Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 8: Đế Quân Giảng Đạo
Dưới ánh mắt chờ mong của Chung Cổ, Khương Ly bình thản vung tay áo, lấy rất nhiều hộp ngọc, chồng chất thành một đống nhỏ.
“A” Bấy giờ, ngay cả ngũ chuyển đan sư như Chung Cổ cũng trợn tròn mắt, tiếp theo liền giống như sắc lang thấy được mỹ nữ chạy tới sờ tới sờ lui từng hộp ngọc.
“Thật là ngũ phẩm linh dược...” Chung Cổ kiểm tra chốc lát, nuốt nước bọt, hai tay đều hơi run run. Ông ta chưởng quản Linh Dược Đường, mỗi ngày nhìn thấy rất nhiều kỳ hoa dị thảo, coi như lục phẩm Dược Vương cũng từng chạm qua.
Nhưng lần đầu tiên gặp được tình cảnh, có người cùng một lúc xuất ra nhiều ngũ phẩm linh dược như thế.
“Hai trăm ba mươi tám gốc, trong đó có một trăm năm mươi tư gốc hạ phẩm, sáu mươi mốt gốc trung phẩm, mười tám gốc thượng phẩm cùng năm gốc cực phẩm...hí”
“Hạ phẩm giá năm vạn Nguyên Thạch một gốc, trung phẩm mười vạn, thượng phẩm hai mươi vạn, cực phẩm ba mươi vạn nguyên thạch một gốc. Khụ khụ, đạo hữu yên tâm giá tiền này cao hơn hai thành so với thị trường, nếu đạo hữu muốn bán được giá cao hơn nữa, thì chỉ có thể gửi vào đấu giá hội…”
Khương Ly khoát tay: “Liền giá này đi!”
Hắn cũng không muốn vì chút tiền tài mà làm mất thời gian, nên dứt khoát đồng ý.
“Tốt tốt tốt” Chung Cổ nghe dược lời của hắn, khuôn mặt đều nở hoa: “Ngũ phẩm linh dược có giá mười tám triệu chín trăm ngàn Nguyên Thạch, tứ phẩm linh dược có giá sáu triệu một trăm năm mươi ngàn Nguyên Thạch mà tam phẩm linh dược có giá mười hai triệu sáu trăm năm mươi ngàn Nguyên Thạch. Tổng cộng tất cả là ba mươi bảy triệu bảy trăm ngàn Nguyên Thạch. Lão phu liền làm tròn cho đạo hữu thành ba mươi tám triệu. Đạo hữu đồng ý chứ?”
“Tốt!” Khương Ly gật đầu, trong lòng cũng hơi lửa nóng, lần đầu tiên hắn cầm nhiều tiền như vậy.
Đừng nói Khương Ly, ngay cả Chung Cổ lẫn Hà chấp sự đều miệng đắng lưỡi khô, còn A Phi thì đầu óc ong ong.
Chung Cổ lấy ra một bản khế ước, tự mình dùng máu điểm chỉ ở bên trên, đưa cho Khương Ly.
Khương Ly cầm lấy khế ước đọc thoáng chút rồi cũng điểm chỉ lên.
Khế ước vừa có hiệu lực, Chung Cổ thở nhẹ một hơi, để Hà chấp sự quay về khố phòng lấy tiền, còn mình thì cẩn thận từng ly từng tý thu thập linh dược.
Trong lòng ông ta vui sướng tột cùng, có lượng lớn linh dược này, Dược Các nhất định có thể đè Đan Các xuống đất ma sát một thời gian.
Thu hồi xong linh dược, Chung Cổ liền khẩn khoản ngồi xuống trò chuyện với Khương Ly.
Khi biết đồng bạn của hắn là khách khanh trưởng lão của Dược Các, thì càng thêm nhiệt tình.
“Bạch đạo hữu không biết đã vào tông môn nào chưa, có nguyện ý làm khách khanh trưởng lão của Dược Các chúng ta hay không?”
“Bạch mỗ nhàn tản đã lâu, hơn nữa mục đích đến Thiên Nhai Đảo là vào Ngộ Đạo Tháp tu luyện, không dự định gia nhập thế lực khác” Khương Ly lắc đầu nói.
“Ồ như vậy thì thật đáng tiếc” Chung Cổ thở dài bảo, cũng chẳng cố gắng mời chào thêm. Bình thường võ giả từ bốn phương đến Thiên Nhai Đảo, hoặc là vì Ngộ Đạo Tháp hoặc là vì Kiếm Sơn. Nhưng muốn vào Ngộ Đạo Tháp hay leo lên Kiếm Sơn đều cần lượng lớn Nguyên Thạch, nên mới lựa chọn gia nhập vào các thế lực bản địa.
Như Khương Ly loại người có tiền này, thì không cần thiết.
Lát sau, Hà chấp sự xách theo một túi trữ vật trĩu nặng đi vào, giao cho hắn.
Khương Ly dùng thần niệm quét qua một lượt, xác nhận đủ ba mươi tám triệu Nguyên Thạch liền cất vào ống tay áo, chắp tay.
“Như vậy Bạch mỗ xin cáo từ!”
“Bạch đạo hữu đi thong thả. Nếu sau này còn muốn bán linh dược, cứ đến Dược Các rồi báo danh hào của lão phu là được”
“Tốt, Bạch mỗ sẽ ghi nhớ”
Khương Ly xoay người mà Hà chấp sự thì cực kỳ nhiệt tình đưa tiễn hai người bọn hắn rời đi.
Ra khỏi cửa hàng, Khương Ly tâm tình tương đối vui vẻ, chậm rãi dạo phố.
Sau lưng hắn A Phi thì hâm mộ không ngớt.
“A Phi! ngươi đang tu luyện môn võ công gì?” Khương Ly không quay đầu, chợt hỏi.
“Bẩm Bạch tiền bối, vãn bối tu luyện Khoái Ý Kiếm, là một môn nhị tinh Chân Công”
“Khoái Ý Kiếm sao?” Khương Ly gật đầu, A Phi này là người thật thà, trung hậu, hơn nữa còn là hộ vệ của Xích Tuyết. Trước khi lên đường, Xích Tuyết cũng từng nhờ hắn trông nom gã một hai.
“Ngươi đã luyện ra Chân Ý chưa?”
“Vãn bối thiên tư ngu dốt, dừng ở Ngọc Mệnh đỉnh cao đã hơn năm năm, nhưng vẫn chưa thể cảm ngộ được Chân Ý” A Phi hơi ngượng ngùng nói.
"Bổn Tọa mặc dù không tu luyện kiếm ý, nhưng đối với kiếm đạo một đường cũng có đôi chút kiến giải. Nếu cần gì cứ hỏi ta”
“Tiền bối đồng ý dạy bảo ta!” A Phi vui mừng quá đỗi, hô hấp dồn dập.
Khương Ly gật đầu, xem như chấp thuận, lại nói tiếp:
“Nghe đồn bên trên Kiếm Sơn cắm ngàn vạn thanh kiếm, mỗi thanh kiếm tượng trưng cho một loại Kiếm pháp thành danh ở Đông Hoang. Kiếm tu xông vào Kiếm Sơn sẽ có cơ hội rèn luyện kiếm ý. Đối với ngươi ta ngược lại là một chỗ bảo địa”
A Phi gật đầu, lại cười khổ đáp: “Vãn bối cũng từng đi đến bên ngoài Kiếm Sơn tham quan, nhưng khổ nổi phí đi vào là một triệu Nguyên Thạch, trên người vãn bối không có nhiều tiền như vậy”
“Yên tâm, chỉ là một triệu Nguyên Thạch mà thôi, Bổn Tôn trả thay cho ngươi” Khương Ly hào khí khoát tay. Trên người hắn mang theo hơn ba mươi chín triệu Nguyên Thạch, gọi hắn một tiếng Khương đại phú cũng không kém.
“Đại ân đại đức của tiển bối, A Phi xin nhớ kỹ, nếu sau này tiền bối có việc cần, vãn bối dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng không từ nan” A Phi sắc mặt đỏ bừng, suýt chút nữa quỳ xuống bái lạy.
Khương Ly lắc đầu, không nói gì thêm, chậm rãi hướng về phương hướng của Kiếm Sơn mà đi.
Nhưng đúng lúc này, hắn chợt phát hiện khắp Đan Phường tựa hồ bạo động, mọi người thi nhau chen chúc chạy về một cái phương hướng, trên mặt mỗi người đều hớn hở chờ mong.
Không chỉ là Đan Phường, tất cả các phường thị khác trên Thiên Nhai Đảo cũng đều nhốn nháo, tất cả võ giả đổ xô chạy về phía Ngộ Đạo Sơn.
Khương Ly hiếu kỳ túm lấy một tên tán tu đang gấp rút thu dọn quầy hàng, khẽ hỏi:
“Xin hỏi đạo hữu, có chuyện gì xảy ra vậy!”
Gã tán tu này có tu vi là Nửa Bước Chân Nhân, bị Khương Ly túm chặt vai áo, rất không vui, nhưng khi cảm nhận được khí tức khủng bố tràn ra từ trên người hắn, vội vàng thay đổi thái độ, cung kính trả lời:
“Bẩm tiền bối, ban nãy Thiên Nhai Hải Các vừa truyền xuống thông cáo, nói rằng ba ngày sau Đế Quân sẽ giảng đạo ở trên Ngộ Đạo Sơn, nên mọi người thi nhau chạy đến trước hòng chiếm được vị trí tốt”
“Đế Quân?” Khương Ly nhíu mày, danh xưng này chuyên để gọi các vị cường giả từ Lục phẩm Chân Đế trở lên. Hắn chưa từng nghe nói Thiên Nhai Hải Các có Chân Đế tọa trấn nha, chẳng lẽ là mình cô lậu quả văn rồi? Trong đầu không tự chủ nghĩ tới Hoàng đạo nhân ở Lung Linh Đạo Quan, ừm Loạn Ma Vực này nước rất sâu, bậc tồn tại cỡ Hoàng đạo nhân còn ẩn cư ở Hắc Diệu Thành. Nếu một thế lực lớn như Thiên Nhai Hải Các tồn tại Chân Đế tựa hồ cũng không phải điều gì quá bất ngờ.
Gã tán tu gặp hắn sững sờ, đoán được hắn hẳn là mới đến Thiên Nhai Đảo, liền giải thích: “Mọi người đều gọi như vậy...ngài ấy là các chủ của Thiên Nhai Hải Các, thường thường một đoạn thời gian sẽ khai đàn giảng đạo…khụ khụ…xin tiền bối thả ta ra, chớ nên nắm chặt như thế, tiền bối xin tự trọng...”
Khương Ly xạm mặt, đem gã buông ra. Hắn chỉ là hỏi đường mà thôi, cũng không phải trắng trợn cướp đoạt dân nữ, tự trọng cái cọng lông!!!
…..
Thiên Nhai Hải Các chỗ sâu xa, bên trong tòa đình viện chính giữa hồ nước có một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặc áo trắng, khuôn mặt hồng hào giống như một vị trích tiên, đang nhàn nhã đánh cờ.
Kỳ lạ thay, ông ta chỉ ngồi một mình, cũng chỉ đánh mỗi quân trắng, mà bên phía quân đen lại tự động di chuyển.
Lúc này, bên ngoài mép hồ đứng đấy mười mấy ông lão, bà lão, đều cung kính hướng về phía ông ta mà hô:
“Mời Đế Quân dời bước, đi đến Ngộ Đạo Sơn giảng đạo…”
“Chờ đã, chờ ta cùng sư đệ đánh nốt ván cờ, các ngươi tới Ngộ Đạo Sơn trước đi”
“Vâng thưa Đế Quân”