Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Sáu Tòa Kiếm Sơn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Sáu Tòa Kiếm Sơn


Thái Hư Kiếm Vương vừa xuống đến nơi, tất cả mọi người lập tức ngậm miệng, không dám bàn luận thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Kiếm Sơn nói là ở trên Thiên Nhai Đảo, thì cũng không hoàn toàn chính xác.

A Phi liếc nhìn Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh đang ngồi điều tức trên sân, nghi hoặc hỏi Khương Ly.

“ Mượn cát ngôn của Lư huynh!” Tẩy Kiếm Chân Nhân đối với tên kiếm tu gầy gò chắp tay, hít một hơi thật sâu chậm rãi bước lên Vọng Quân Nhai.

Bởi vì Thái Hư Kiếm Vương thông thạo kiếm đạo, liền được giao phụ trách tọa trấn Kiếm Sơn.

“Các ngươi mang theo đan dược chữa thương chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thấy hai người bọn họ ăn xong đan dược, Khương Ly khóe môi giật giật, hết hứng thú luyện quyền.

Nghe lời xì xào của đám võ giả xung quanh, liền biết rõ y là Thái Hư Kiếm Vương, đã từng là lão tổ của Thái Hư Kiếm Tông ở Kiếm Châu. Về sau tựa hồ đắc tội người, Thái Hư Kiếm Tông bị diệt, phải chạy đến Thiên Nhai Đảo lánh nạn. Cũng gia nhập Thiên Nhai Hải Các trở thành một vị khách khanh trưởng lão.

Mà Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh thì đưa mắt nhìn nhau, thầm hô xui xẻo.

Thời gian trôi qua, ước chừng nửa canh giờ sau, từ trên Vọng Quân Nhai rốt cuộc có người đi xuống.

Y nheo mắt nhìn lướt qua đám người một lượt, lúc nhìn thấy Khương Ly, con ngươi hơi đổi, tiếp theo mở miệng: “Quy củ cũ, nhưng bổn Vương vẫn phải nhắc lại. Người muốn xông Kiếm Sơn cần giao nộp một triệu nguyên thạch, vào trong Kiếm Sơn sống c·hết tự chịu, Thiên Nhai Hải Các sẽ không ra tay ứng cứu”

Mặc dù rất đau lòng nhưng chả thể làm gì hơn, thầm kêu khổ, đúng là tự mình hại mình mà.

“Hí” Đám võ giả xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh, hâm mộ không ngớt.

Nghe nói, ngọn Kiếm Sơn có ánh sáng đỏ ngút trời kia, sở dĩ nguy hiểm vô cùng, là bởi vì bên trên vách núi, có khắc một dòng chữ cực kỳ đáng sợ.

Khương Ly nhận ra người thanh niên này, đây là một trong bảy vị tam phẩm Chân Vương nghe giảng đạo hôm trước.

Sáu tòa kiếm sơn ở ngoài kia, nhìn thì như thực chất, nhưng giống như Ngộ Đạo Tháp đều là hư huyễn, bên trong tự thành thế giới.

Nghe nói, bên trên kiếm sơn cắm đầy huyễn kiếm, mỗi một thanh huyễn kiếm tượng trưng cho một môn kiếm pháp trong thiên hạ.

”Đông hoang này không có ngươi”.

Bên ngoài Vọng Quân Nhai tụ tập chừng ba trăm người, hoặc đang chờ đợi đăng ký hoặc đến xem náo nhiệt.

Điểm cực đông của Thiên Nhai Đảo gọi là Vọng Quân Nhai, là một mỏm núi đá kéo dài ra bên ngoài biển, bên trên mỏm núi xây dựng một tòa tế đàn hình bát giác, có nhân viên của Thiên Nhai Hải Các canh giữ.

Đám võ giả quan sát ở bên ngoài bắt đầu xì xào bàn tán, xem vị Tẩy Kiếm Chân Nhân này có thành công sống sót trở ra không, nếu thành công thì sẽ đạt tới cấp độ nào.

“Kiếm ý của lão phu đã nửa bước đạp vào cảnh giới viên mãn, chỉ cần vào Ngộ Đạo Tháp một chuyến nhất định thành công đột phá” Tẩy Kiếm Chân Nhân cười to vô cùng phấn khích, nhìn một đám kiếm tu xuýt xoa hâm mộ, trong lòng khinh thường.

“Tẩy Kiếm Chân Nhân, mời lên tế đàn”

Người đầu tiên xông Kiếm Sơn là một gã đàn ông trung niên cao to, cơ bắp cuồn cuộn, trong ngực ôm một thanh kiếm dày nặng, tu vi nhị phẩm trung kỳ.

Nhiệm vụ của người xông kiếm sơn, là vận dụng kiếm pháp của chính mình, đánh bại môn kiếm pháp ẩn chứa trong huyễn kiếm, nếu thắng thì có thể đi tiếp, hơn nữa hữu duyên còn có khả năng nhận được kiếm pháp truyền thừa, còn thua thì chỉ có thể liều mạng rút lui, hoặc bị huyễn kiếm g·iết c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tẩy Kiếm Chân Nhân lúc này toàn thân là máu, không có chỗ nào lành lặn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời vô cùng cao hứng, hiển nhiên là đạt được chỗ tốt rất lớn.

Hắn lắc lắc đầu bảo: “Không có gì đâu, ngươi tới vừa vặn đúng lúc, cùng ta đi Kiếm Sơn một chuyến”

Lúc này, một người thanh niên mặc đạo bào màu xám, sau lưng đeo một thanh kiếm cũ từ trên Vọng Quân Nhai đi xuống”

“Trời không phụ lòng người, mặc dù lần này vô cùng hung hiểm, nhưng thu hoạch cũng tương đối khá” Tẩy Kiếm Chân Nhân cười to nói.

Tiêu Ảnh đáp, từ trong túi trữ vật lấy ra một bình nhỏ, đổ ra hai hạt tứ chuyển đan dược.

Trên mặt hai người vừa đau đớn vừa bất đắc dĩ.

Hai người bọn họ không phải là những người đăng ký đầu tiên, phía trước bọn họ còn có ba người nữa, đều là kiếm tu.

Vì chút hiếu kỳ, tự mình trọng thương, tốn mất hai viên tứ chuyển đan dược không nói, giờ còn bỏ lỡ cơ hội đi Kiếm Sơn cùng Khương Ly...

Khương Ly lạnh nhạt nói với Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh, chắp tay sau lưng bước ra cổng.

Trong đó ngọn núi cao nhất ở chính giữa, càng lấp loé ánh sáng đỏ như máu, sát khí ngút trời. Khương Ly chỉ hướng ngọn núi cổ kia nhìn một chút, đã cảm thấy hãi hùng kh·iếp vía.

Khương Ly và A Phi cũng đi lên, chốc lát đã hoàn thành việc đăng ký, tốn hao hai triệu Nguyên Thạch.

Khương Ly tự nhiên cũng nhìn ra tình trạng của hai người, biết bọn bọ đang cố giữ thể diện, nên cũng không nói phá ra, mà trầm giọng hỏi.

Sau khi giảng xong quy củ, Thái Hư Kiếm Vương liền hóa thành một đạo ảo ảnh biến mất tại chỗ, mà bên dưới chân Vọng Quân Nhai nhân viên Thiên Nhai Hải Các bắt đầu tiến hành đăng ký.

Khương Ly nheo mắt nhìn xuống Thương Mang Hải. Chỉ thấy bên dưới sương mù dày đặc, không sóng không gió, tĩnh mịch lạnh lẽo đến quỷ dị.

“Vâng Bạch tiền bối” Nhắc tới xông Kiếm Sơn, tâm tình của A Phi cũng vui vẻ, lập tức hướng về hai vị cao thủ Tiêu gia tạm biệt, rồi vội chạy theo Khương Ly.

Từ trong đám đông có một tên kiếm tu gầy gò nhỏ thó hô lớn: “Chúc Bàng huynh mã đáo thành công”

Tẩy Kiếm Chân Nhân cười nhẹ, quanh thân bốc lên một luồng kiếm ý lạnh lẽo.

“Tiền bối, có chuyện gì sao?”

Nghe nói, từng có khá nhiều người không tin tà, làm trái lời dặn dò, đi vào trong phạm vi một ngàn trượng, đều c·hết rất thảm khốc.

Tiếp theo thứ bốn là A Phi, thứ năm mới đến Khương Ly. Đằng sau Khương Ly lác đác có thêm ba người nữa tiếng hành đăng ký, những người còn lại đến xem náo nhiệt là chính.

Lúc Khương Ly và A Phi đi tới nơi mới biết, cái gọi là Kiếm Sơn chính là sáu tòa phiêu miểu cổ sơn trôi nổi ở trên Thương Mang Hải, đứng ở gần mép đảo, mới có thể nhìn thấy được.

Lúc này, ở trong phòng A Phi hốt hoảng chạy ra, hiển nhiên phát hiện được động tĩnh ở bên ngoài.

……

Tiêu Chiến một tay che ngực, mở miệng nói, vừa mới nói xong lại nôn ra một ngụm máu tươi.

Trong đó hai gã là nhị phẩm Chân Nhân, một gã khác là nhất phẩm hậu kỳ.

Nghe nói, thậm chí từng có một vị Tứ Phẩm Chân Vương tự cho bản thân thực lực cao cường, x·âm p·hạm ngọn núi chính giữa, cuối cùng bị vạn kiếm phanh thây, c·hết ngay tại chỗ, tiếng kêu thảm vang vọng ngàn dặm.

“Bàng huynh thế nào rồi?”

Nhìn về phía sáu tòa cổ sơn ở xa xa, khẽ nhíu mày. Những ngọn núi này không giống như núi non trên Thiên Nhai Đảo tiên vụ lượn lờ, mà là khói đen quấn quanh, đầy rẫy tử khí, giống như từng tòa âm sơn.

Lần xông Kiếm Sơn này, gã không chỉ tăng lên kiếm ý mà còn học được một môn tam tinh kiếm pháp. Nếu nói ra, không biết đám người xung quanh sẽ kinh hãi đến thế nào, đương nhiên điều ấy gã sẽ không bao giờ nói ra. Tam tinh kiếm pháp, nếu bị tiết lộ, nói không chừng sẽ có Chuẩn Vương thậm chí Chân Vương đến cửa tìm phiền toái.

Lời nói của Thái Hư Kiếm Vương lạnh lùng không một tia cảm xúc, cũng cảnh cáo đám võ giả. Mà bọn người thì đều giống như chim sợ cành cong vội vã gật đầu. Uy danh của tòa núi cổ kia bọn hắn đều biết đến.

Vết thương nhỏ cái c·h·ó gì? Vừa nãy hai người bọn họ dùng hết sức điều động chân lực chống đỡ áp lực, không ngờ áp lực bỗng dưng biến mất, dẫn tới phản phệ. Chẳng khác gì không đề phòng tự mình hung hăng đánh chính mình một kích, không b·ất t·ỉnh ngay tại chỗ là may lắm rồi.

Bọn họ xuất phát từ luyện đan thế gia, trong người tự nhiên sẽ mang theo rất nhiều đan dược. Trong đó có cả tam chuyển, tứ chuyển thậm chí ngũ chuyển đan dược. Khổ nổi lần này b·ị t·hương khá nặng, dùng tam chuyển đan dược chữa thương là không khỏi ngay được, nên đành cắn răng dùng tứ chuyển.

Chương 14: Sáu Tòa Kiếm Sơn

Chỉ vẻn vẹn sáu chữ mà thôi, nhưng uy thế của chúng lại tuyên cổ bất diệt, truyền lưu đến nay. Có thể thấy được, người viết nên sáu chữ kia, không phải nhân vật bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có”

“Vốn dĩ định đợi hai vị đạo hữu đi cùng, nhưng các ngươi hiện tại đều b·ị t·hương, tạm thời dưỡng thương vậy, chúng ta đi trước”

“Khụ khụ, v·ết t·hương nhỏ mà thôi, đạo hữu không cần lo lắng”

“Còn một điều thứ hai, sáu tòa Kiếm Sơn, các ngươi có thể lựa chọn ngọn núi bất kỳ nào để xông lên, nhưng nhất thiết không được đến gần ngọn núi chính giữa trong vòng một ngàn trượng, nếu không chắc chắn sẽ phải c·hết. Tự tiện làm trái, c·hết rồi đừng trách bổn Vương không nhắc nhở các ngươi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Sáu Tòa Kiếm Sơn