Chương 95: Kinh Diễm
Kế sau Yêu Nguyệt Chân Nhân, là sứ đoàn của các tòa Ma Thành lân cận khác như Huyền Âm Thành, Kiếm Thành, Vạn Quỷ Thành... người dẫn đầu hầu hết là Chuẩn Vương cao thủ, lại không có Chân Vương.
Đợi khi các thế lực đều có mặt đông đủ, thì giờ lành cũng đã đến.
Trên đài cao có một ông lão lưng còng ho khan hai tiếng, khí thế tam phẩm đỉnh phong vừa tản ra, khiến cho vốn đang ồn ào náo nhiệt hội trường chợt yên tĩnh.
Vô số võ giả thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, ngàn vạn không nghĩ tới, chủ trì kế vị đại điển hôm nay lại là một vị Tam phẩm đỉnh cao Chân Vương.
Thầm nghĩ, vị này rất có thể là bằng hữu được Xích Hỏa Thần Vương mời tới đi.
“Lão phu Hồng Vũ, phó cung chủ của Xích Hỏa Thần Cung, cũng là phụ tá của đời thứ hai cung chủ Vũ Nguyệt Chân Nhân, mạn phép được làm người chủ trì cho buổi đại điển hôm nay.”
Hí!
Tiếng hít khí lạnh càng thêm dồn dập, mọi người đều trừng to mắt, thì ra, vị cường giả trước mặt không phải bằng hữu của Xích Hỏa Thần Vương, mà là một vị phó cung chủ nha.
Nghe nói, bốn vị phó cung chủ của Xích Hỏa Thần Cung đều là Chuẩn Vương cảnh. Sao giờ lại xuất hiện thêm một vị Chân Vương rồi?
Tam phẩm đỉnh cao Chân Vương, đầy đủ để đứng đầu thế lực đỉnh cấp, lại nguyện làm phó cung chủ cho Xích Hỏa Thần Cung. Không hổ là một trong mười tám ma thành, nội tình mẹ nó quá ghê gớm.
Không ít người tâm tư xấu xa, định tới đây gây sự, nội tâm bắt đầu lộp bộp.
Mà ngồi ở hàng ghế khách quý Minh Hải Chân Vương khóe miệng nhếch lên, thâm ý vị trường nói nhẹ:
“Lại là một con cấp bảy đại yêu! Là yêu sủng của Xích Tuyệt sao?”
“Không hẳn! Xích gia nắm giữ Xích Hỏa bí cảnh, bên trong tựa hồ có một bộ tộc gọi là Xích Hỏa Tước Tộc. Ừm kẻ này hẳn là lão tổ của bộ tộc kia đi, Cấp bảy đỉnh phong Yêu Vương, vậy mà cam lòng hiệu lực cho Xích gia! quái tai, quái tai!”
Lúc này, Hồng Vũ Yêu Vương chắp tay, lớn tiếng nói.
“Chư vị đồng đạo, không ngại đường xá xa xôi đến đây tham dự đại lễ của Xích Hỏa Thần Cung, thật là đáng quý! Lão phu xin thay mặt Thần Cung cảm tạ chư vị”
“Hồng Vũ Chân Vương khách khí!”
“Thần Cung khách khí!”
“Khách khí…”
Vô số người đáp lời, cảm thấy có chút lâng lâng.
“Giờ lành đã đến, xin mời Cung chủ và Thiếu cung chủ xuống đài”
Lập tức, tất cả mọi người ngước mắt nhìn lên Tế Vũ Lâu, có hai đạo lưu quang cùng nhau bay xuống tế đàn. Đó là một người đàn ông trung niên cao lớn, có mái tóc màu đỏ rực, cùng tên thiếu nữ xinh đẹp mặc váy vàng, trên vai đứng đấy một con chim nhỏ.
Nhân vật chính vừa xuất hiện, cả hội trường lập tức yên tĩnh, dồn dập đứng dậy.
Khương Ly, Vân Bất Kham và Lục Triển, Lý thúc đám người lẳng lặng đứng ở một góc nhỏ, nhìn lên đài cao.
Sắc mặt của mỗi người khác biệt!
“Tế thiên!” Hồng Vũ Yêu Vương hô lớn.
Lập tức có hai vị trưởng lão khiêng đến một đầu tứ chuyển Hỏa Vân Điểu đặt ở trước hương án.
Xích Tuyết bình tĩnh hít sâu một hơi, nhấc kiếm chém chứt cổ con chim, máu tươi chảy xuống khe rãnh của tế đàn, tế đàn gặp máu lập tức sáng lên từng tia sáng mông lung, vô cùng yêu dị, bốc thẳng trời cao.
“Trao Xích Hỏa Kiếm!”
Hồng Vũ Yêu Vương nói rồi, cung kính trình lên hộp gỗ dài, bên trong nằm lẳng lặng một thanh kiếm bằng đồng thau. Đây không phải là món tuyệt thế thần binh gì cả, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Nghe nói thanh kiếm này từng là đồng bạn vào sinh ra tử của Xích Hỏa Thần Vương từ lúc còn là kẻ vô danh tiểu tốt. Về sau tu vi đại thành, ông ta không dùng kiếm nữa, liền đem nó lưu giữ ở trong Tế Vũ Lâu. Hiện tại trao cho Xích Tuyết, trở thành vật tượng trưng cho thân phận cung chủ.
Xích Hỏa Thần Hương vung tay cầm lấy cổ kiếm, đưa cho Xích Tuyết, sắc mặt vô hỉ vô bi, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một tia hài lòng.
Xích Tuyết cung kính nhận cổ kiếm.
Tiếp theo, nàng đem kiếm này giơ lên thật cao, trong hội trường hết thảy võ giả của Xích Hỏa Thần Cung đều cúi đầu bái lạy.
“Đệ nhị cung chủ ở trên, chúng ta môn đồ Xích Hỏa Thần Cung, nguyện đời này kiếp này vì cung chủ tận tâm tận tụy, đến c·h·ế·t cũng không từ”
Ngay cả ba vị phó cung chủ lẫn Hồng Vũ Yêu Vương đều đàng hoàng trịnh trọng hô to.
Lời nói vang tận mây xanh, khiến cho không khí của hội trường bỗng chốc vô cùng trang nghiêm.
“Chư vị miễn lễ!”
“Cảm ơn cung chủ!” Mọi người cao giọng hô.
“Trao cung chủ lệnh!” Hồng Vũ Yêu Vương tiếp tục hô lớn.
Từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, tương tự như Xích Hỏa Lệnh, nhưng lại ẩn chứa uy năng cực lớn, nâng lên trước mặt.
Tấm lệnh bài này có thể hiệu lệnh tất cả môn đồ của Xích Hỏa Thần Cung, cũng có thể điều khiển đại trận của Xích Hỏa Thành. Hơn nữa nghe nói bên trong cung chủ lệnh, còn ẩn giấu thủ đoạn Xích Hỏa Thần Vương, coi như một món bảo vật bảo hộ cho đời cung chủ tiếp theo.
Xích Hỏa Thần Vương cầm lệnh bài, trao cho Xích Tuyết.
Xích Tuyết trịnh trọng đón lấy, dùng huyết dịch nhận chủ lệnh bài. Tiếp theo, nàng liền cảm thấy mình cùng toàn bộ Xích Hỏa Thành tương liên với nhau. Cũng cảm nhận được thủ đoạn ẩn giấu bên trong lệnh bài, là Xích Hỏa Thần Vương toàn lực một kích.
Có lá bài tẩy này trong tay, dù là Chân Vương đại tu cũng phải e dè nàng mấy phần.
Khóe mắt không tự chủ khẽ quan sát thần sắc phụ thân mình một chút, chỉ thấy Xích Hỏa Thần Vương đang hòa ái nhìn nàng.
Trong lòng chợt nổi lên một dòng nước ấm.
Thì ra, phụ thân cũng quan tâm nàng.
Thu hồi lệnh bài, dưới ánh mắt cỗ vũ của Xích Hỏa Thần Vương, Xích Tuyết chậm rãi bước lên phía trước, cất cao giọng phát biểu:
“Bổn cung Xích Tuyết, cung chủ đời thứ hai của Xích Hỏa Thần Cung. Nguyện dùng hết sức mình phát dương quang đại thần cung. Chỉ cần Xích Tuyết ta còn sống một ngày, thì thần cung sẽ không bao giờ suy yếu”
“Cung chủ vạn tuế!”
Đám trưởng lão môn đồ đều đồng lòng chắp tay lên ngực cung kính hô to.
Lời nói vừa xong, quanh thân nàng đột nhiên tản ra một luồng khủng bố khí thế, vô cùng vô tận, giống như thiên uy, khiến tất cả mọi người đều hô hấp khó khăn.
“Đế Uy!”
Mấy vị Chân Vương đưa mắt nhìn nhau, coi như Xích Hỏa Thần Vương cũng hơi bất ngờ.
Tia Đế Uy vừa rồi, tuy rằng mờ nhạt, thoáng cái liền qua, nhưng lại chấn nhiếp không ít người.
Tất cả mọi người ngoại trừ kinh hãi, còn là tò mò, không hiểu vì sao Xích Tuyết lại có thể phát ra uy thế khủng bố như vậy. Khiến bọn họ suýt chút nữa quỳ xuống đất bái lạy.
Tia Đế Uy vừa rồi, tự nhiên là do Xích Tuyết mượn từ Tiểu Hồng, Tiểu Hồng mặc dù d·ụ·c hỏa trùng sinh, tu vi chỉ tương đương với cấp năm Yêu Tôn. Nhưng tận sâu trong huyết mạch, vẫn lưu giữ một chút Đế Huyết. Tản ra đế uy hù dọa người khác, vẫn có thể làm được.
Lập tức không ít kẻ mang tâm địa xấu, khinh thị Xích Tuyết đều vô cùng ngưng trọng.
Xem ra vị Cung chủ đời thứ hai này, cũng không hề yếu ớt như trong lời đồn.
Đương nhiên, biểu hiện kinh diễm của Xích Tuyết chỉ hơi khiến người khác kinh ngạc mà thôi. Muốn toàn bộ thế gian đều công nhận vị trí của nàng, thì sau đó phải chứng minh bằng thực lực.
…
Đứng ở một góc hẻo lánh, đám Tiểu Hoàn, A Phi trên mặt đều là nồng nhiệt ngưỡng mộ.
“Tiểu thư trông thật giống một nữ vương!”
“Đúng thế!” A Phi gật đầu, trong lòng cảm thấy bức thiết. Hiện tại tiểu thư đã trở thành Cung chủ, nhưng mình chỉ là Ngọc Mệnh võ giả, sợ rằng không xứng làm hộ vệ của nàng. Nhất định phải đột phá Chân Nhân.
Khương Ly cũng mỉm cười, thấy được biểu hiện của Xích Tuyết ngày hôm nay, hắn hoàn toàn yên tâm. Xem ra đã đến lúc rời đi rồi.
“Ừm!” Khương Ly chợt nhíu mày, nheo mắt nhìn sang, chỉ thấy ở trên hàng ghế khách quý, có một nữ nhân yêu mị, lẳng lơ đang cười như không cười nhìn hắn.
Yêu Nguyệt Chân Nhân, không, là Thải Dương tiên tử mới đúng, sao ả lại phát hiện được ta.