Chương 7: Bán Linh Dược
Như đã nói, trong tất cả các nghề nghiệp phụ trợ, thì Luyện Đan Sư là nghề nghiệp được coi trọng nhất.
Đơn giản bởi vì đan dược có thể trợ giúp võ giả trực tiếp tăng trưởng tu vi, thậm chí đột phá cảnh giới. Đương nhiên, đan có ba phần độc, nếu sử dụng quá nhiều, sẽ dẫn tới căn cơ bất ổn, phù phiếm, chiến lực hạ thấp.
Nhưng dù là như thế, lại không thể nào phủ nhận được tầm quan trọng của đan dược, hay của luyện đan sư.
Một vị Tứ chuyển đan sư, đầy đủ để nhất phẩm Chân Nhân chạy theo như vịt.
Một vị Ngũ chuyển đan sư, đầy đủ để hiệu triệu rất nhiều nhị phẩm Chân Nhân, thậm chí là Chuẩn Vương cường giả làm việc cho mình.
Mà một vị Lục chuyển Đan Vương, ngay cả Chân Vương đại tu cũng không muốn tùy tiện đắc tội.
Cố sự về võ giả bởi vì đắc tội với cao giai luyện đan sư, cuối cùng bị các phương võ giả khác vây công mà c·hết, không hề hiếm có.
Khương Ly trước đây đã từng có ý định học luyện đan, đáng tiếc thiên phú của hắn vô cùng kém cỏi, cộng thêm luyện đan quá hao tốn thời gian, liền dứt khoát bỏ qua.
Luyện đan là quá trình cực kỳ tốn thời gian, có những lò đan chỉ cần nửa buổi đến một ngày là xong, có những lò phải luyện cả tháng, cả năm trời. Thậm chí, nghe nói Cửu chuyển Đế Đan, cần phải luyện chế mất mấy trăm năm.
Vì một lô đan dược mà tiêu phí thời gian mấy chục trên trăm năm...quá phí phạm!
Nghe nói Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh khảo hạch tứ chuyển Luyện Đan Sư.
Luyện chế tam chuyển đan dược, ít nhất cần bốn năm ngày, hắn cũng không định bụng chờ đợi ở trong tứ hợp viện, liền để A Phi dẫn đường đi tới cửa hàng của Dược Cốc, dự định bán linh dược.
Hai người vừa vào cửa hàng, thì lập tức có một tên Ngân Cốt cảnh thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn nhanh chân bước tới chào hỏi:
“Xin chào hai vị tiền bối, không biết hai vị muốn mua đan dược gì?”
Khương Ly lắc đầu bảo: “Bổn tọa muốn bán linh dược, cửa hàng các ngươi có thu mua hay không?”
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười bảo: “Tiền bối tìm đúng chỗ rồi, chúng ta ở đây không chỉ thu mua linh dược. Hơn nữa, giá cả cũng là tốt nhất toàn bộ Đan Phường này”
“Mời hai vị tiền bối theo ta”
Khương Ly gật đầu, không nói gì thêm. Thiếu nữ bước chân thoăn thoắt, dẫn hai người Khương Ly đi vào phía trong quầy, tới một gian phòng khách, rất chuyên nghiệp rót trà, liền xin phép rời đi.
Chừng nửa khắc sau, từ bên ngoài đi vào một người đàn ông mập mạp, trước cổ đeo huy chương có bốn vòng tròn, là một vị Tứ phẩm luyện đan sư.
“Lão phu họ Hà, là Dược Các chấp sự, nghe nói đạo hữu muốn bán linh dược sao?”
Câu hỏi của y tự nhiên là hỏi Khương Ly. Hà chấp sự mặc là Tứ phẩm luyện đan sư, nhưng tu vi đã đạt tới Nhị phẩm sơ kỳ, liếc mắt liền thấy được tu vi của Khương Ly cùng A Phi.
A Phi tu vi Ngọc Mệnh cảnh võ giả, là hạng tiểu bối, người làm chủ tự nhiên Khương Ly rồi.
“Đúng thế!” Khương Ly mỉm cười nói. “Tại hạ họ Bạch, trong người cất giữ một chút linh dược muốn bán cho quý các”
“Mời đạo hữu lấy ra, lão phu sẽ định giá cho ngươi, Bạch đạo hữu yên tâm, Dược Các chúng ta luôn thu mua đúng giá...”
Khương Ly gật đầu, vung nhẹ tay áo, từ bên trong túi trữ vật trút ra một đống linh dược, chồng chất khắp phòng khách.
“Hí” Hà chấp sự mí mắt nhảy lên, cực kỳ kinh ngạc. Kinh ngạc không phải bởi vì phẩm chất của đống linh dược trước mặt, mà bởi vì số lượng khủng bố.
“Khụ khụ…hơn sáu ngàn cây tam phẩm linh dược! đạo hữu thật bạo tay!” Hà chấp sự thu hồi thần niệm, nâng ngón cái nói với hắn.
Tam phẩm linh dược trong mắt Tứ chuyển luyện đan sư như y mà nói, cũng không quá quý giá. Nhưng Khương Ly vừa ra tay, liền ném ra hơn sáu ngàn gốc, cộng lại là một số tiền cực lớn. Con ngươi xoay chuyển, thầm nghĩ Bạch đạo hữu chẳng lẽ trộm sạch bảo khố của cái luyện đan tông môn nào ư?
Suy nghĩ của y vậy mà là chính xác, số linh dược này Khương Ly thật là trộm được, nhưng không phải từ luyện đan tông môn nào mà từ bảo khố của Đại Lý Phủ trong Âm Nhãn Cốc.
“Tổng cộng 6325 gốc tam phẩm linh dược, trong đó hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm đều có. Lão phu không có thời gian kiểm nghiệm từng gốc, nên sẽ lấy trung bình một gốc hai ngàn Nguyên Thạch, đạo hữu thấy sao?”
“Tốt” Khương Ly gật đầu, hai ngàn Nguyên Thạch một gốc tam phẩm linh dược, xem như đã rất công đạo.
“Vị chi là mười hai triệu sáu trăm năm mươi ngàn Nguyên Thạch, mời đạo hữu ký kết vào khế ước này, rồi theo lão phu ra quầy nhận tiền” Hà chấp sự lấy ra một tấm khế ước mua bán, trong lòng não nề, y làm chấp sự ở Dược Các đã được ba mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy có người làm giao dịch lớn như vậy.
Mà đứng sau lưng Khương Ly A Phi, đã triệt để há hốc mồm, kinh hãi ngẩn ngơ. Gần mười ba triệu Nguyên Thạch, đối với Ngọc Mệnh cảnh võ giả như gã, quả thật là một con số trên trời. Không hổ là Bạch tiền bối, vừa xuất thủ liền cất tiếng hót kinh người.
“Hà đạo hữu khoan đã, ta còn muốn bán thêm linh dược” Khương Ly chợt lên tiếng.
“Đạo hữu vẫn còn linh dược?” Hà chấp sự bờ môi run run, khó tin hỏi.
Khương Ly không hồi đáp mà lần thứ hai vung tay áo, lấy ra một lượng lớn hộp ngọc, lần này không còn là Tam phẩm, mà là tứ phẩm.
Hà chấp sự nhìn hai đống linh dược nằm la liệt trên mặt đất, đầu óc của y có chút choáng váng, mà A Phi thì đ·ã c·hết lặng từ lâu.
“Hà đạo hữu?”
Nhìn thấy Hà chấp sự sững sờ không lên tiếng, Khương Ly nhíu mày hô nhẹ.
“A a…để đạo hữu chê cười, giao dịch này quá lớn, vượt qua quyền hạn của ta, làm phiền đạo hữu chờ chút, ta đi mời Dược Các trưởng lão”
Nói rồi chắp tay, quay người đi ra khỏi phòng.
Chừng một khắc sau, Hà chấp sự quay lại, đi phía trước ông ta là một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặc đạo bào hình bát quái, trên người tỏa ra thoang thoảng dược khí.
“Xin giới thiệu với Bạch đạo hữu đây là Chung Cổ trưởng lão, chưởng quản linh dược đường ở Dược Các”
“Xin chào Chung trưởng lão”
“Xin chào Bạch đạo hữu” Chung Cổ vuốt vuốt râu chắp tay, đưa mắt nhìn hai đống linh dược trong sảnh đường, hai con mắt chợt co rút, suýt chút nữa kéo đứt nhúm râu, lầu bầu:
“Tổng cộng 1042 gốc tứ phẩm linh dược, trong đó tám trăm ba mươi gốc hạ phẩm, một trăm sáu mươi gốc trung phẩm, bốn mươi gốc thượng phẩm và mười hai gốc cực phẩm.”
“Nhiều linh dược như vậy, không biết đạo hữu lấy từ đâu?”
Khương Ly chưa trả lời mà nhếch miệng cười giống như không cười nhìn ông ta. Chung Cổ vội vàng ho khan xấu hổ nói.
“Tứ phẩm linh dược, hạ phẩm lão phu lấy giá năm ngàn Nguyên Thạch một gốc, trung phẩm tám ngàn một gốc, thượng phẩm một vạn hai một gốc, mà cực phẩm thì là hai vạn Nguyên Thạch một gốc, đạo hữu thấy thế nào?”
Khương Ly âm thầm tính toán đôi chút, rồi gật đầu:
“Tốt!”
“Ừm như vậy, 1042 gốc tứ phẩm linh dược có giá sáu triệu một trăm năm mươi ngàn nguyên thạch…”
“Khụ khụ…không biết đạo hữu còn bán linh dược thêm nữa không?”
Chung Cổ nói xong, liếc Khương Ly, hỏi nhẹ.
“Bán tiếp!”
“A” Chung Cổ giật mình, tiếp theo liền vui vẻ. Khương Ly đầu tiên bán tam phẩm linh dược, rồi tứ phẩm linh dược, hiện tại muốn bán rất có thể là ngũ phẩm linh dược rồi.
Chung Cổ là ngũ chuyển luyện đan sư, nên đối với tam phẩm, tứ phẩm linh dược không quá coi trọng, nhưng nếu là ngũ phẩm linh dược thì lại khác.
Bởi vì ngũ phẩm linh dược, niên đại ít nhất đều phải từ một vạn năm trở lên, cực kỳ hiếm có. Nên cho dù là một nơi như Thiên Nhai Đảo, chỉ cần xuất hiện ngũ phẩm linh dược, nhất định sẽ bị các thế lực thi nhau tranh c·ướp.
Luyện đan sư từ ngũ chuyển trở xuống có rất nhiều, nhưng từ ngũ chuyển trở lên lại tương đối hiếm hoi. Không chỉ vì đến ngũ chuyển, đan phương, kỹ nghệ khó khăn, mà còn một nguyên nhân nữa đó là thiếu thốn linh dược.
Chung Cổ nghe được lời nói của Khương Ly, thì kinh ngạc mong chờ.
Mà Hà chấp sự cùng A Phi thì đ·ã c·hết lặng tại chỗ.