Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 90: Xích Diễm Phần Thiên

Chương 90: Xích Diễm Phần Thiên


Nhìn sang, chỉ thấy đó là một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy vàng, dáng người thon thả uyển chuyển, khuôn mặt lộ ra mấy phần anh khí. Đứng trên vai trái của nàng là một con chim nhỏ có bộ lông màu đỏ, đang kiêu ngạo ngẩng đầu lên thật cao.

“Xích Tuyết!” Xích Long tương đối bất ngờ, thậm chí cảm thấy buồn cười, nói.

“Chỉ là Nhất phẩm Chân Nhân lại muốn ngăn cản ta, bát muội, không biết đại ca nên khen ngươi can đảm, hay là ngu dốt đây”

Không chỉ mỗi Xích Long, hầu hết mọi người ở đây đều kinh ngạc trước sự xuất hiện của Xích Tuyết.

Ngay cả Khương Ly cũng cau mày, nhưng chưa hề lên tiếng, trong lòng âm thầm dự định, nếu nàng gặp nguy hiểm sẽ tùy thời ứng cứu.

Đối với đủ loại ánh mắt nghi ngờ, chất vấn, hả hê, sắc mặt của Xích Tuyết vẫn bình thản ung dung, kiên định nhìn về phía Xích Long mà nói.

“Tiểu muội thực lực thấp kém, nên chỉ dùng một chiêu, nếu đại ca đỡ được, ta sẽ giao ra truyền thừa, cũng như từ bỏ đoạt đính chiến. Nếu ngươi không đỡ được, vậy thì đại ca ngươi rút lui khỏi trận chiến này được chứ?”

“Giao ra truyền thừa, từ bỏ đoạt đích chiến, bát muội nghĩ thật hay!” Xích Hằng hừ lạnh.

“Ồ! nhị ca còn muốn cái gì?” Xích Tuyết nhíu mày hỏi.

“Giao ra Xích Hỏa Chu Tước truyền thừa, để Bạch Phàm t·ự s·át tạ tội, mà ngươi thì tự phế bỏ tu vi!”

“Ngươi nghĩ có khả năng sao?” Ánh mắt của Xích Tuyết ánh mắt vốn ôn nhu như nước, bỗng trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Xích Hằng.

Mà Khương Ly càng nhếch miệng cười lớn, âm thanh ngoan lệ: “Muốn Bạch mỗ t·ự s·át tạ tội? khặc khặc khặc chuyện hài hước như thế mà ngươi cũng nghĩ ra được. Hôm nay, Bạch mỗ có thể bình an vô sự g·iết hai gã Chuẩn Vương cường giả, thì cũng có thể g·iết thêm bốn, năm người. Thậm chí chỉ cần ta liều mạng, bất chấp tất cả, thì các ngươi, ai cũng đừng nghĩ yên ổn. Bạch mỗ trước giờ luôn giữ chữ tín, nói g·iết bọn ngươi, thì sẽ phải g·iết sạch. Bạch Phàm ta, nói thì sẽ làm!”

Lời vừa nói xong, trên người hắn sát khí phun trào, ma khí um tùm bao phủ toàn trường, một đôi mắt sắc bén nhìn quét qua tất cả mọi người một lượt. Nơi ánh mắt của hắn quét qua, cả người lẫn yêu, thậm chí mấy vị Chuẩn Vương cũng tê da đầu, lùi về sau vài bước, không ai dám đối diện với ánh mắt của Khương Ly.

Bởi vì bọn họ đều biết rõ, lời của hắn là sự thật. Khương Ly vừa rồi biểu hiện ra thủ đoạn, quá khủng bố, nếu để hắn điên rồi, không tiếc mạng sống cùng bọn mình đồng quy vu tận, thì ai c·hết vào tay ai còn chưa biết.

Nhìn thấy biểu hiện của đám đông võ giả, yêu tộc, Khương Ly nhe răng cười dữ tợn, liếc mắt nhìn Xích Hằng, như đang nhìn một thằng ngu.

Xích Hằng cắn răng khanh khách, bàn tay bấm vào da thịt chảy máu.

“Đủ rồi!” Xích Long quát nhẹ, híp mắt nhìn Xích Tuyết nói.

“Vậy liền làm theo đề nghị của bát muội đi, một chiêu phân thắng bại...”

“Tốt!” Xích Tuyết hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói với con chim nhỏ đứng trên vai mình.

“Tiểu Hồng, đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta, phải đánh cho xinh đẹp, không được để người khác coi thường nhé!”

Tiểu Hồng là tên của Chu Tước con non, nghe được lời dặn dò của Xích Tuyết, cái đầu nhỏ ngẩng lên thật cao, mắt to chớp chớp, ý bảo nó đồng ý.

“Tiểu Hồng, cùng ta dung hơp!”

Ly

Chu Tước con non ré lên một tiếng, tiếp theo liền biến thành một đạo xích mang chui vào trong người Xích Tuyết. Mà khí tức của Xích Tuyết chợt liên tục tăng lên, vốn từ Nhất phẩm đỉnh cao, liền đột phá nhị phẩm sơ kỳ.

Nhị phẩm trung kỳ

Nhị phẩm hậu kỳ

Nhị phẩm đỉnh cao

“Nhị phẩm đỉnh cao?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, không rõ Xích Tuyết vừa dùng bí thuật gì, lại có thể khiến tu vi tăng phúc lên kinh khủng như vậy.

Xích Long cũng tương đối bất ngờ, nhưng lại không để trong lòng. Từ nhất phẩm đỉnh cao lên nhị phẩm đỉnh cao, tăng lên ròng rõ một cảnh giới lớn, đã đủ ghê gớm, nhưng còn chưa đến mức để y kiêng kỵ.

“Chiêu thức này, tiểu muội mới học được, vận dụng còn chưa thành thạo, mang đại ca chớ chê cười” Ngữ khí của Xích Tuyết ngữ khí thanh lãnh, hai tay nhẹ bấm quyết, tiếp theo nâng chỉ điểm về phía Xích Long một điểm.

“Xích Diễm Phần Thiên”

Từ trong ngón tay của nàng bắn ra một đạo xích mang, bay ra tầm mười trượng thì bỗng nhiên nổ tung, hóa thành phô thiên cái địa xích hỏa, che khuất một nửa bầu trời.

“Ừm!” Vốn không coi ra gì Xích Long, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, từ trong luồng xích hỏa kia, y mơ hồ cảm giác được hơi thở của sự t·ử v·ong.

Không dám chậm trễ, Xích Long vội vã điều động Tử Đỉnh, ngưng tụ ra tử hỏa màn chắn, ngăn ở trước người.

Xèo xèo

Nhưng tử hỏa đã đạt tới Lục chuyển hạ phẩm Vương Hỏa, lại giống như gặp phải thiên địch, không dám cùng Xích Hỏa đối kháng.

“Không tốt” Xích Long thất kinh, vội vàng tung người ra sau muốn bỏ trốn. Nhưng Xích Hỏa lại giống như dòi trong xương, nhanh chóng bám theo.

Xích Long dùng đủ loại thủ đoạn, vẫn chẳng thể nào tránh thoát.

Hừ

Hai mắt của y cũng trở nên hung ác, điều động Chân Huyết, chừng mấy hơi thở liền ngưng tụ ra một bộ cao gần mười trượng khô lâu, bên ngoài b·ốc c·háy rừng rực tử hỏa.

Khí tức của Xích Long cũng tăng lên một đoạn lớn, gần như có thể so sánh với Tam phẩm Chân Vương.

Nhất đoạn Hỏa Diệu Chân Thân

Nhưng thật bất ngờ, đầy trời xích hỏa vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục bao lấy khô lâu, muốn đem khô lâu ăn mòn mất.

“Phá cho ta!” Xích Long gầm lớn, Lục chuyển Tử Đỉnh xoay tròn trên không trung, khiến cho tử diễm xung quanh khô lâu càng thêm c·háy r·ừng rực, rốt cuộc đánh bật xích hỏa ra ngoài.

Bùm

Tiếp theo khô lâu cũng nổ tung hóa thành bụi mù. Từ bên trong bụi mù, Xích Long sắc mặt ửng hồng đi ra, khóe miệng chảy máu. Trong con ngươi ngập tràn kinh ngạc cùng hoang mang.

“Bát muội rất lợi hại, ép ta phải dùng ra Bản Mệnh Chân Thân. Chiêu vừa rồi là thần thông lấy được từ trong truyền thừa sao?”

“Đúng vậy! tên của nó là Xích Diễm Phần Thiên!” Xích Tuyết trả lời.

“Tốt một cái Xích Diễm Phần Thiên, nếu đem chiêu này tu luyện đến đỉnh cao, đúng là có thể dùng lửa để đốt trời. Lần này, đại ca ta thua không oan!”

“Đại ca khách khí!”

“Hừ!” Xích Long hừ nhẹ, quay người lửng thửng đi về phương hướng thủ hạ của mình, vung tay:

“Rút lui”

Đám Liễu gia lão tổ, Huyễn Thế Chân Nhân đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không hiểu thở một hơi dài, cuống quýt đi theo.

Trận chiến giữa hai người diễn ra chớp nhoáng, kết cục lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Coi như ba vị Tam Phẩm Chân Vương ở phía xa xa cũng không thể nào tưởng tượng được.

Lúc bấy giờ, toàn trường bỗng nhiên vắng lặng c·hết chóc.

Nhìn bóng lưng của Xích Long rời đi, Xích Tuyết thở dài một hơi, tiếp theo khí tức trên người liên tục rút lui, rơi xuống Nhất phẩm đỉnh cao, sắc mặt cũng trắng bệch, thân hình chệch choạng suýt chút nữa từ không trung rơi xuống.

Hiển nhiên vừa rồi cùng Chu Tước con non dung hợp, lại vận dụng thần thông Xích Diễm Phần Thiên, khiến nàng tiêu hao rất lớn.

“Cơ hội tốt!” Nhìn thấy Xích Long rời đi, Xích Hằng trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, tung người nâng kiếm đâm về phía Xích Tuyết.

“Khốn nạn” Đang giao đấu với lão yêu Hà Túc Đạo gầm nhẹ, muốn ngăn cản lại bị lão yêu kiềm chế.

“Bảo vệ tiểu thư”

Bên trên tường thành, Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh, Lý thúc đều cả kinh, vội vã bay ra.

Đáng tiếc, khoảng cách của bọn họ quá xa, mà Xích Hằng ra tay cũng quá bất ngờ.

Mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm trúng người Xích Tuyết, thì đột nhiên có một thân ảnh sừng sững chặn trước mặt nàng.

Bàn tay được bao bọc bởi lân giáp vươn ra, túm lấy lưỡi kiếm, giữ chặt. Tiếp theo, một tay khác nhanh như chớp liền cầm lấy cánh tay của gã, xé mạnh.

Aaaaa!

Từng tiếng kêu thảm vang lên, Xích Hằng từ trên trời ngã bịch xuống đất, cánh tay phải bị xé đứt lìa.

Sự việc diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thì Xích Hằg đã bị xé mất một cánh tay, cũng b·ị đ·ánh ngã xuống đất.

Mà Khương Ly cùng Xích Tuyết từ từ hạ đến trước mặt gã.

“Dừng tay!”

Bên này Lý Hồng dẫn theo Ly Hỏa Tông môn đồ vội chạy tới, ngăn ở trước người Xích Hằng.

Khương Ly vung tay, thu hồi ba ngàn thanh bảo kiếm đang vây công Thanh Y Nữ Yêu, cười gằn nhìn Lý Hồng.

Mà Xích Tuyết, khuôn mặt trắng bệch, cũng trở nên lạnh lẽo như khối băng ngàn năm.

Chương 90: Xích Diễm Phần Thiên