Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 77: Ngu Xuẩn Mất Khôn

Chương 77: Ngu Xuẩn Mất Khôn


Trên bầu trời, lần thứ ba vang lên âm thanh hùng hậu của Xích Hỏa Thần Vương:

“Ước định năm đó bổn Vương vẫn còn nhớ, nhất định sẽ đảm bảo cho Chu Tước d·ụ·c hỏa trùng sinh thành công, nhưng bổn Vương lại chưa từng nói, con cái của ta không được phép tranh đoạt truyền thừa”

“Ngươi...Xích Tuyệt…ngươi vô liêm sỉ” Đám yêu tộc cường giả nghe xong lời này, liền nhao nhao phẫn nộ quát lớn.

“Tranh đoạt cơ duyên, sinh tử tự chịu, bổn Vương sẽ không nhúng tay, có bảo vệ được truyền thừa hay không, là do chính các ngươi”

Xích Hỏa Thần Vương nói tiếp, sau đó âm thanh liền im bặt.

Mà đám yêu tộc cường giả nhìn nhau, vẻ mặt của mỗi người, ngoài phẫn nộ ra là bất đắc dĩ, cuối cùng đều âm trầm ngậm miệng, xem như chấp thuận đề nghị của Xích Hỏa Thần Vương.

Dù sao, không chấp nhận cũng không được, năm xưa Xích Tuyệt thế yếu, mới cùng bọn chúng lập ra ước định, hiện tại Xích Tuyệt đã là tứ phẩm Chân Vương cao thủ tuyệt đỉnh, ngay cả lão tổ tông của bọn chúng cũng không phải đối thủ của người này. Đối phương còn ghi nhớ chuyện cũ, tuân thủ ước hẹn, không ra tay tiêu diệt Xích Hỏa Tước tộc là may lắm rồi, còn nói quá đáng không quá đáng cái c·h·ó gì.

“Các ngươi mau lui ra đi, đây là thánh địa của Xích Hỏa Tước Tộc chúng ta, không phải là nơi để các ngươi tìm kiếm cơ duyên…”

Một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp, thay vào đôi tay là một đôi cánh chim màu bạc, bước ra một bước quát lạnh.

“Nếu bọn ngươi còn dám tiến lên một bước, chớ trách chúng ta không khách khí.”

“Cơ duyên người có đức thì chiếm được, bí cảnh này là địa bàn của Xích gia, đám yêu tộc các ngươi bất quá chỉ mượn chỗ cư ngụ, giờ lại muốn chiếm làm của riêng hay sao?”

Xích Long cũng không e ngại, lời nói tuy rằng bình tĩnh, nhưng trên người lại âm thầm tỏa ra khí thế.

“Hừ! Xích Hỏa Tước Tộc chúng ta đã sinh sống ở đây mấy ngàn năm, khi xưa Xích Tuyệt nhận được Chu Tước đại nhân ưu ái ban cho thần công, để hắn thủ hộ nơi đây, thủ hộ Chu Tước đại nhân trùng sinh mà thôi. Chứ Xích gia các ngươi không có nửa điểm quan hệ với bí cảnh này”

Lời nói thốt ra là từ một tên lão yêu, thân hình có chút thấp bé, tay chống quải trượng đi ra. Lão yêu này nhìn như già yếu nhưng khí thế lại không hề thua kém Xích Long chút nào.

“Thế thì lại làm sao? Đại ca nói rồi, cơ duyên người có đức mới chiếm được. Các ngươi có bản lĩnh thì chiếm lấy truyền thừa, không có bản lĩnh thì cút xéo đi nhé” Xích Hằng lúc này cũng bước ra, cười lạnh nhìn đám yêu tộc. Song phương t·ranh c·hấp đều không ai nhường ai, tất cả chỉ vì truyền thừa của Xích Hỏa Chu Tước.

“Hừ gian ngoan mất linh, vậy thì đừng trách chúng ta độc ác!”

Thấp bé lão yêu đột nhiên hừ lạnh, nâng quải trượng trong tay gõ mạnh xuống đất, mặt đất đột nhiên nứt toác ra tạo thành một cái rãnh sâu, ngăn chặn đường đi của mọi người.

Từ dưới rãnh sâu, dung nham tràn ra, hơi nóng hừng hực.

“G·i·ế·t bọn chúng!”

Thiếu nữ yêu tộc cũng quát lớn, thân thể thần quang nở rộ, ngân sắc lông vũ tỏa ra tràn ngập trời đất, dày đặc chi chít, những tia sáng kết thành một tấm lưới, giống như thiên la địa võng che khuất bầu trời, tỏa ra từng đám sương mù màu đỏ, bao phủ về phía đám người Xích Long, Xích Hằng.

“Trò mèo!”

Xích Long phất tay, từ trong túi chứa đồ lấy ra một cái đỉnh nhỏ màu tím, nhất thời tử khí trùng thiên, quang hoa rực rỡ, tử sắc thần mang bắn ra bốn phía, chặt đứt gãy hết thảy ngân sắc lông vũ, cuối cùng "ầm" một tiếng, tử quang đầy trời, tạo thành một dòng năng lượng tím.

Thiếu nữ tóc đỏ thần sắc lạnh như băng, hai cánh giương ra, một đôi bạch ngân thần kiếm bắn ra, toàn thân trong suốt, thần huy xán lạn, ngân sang bảo phủ giống như ngọn lửa đang cháy, chém về phía Xích Long.

Xích Long đưa tay ra điểm nhẹ một cái, đỉnh nhỏ màu tím ở bên cạnh bay vụt lên cao, một ngọn lửa màu tím vô tận bùng lên, bao phủ lấy hai chiếc bạch ngân thần kiếm, hừng hực thiêu đốt, như muốn luyện hóa nó tại chỗ.

"Oanh "

Hai chiếc thần kiếm giống như là hai tia chớp, quang hoa màu tím chấn động, có cảm giác như bầu trời cũng đang run rẩy.

"G·i·ế·t!"

"Ngăn bọn họ lại!"

Lúc này, mấy chục tên yêu tộc khác cũng ra tay, yêu khí trùng thiên, sát khí bốc thẳng lên trời cao, yêu lực mạnh mẽ vô cùng, giống như sàng con sóng lớn, quét lên tận trời cao.

Cùng thời gian đó, hơn ba mươi vị cao thủ bên phía bọn Xích Long, Xích Hằng, Xích Diệp tất cả đều bước về phía trước, Chân Lực trong đan điền bùng phát, toàn thân thần quang rực rỡ, chiếu sáng khắp bầu trời, đem yêu khí xung quanh chấn nát, uy lực của mấy chục vị cường giả đồng thời ra tay thật đúng là không vừa.

Ở nơi đây, yêu khí tung hoành, thần hoa trùng thiên, hơn sáu mươi vị đại yêu và cường giả nhân tộc đại chiến, hào quang bắn ra bốn phía, các loại v·ũ k·hí bay múa đầy trời.

Các loại thần binh lợi khí, các loại võ kỹ yêu thuật, tỏa ra thần quang sáng chói, chen chúc một chỗ, không ngừng v·a c·hạm, âm thanh leng keng, ầm ầm vang lên không ngớt, mỗi lần chân lực v·a c·hạm với yêu lực, lại làm cho bầu trời rung lên nhè nhẹ.

Đại chiến uy lực đem sườn núi lửa đánh cho tan hoang, dung nham phun trào, khói bụi mờ mịt.

Đám võ giả đang xem cuộc vui bên dưới, từng cái trợn mắt há mồm, cũng không dám mạo muội áp sát chiến trường, mà vội vã lùi ra xa, tránh khỏi dư âm.

“Ầm”

Lại có một t·iếng n·ổ vô cùng lớn vang lên, núi lửa lần nữa phun trào ra khói bụi, bốc lên nghi ngút.

"Ầm ầm ầm "

Núi lửa chấn động, dung nham chảy xuống như thác nước.

“Cơ hội tốt!” Lúc này đang trốn ở phương xa Khương Ly và Xích Tuyết nhìn nhau, đều có chung suy nghĩ. Không nói một lời, Khương Ly liền túm lấy eo của nàng, hóa thành một tia kim quang, bay qua đầu đám cường giả đang giao chiến, lách mình chui vào trong cửa động.

“Khốn nạn!”

"Mả mẹ nó!"

Nhìn thấy có người nhân lúc bọn mình đang đánh nhau, thừa cơ chạy vào trong động.

Mấy chục vị đại yêu và cường giả phía Xích gia lập tức dừng tranh đấu, tất cả đều hướng về cửa động phóng đến, muốn mình là người đầu tiên bước vào bên trong động phủ, nhận được truyền thừa và bảo tàng của Xích Hỏa Chu Tước.

Ở phía xa xa quan sát các thế lực, cũng nhìn thấy tia kim quang lóe sáng, quay mặt nhìn nhau.

Lúc nãy tựa hồ có người từ bên ngoài chui vào trong động phủ, mà vẫn không sao?

Lập tức không ít người trong lòng lửa nóng.

“Ha ha ha lão phu cũng muốn tranh đoạt một thoáng Chu Tước truyền thừa đấy” Có một tên Nhị phẩm Chân Nhân lão quái cười to, tung người bay về phía cửa động.

Nhưng lão ta vừa bay đến gần cửa động chừng trăm trượng, thì bỗng nhiên trên trời bay xuống một đạo thần hỏa, quấn lấy thân thể lão. Chớp mắt tên Nhị phẩm Chân Nhân này đã bị đốt thành tro bụi.

“Ngu xuẩn mất khôn”

Một tiếng hừ nhẹ từ trên chín tầng trời vang vọng xuống, giống như một gáo nước lạnh xối lên đầu của tất cả mọi người. Để cho những kẻ bị lòng tham che mờ mắt, nội tâm thanh tĩnh.

Có thể bình yên vô sự chui vào trong động phủ, chắc chắn là người được Xích Hỏa Thần Vương cho phép.

Bọn họ âm thầm hồi tưởng lại, hôm nay trình diện ở đây chỉ có thế lực của ba vị thiếu chủ, chỉ còn một vị thiếu chủ vẫn chưa đến. Đó chính là Xích Tuyết tiểu thư.

Đám người không khỏi tặc lưỡi, thương hại cho tên nhị phẩm Chân Nhân không may vừa rồi, đúng là ngu xuấn mất khôn mà.

Chương 77: Ngu Xuẩn Mất Khôn