Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 87: Hẳn Phải Thua Đại Chiến
“Địch nhân đến rồi, chúng ta đi thôi!”
Mười mấy người nhìn nhau, từng người sắc mặt ngưng trọng âm thầm đi theo sau lưng hắn.
Khương Ly đứng ở trên cổng thành, cúi đầu nhìn xuống liền thấy rõ bốn chi nhân mã đang chậm rãi tiếp cận Đông Ly Thành.
Nhân số ước chừng năm trăm người, trong đó yếu nhất cũng là Ngọc Mệnh cảnh võ giả.
“Mười ba vị Chuẩn Vương!” Hà Túc Đạo buông ra thần thức quan sát bên ngoài, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Mười ba vị Chuẩn Vương, trong đó Xích Hỏa Tước Tộc có sáu người, bên phía nhân loại có bảy người.
Chuẩn Vương bên dưới, tồn tại không ít Nhị phẩm Chân Nhân, Nhất phẩm Chân Nhân càng nhiều hơn.
Nhìn lại phe mình, chỉ có ông ta một tên Chuẩn Vương, cộng thêm Tứ Tượng Trận Tứ Linh miễn cưỡng góp ra năm vị. Nhị phẩm Chân Nhân có bốn người, Nhất phẩm Chân Nhân có một người...đánh thế nào!
Ừng ực, từng tiếng nuốt nước miếng vang lên, từng đôi mắt nhìn về phía Khương Ly, tựa hồ làm như vậy có thể tìm kiếm được một điểm an toàn.
Dù sao Bạch Chân Nhân trước nay đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích, lần này nói không chừng, hắn cũng có thể giúp Đông Ly Thành vượt qua khó khăn đi.
Khương Ly chắp tay sau lưng, đứng thẳng ở trên tường thành không nhúc nhích, gió thổi tới, mái tóc đen dài như thác nước tung bay, thân hình hơi gầy gò của Khương Ly trong thời khắc này lại lộ ra vô cùng cao lớn, ánh mắt của hắn cũng như chim ưng sắc bén lăng lệ.
Phía xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của kẻ địch đang không ngừng áp sát.
Mười dặm, tám dặm, năm dặm…
Không khí khẩn trương bắt đầu lan tràn, Tiêu Chiến tế ra Chân Binh là một thanh búa lớn, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng trong lòng bàn tay cũng âm ỉ chảy mồ hôi. Tiêu Ảnh từ lâu đã ẩn nấp ở chỗ tới, tùy thời xuất thủ. Lý Thúc cầm chặt trong tay đôi băng hoàn, âm thầm vận Chân Lực.
Ngay cả Vân Bất Kham cũng trợn mắt, một đôi hỏa nhãn sáng rừng rực, bắt đầu điều khiển trận bàn.
Mấy tên Ngọc Mệnh cảnh võ giả thì từng người nhìn nhau, lẫn nhau tạm biệt. Đều cảm thấy trận chiến này đã không còn chút hi vọng nào.
Trên tường thành có thể giữ nổI bình tĩnh, chỉ có Khương Ly và Tam Tuyệt Chân Nhân Hà Túc Đạo.
Hà Túc Đạo sở dĩ bình tĩnh, bởi vì trận chiến này dù thua đi nữa, tất cả mọi người ở đây có thể sẽ c·hết, nhưng ông ta thì không.
Bởi vì tất cả các thế lực dù là Xích Long, Xích Hằng hay Xích Luyện, đều sẽ không dám mạo muội chọc giận Thiên Trận Tông, đem ông ta g·iết đi.
Mà Khương Ly, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn vô hỉ vô bi. Thống lĩnh Đông Ly Quân canh giữ Thái Uyên Độ một trăm năm, tham gia Lạc Kiếp đại chiến hai năm, hắn từng trải qua đại chiến quá nhiều, quá nhiều. Nên trước mặt địch nhân mặc dù mạnh mẽ, lại không thể khiến hắn mảy may xúc động.
Bên ngoài Đông Ly Thành một dặm, người dẫn đầu của bốn thế lực không ai bảo ai, đều lạnh lùng nhìn lên tường thành.
“Giao ra truyền thừa, bổn toạ tha bọn ngươi khỏi c·hết!” Xích Long đột nhiên mở miệng hô lớn. Âm thanh như cổ chung vang vọng khắp mấy dặm.
Đứng trên tường thành, tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc ông ông, mấy tên Ngọc Mệnh cảnh võ giả, thậm chí phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt trọng thương.
Đại chiến còn chưa bắt đầu, kẻ địch vừa nói một câu, đã phế đi năm người, khiến cho sĩ khí của Đông Ly Thành càng thêm giảm xuống.
“Hừ” Hà Túc Đạo biết được ý định của Xích Long chợt hừ lạnh một tiếng, tỏa ra khí thế của Chuẩn Vương, tăng cường sĩ khí.
Khương Ly ánh mắt lăng lệ, bình thản lên tiếng: “Muốn lấy truyền thừa, đánh thắng chúng ta rồi hẵng nói”
“Gian ngoan mất linh!” Xích Hằng lớn tiếng quát.
“Tiến công” Xích Long hiểu rõ, Đông Ly Thành tất nhiên sẽ tử thủ tới cùng, vì vậy liền không cần nói nhảm nữa, vung tay lên một cái phát động t·ấn c·ông.
“Tấn công” Thấp gầy lão yêu cũng vung lên quải trượng hét lớn, phía sau lưng ông ta Xích Hỏa Tước tộc đại yêu dồn dập hô ứng.
“Tiến công! Tiến công” Xích Hằng, Xích Luyện dồn dập ra lệnh.
Hơn năm trăm vị cao thủ cả người lẫn yêu, mang theo khí thế không kém gì thiên quân vạn mã xông về phía Đông Ly Thành.
….
“Xem ra lần này, Bạch Phàm không thể lại tạo nên kỳ tích rồi khặc khặc” Đứng ở trên đỉnh núi, Ly Hỏa Lão Tổ thu hồi thần niệm, cười gằn nói.
“Hừ!” Thiên Trận Vương hừ lạnh một tiếng không đáp lời.
Mà Tiêu Nhân Vương thì sắc mặt nhìn như bình thản, nhưng trong đáy mắt lộ ra một tia hôi bại, quanh người tử khí càng thêm dày đặc. Lần này, ông ta có thể nói là đập tất tay lên người Khương Ly và Xích Tuyết.
Hai người bọn họ cũng không làm Tiêu Nhân Vương thất vọng, mở đầu thuận lợi, ung dung đánh bại hai thế lực liên hợp. Sau đó Xích Tuyết thậm chí còn đoạt được truyền thừa của Xích Hỏa Chu Tước. Đáng tiếc, đối mặt với bọn họ, không chỉ là ba vị thiếu chủ khác, mà còn là Xích Hỏa Tước Tộc.
Thầm nghĩ, Xích Hỏa Tước Tộc dám nhúng tay vào t·ranh c·hấp của Xích gia, lại không bị ngăn cản. Xích Hỏa Thần Vương đây là có ý gì?
……
Bên ngoài bí cảnh, Hỏa Tước Đài.
Một người đàn ông trung niên có mái tóc màu đỏ, đang nhắm mắt yên lặng tọa trấn trước cửa bí cảnh.
Chợt có một ông lão mặc áo bào đen chậm rãi đi tới bên dưới tế đàn, chắp tay hỏi: “Thần Vương, Xích Hỏa Tước Tộc tự tiện tham gia vào đoạt đích chiến, nên xử lý thế nào đây?”
“Trước tiên để bọn chúng nhảy nhót! Đoạt đích chiến kết thúc, bổn Vương sẽ tự mình đi thu thập...” Xích Hỏa Thần Vương vẫn nhắm mắt, không hề nhúc nhích, trả lời.
“Còn về Xích Tuyết tiểu thư…” Ông lão chần chờ nói.
“Bổn Vương tự có tính toán!”
“Vâng!”
………
Hơn năm trăm võ giả, yêu thú hùng hổ xông tới.
Chỉ nghe từng tiếng xé gió vang lên, từng đạo chùm sáng từ phía nhân yêu hai tộc kích xạ mà ra, bắn lên Tứ Tượng Trận màn sáng. Khiến màn sáng liên tục dập dờn, quang mang lấp lóe, tựa như tùy thời có thể sụp đổ.
Chủ trì trận pháp Vân Bất Kham sắc mặt lãnh túc, cầm chặt trận bàn, không tiếc thôi động Chân Lực của mình, để ổn định đại trận.
Đông Ly Thành chiến đấu, bắt đầu khai hỏa.
Trên tường thành lác đác mấy tên võ giả dồn dập lấy ra Chân Binh, thôi động võ kỹ, hướng bên ngoài thành đánh tới, mấy đạo quang mang lớn nhỏ khác nhau, xuyên qua đại trận màn sáng, đánh về phía địch nhân.
Có công kích đánh trúng, có công kích đánh trượt nhưng hoàn toàn không đủ để ngăn cản bước chân của đám đông cao thủ.
“Tứ Tượng hiện!” Vân Bất Kham gầm nhẹ, liều mạng điều động Chân Lực kích hoạt Tứ Tượng Trận.
Grào Grào Grào Grào
Từ bốn phía tường thành, liên tiếp xuất hiện bốn đạo trận ảnh khổng lồ lao ra.
Hừ!
“Chu Tước là của ta!” Bên phía Xích Hỏa Tước Tộc, đại yêu Tiểu Vũ nâng cánh bay lên xông về phía Chu Tước trận ảnh.
“Thanh Long là của ta”
“Bạch Hổ giao cho lão phu”
“Huyền Vũ để lão phu đối phó”
Bên phía nhân tộc cũng không cam lòng yếu thế, lần lượt có Chuẩn Vương xông lên ngăn chặn Tứ Tượng.
Vô số công kích không hề dừng lại, đánh lên phía trên đại trận, cũng làm cho quang mang của đại trận càng ngày càng mờ, có dấu hiệu sụp đổ. Tứ Tượng Trận mặc dù là Lục chuyển Vương Trận, khả năng phòng ngự cực mạnh. Nhưng số lượng võ giả, đại yêu thực sự quá nhiều, hơn nữa đều là cao thủ.
Cho nên dù là Lục chuyển Vương trận cũng không có cách nào chống nổi thời gian quá dài.
Một khi đại trận bị oanh phá, chỗ dựa lớn nhất của Đông Ly Thành cũng sẽ mất đi hiệu lực. Tiến hành đánh giáp lá cà, Đông Ly Thành mèo lớn mèo nhỏ vài ba con, sao có thể là đối thủ của đám võ giả, đại yêu như lang như hổ bên ngoài.
Mọi người trong thành hiển nhiên đều biết rõ điều này, lại vô kế khả thi, chỉ có thể liều mạng thi triển sở học của bản thân, tận lực giảm bớt số lượng địch nhân.
Phía bên ngoài thành, từ trong đám Xích Hỏa Tước Tộc, bay ra một tên đại yêu thân hình lực lưỡng, xách một thanh đỏ lòm cự đao, bên ngoài cự đao yêu khí quanh quẩn.
Đại yêu cầm cự đao nặng nề bổ lên phía trên đại trận, tại chỗ b·ị đ·ánh trúng, đại trận màn sáng lập tức vỡ ra một khe hở nhỏ, hướng bốn phía lan tràn.
Mà tên đại yêu kia cũng bị lực lượng bắn ngược đánh bay ra ngoài, bàn tay cầm đao chảy máu ròng ròng. Nhưng tên đại yêu này không chịu từ bỏ, lần nữa bay lên, nâng cự đao lên cao, lần nữa hung hăng bổ xuống.
Đang liều mạng thi triển võ kỹ đám người mí mắt trực nhảy, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, chỉ cần một đao kia bổ xuống, đại trận bị phá một lỗ hổng, để bên ngoài võ giả đại yêu xông vào, thì Đông Ly Thành chính thức xong đời.