Nghịch Trần
Unknown
Chương 73: Án Binh Bất Động
Trận chiến mở màn giữa ba toà thành trì, không chỉ chịu sự chú ý của tất cả các thế lực liên quan, mà ngay cả tọa trấn bên ngoài bí cảnh Xích Hỏa Thần Vương cũng nhận được tin tức.
Nghe đến chuyện Xích Diệp bị loại ngay đêm đầu tiên, ông ta mặc dù cảm khái nhưng cũng không quá bất ngờ. Dù sao, từ trước đến giờ, ông ta chưa từng cho rằng Xích Diệp có thể đấu thắng huynh đệ của mình.
Lại nghe đến chuyện Đông Ly Thành dùng Lục chuyển Tứ Tượng trận đánh cho liên minh Xích Hằng, Xích Diệp thua tan tác. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Xích Hỏa Thần Vương hơi lóe lên tia sáng, Bạch Phàm quả nhiên không đơn giản.
Người tinh mắt sẽ nhận ra mối quan hệ giữa Bạch Phàm và Xích Tuyết tựa hồ rất thâm hậu, không giống như giữa môn khách và kỳ chủ. Xích Hỏa Thần Vương tự nhiên cũng nhìn ra, trong đầu khẽ hồi tưởng đến hai mươi năm trước. Lúc ông ta đến Kiêu Dương Thành đón Xích Tuyết, nàng tựa hồ đang làm Phó tướng cho một quân đoàn gọi là Đông Ly quân.
Đông Ly quân, Đông Ly Thành.
Khóe miệng của Xích Hỏa Thần Vương hơi giương lên, đã đoán được thân phận thật sự của Khương Ly.
Ngày đó, ông ta từng gặp chủ tướng của Đông Ly quân, tựa hồ là một tên Nhất phẩm đỉnh cao Chân Nhân, tựa hồ gọi là Khương Ly.
“Khương Ly, Bạch Ma lão tổ, Bạch Phàm…ngược lại thú vị” Xích Hỏa Thần Vương thì thào, không để ý nữa mà nhắm mắt xếp bằng ở trên Xích Hỏa Đài.
….
Đêm qua, mặt trời vừa rạng, bình minh rực rỡ.
Trong sân, Khương Ly đang đánh luyện Hoành Thiên Quyền.
Xích Tuyết thần sắc mệt mỏi đi tới bên cạnh.
Nàng gần như một đêm không ngủ, hôm qua thu thập tàn cục làm nàng phải luôn chân luôn tay tới giờ. Đi tới khoảng cách mười trượng chợt dừng lại, Xích Tuyết có vẻ hồ nghi.
Trước kia nàng từng thấy Khương Ly luyện bộ quyền pháp này, giờ cũng chẳng thấy lạ lẫm gì. Nhưng nhìn tới nhìn lui lại không thấy bộ quyền pháp đó có gì cao minh, dường như chính nàng cũng có thể thoải mái thi triển.
Nàng không biết vì sao Khương Ly vẫn luôn yêu thích luyện môn quyền cước thô thiển này. Hơn nữa mỗi lần luyện tập đều mồ hôi nhễ nhại, giống như cố hết sức.
“Tướng quân, môn quyền pháp này gọi là gì?” Xích Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Hoành Thiên Quyền!” Khương Ly đáp lời không hề dấu diếm.
“Ngài dạy ta được không?” Xích Tuyết hớn hở nói.
“Được, ngươi đứng ở một bên, chờ ta đánh xong, liền sẽ dạy cho ngươi”
Nửa canh giờ sau, Khương Ly đánh quyền xong, trong xương cốt truyền tới tiếng hoan du bạo liệt. Cho tới nay hắn vẫn chưa thể thi triển được toàn bộ Hoành Thiên Quyền, bộ quyền pháp nhìn như một bộ quyền cước đơn giản, lại ẩn chứa bản chất của võ đạo. Càng thi triển thì áp lực phải thừa nhận càng lớn. Với tu vi luyện thể hiện tại của Khương Ly, tối đa có thể đánh ra được bốn mươi lăm quyền, khoảng cách đại thành bảy mươi hai quyền còn một đoạn khoảng cách.
Nhưng bốn mươi lăm quyền chồng chất lên nhau, hoàn toàn có thể đánh nổ Nhị phẩm Chân Nhân.
Hoành Thiên Quyền, giống như Bất Diệt Chân Kinh, đều không có phẩm cấp, là do đời thứ nhất Lạc Thần tự tay sáng chế, truyền thừa cho Lạc Dân.
Hoành Thiên Quyền tổng cộng có 108 đường quyền, đánh được chín quyền là da lông, mười tám quyền là nhập môn, ba mươi sáu quyền là tiểu thành, bảy mươi hai quyền là đại thành mà 108 quyền là viên mãn.
Nhưng càng luyện tập, Khương Ly càng có cảm giác, môn quyền pháp hắn đang luyện, cũng không chỉ giới hạn ở 108 quyền, mà là vô hạn. Đánh được bao nhiêu quyền, phải phụ thuộc vào cường độ thân thể của người luyện tập.
Nếu thân thể của hắn đủ mạnh, hoàn toàn có thể đánh ra một trăm lẻ chín, một trăm mười quyền thậm chí là ngàn quyền, vạn quyền...
Đến khi đó, quả thật, có thể một lần xuất quyền đánh nổ trời, lấy quyền hoành thiên.
Xích Tuyết đã muốn học, hắn tự nhiên rất sẵn lòng dạy cho nàng.
“Nhìn kỹ động tác của ta”
Khương Ly chuẩn bị tư thế, chậm rãi nắm tay đẩy về phía trước. Xích Tuyết cũng nghiêm túc học theo, không bỏ lỡ một chi tiết nào.
Nhưng nhìn như một quyền đơn giản, vừa đánh ra, lại khiến nàng cảm thấy giống như chống đỡ ngàn cân, phải dùng mấy phần sức lực, mới đánh xong.
Quyền thứ nhất, quyền thứ hai…quyền thứ chín…quyền thứ mười sáu…
Xích Tuyết cả người nhễ nhại mồ hôi, xương cốt kêu răng rắc, không chịu nổi ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng một bên thở hổn hển, một bên trợn mắt nhìn phong khinh vân đạm Khương Ly, không biết nói cái gì cho phải.
Lúc này từ xa đi đến Hà Túc Đạo, nhìn thấy Xích Tuyết và Khương Ly luyện tập quyền pháp cổ quái, hơi hiếu kỳ thử làm theo mấy động tác, nhưng bởi vì không cẩn thận, bị lực đạo phản phệ, suýt chút nữa phun ra một ngụm nghịch huyết, sắc mặt tái xanh, lắc lắc đầu:
“Bộ xương già của ta, tốt nhất vẫn là không nên đi dày vò.”
…..
Buổi trưa, tất cả mọi lần nữa tụ tập ở Nghị sự điện, thảo luận kế sách.
“Xích tiểu thư, không biết tiếp theo chúng ta dự định làm gì” Thân hình cao lớn Tiêu Chiến mở miệng hỏi.
“Dự định sao?” Xích Tuyết lắc đầu, đưa mắt nhìn Khương Ly.
“Tạm thời án binh bất động!” Khương Ly lên tiếng.
“A” Đám người đều kinh ngạc nhìn hắn, Tiêu Chiến có chút không hiểu hỏi.
“Chúng ta không dự định tiến công nhà nào ư?”
Khương Ly bật cười: “Tiến công ai? Lấy chúng ta mấy người này, đi đánh ba thành trì còn lại, chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp...”
Tiêu Chiến gãi gãi đầu, y là người thô kệch, chất phác, chiến lực còn được, tính tình thì nóng nảy, nào biết bày mưu tính kế là gì, chỉ thấy hôm qua bọn họ vừa chiến thắng một trận, không hề tổn thất gì. Trong khi đó, địch nhân thì t·hương v·ong thảm trọng, mới nghĩ đến việc tiến công.
Hà Túc Đạo ngồi đối diện vuốt râu giải thích: “Hôm qua Xích Diệp vừa bị loại, trong bí cảnh chỉ còn bốn người tham gia đoạt đích. Xét về lực lượng tương quan, thì chúng ta là yếu nhất. Hỏa Diệu Thành của Xích Long có hai vị Chuẩn Vương tọa trấn, Minh Ngục Thành của Xích Hằng, sau khi thu phục Tiết gia cũng có hai vị Chuẩn Vương tọa trấn, mà mạnh nhất là Hỏa Tước Thành của Xích Luyện có tới ba vị Chuẩn Vương”
“Chúng ta hôm qua sở dĩ đại thẳng, là bởi vì uy lực của Lục chuyển Tứ Tượng trận mà thôi, nếu không, tùy tiện một tòa thành trì đều có thể đem chúng ta treo lên đánh”
Nghe lời giải thích của Hà Túc Đạo, Tiêu Chiến có chút rầu rĩ, hạ giọng: “Vậy cứ co đầu rút cổ ở trong thành thôi sao?”
“Cũng không phải!” Khương Ly chậm rãi nói: “Chúng ta sẽ ra khỏi thành, tuy nhiên phải chờ cơ hội”
“Còn hiện tại, việc ai người nấy làm, ai tu luyện thì tu luyện, ai bày trận thì bày trận, Đông Ly Thành trước tiên tọa sơn quan hổ đấu!”
“Được rồi!”
Đám người gật đầu, chỉ để mấy tên Ngọc Mệnh cảnh canh gác, còn lại tất cả mọi người đều xử lý công việc của mình.
“Tướng quân, chúng ta dự định án binh thật sao?” Đợi mọi người rời đi hết, Xích Tuyết mới hỏi hắn.
Khương Ly lắc đầu: “Tất nhiên là không, cứ trốn ở trong Đông Ly Thành cũng không phải cách hay. Dù sao, chúng ta trốn được đến khi đoạt đích chiến kết thúc, trong ba người Xích Hằng, người nào dành chiến thắng cuối cùng rồi sẽ ra tay với chúng ta. Đến lúc đó, Đông Ly Thành dù kiên cố đến đâu cũng sẽ có ngày bị phá vỡ”
“Vậy phải làm sao?”
“Tìm cách để cho ba người còn lại tam bại câu thương hoặc là…” Lời này Khương Ly chưa không nói hết, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sáng lạnh.
“Được, dù sao Tuyết nhi cũng nghe ngươi!” Xích Tuyết mỉm cười ôn nhu nói.