Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Bi Thống Mạc Danh

Chương 17: Bi Thống Mạc Danh


“Lão phu cả đời luyện kiếm, tung hoành thiên hạ bốn trăm năm, mãi cho đến lúc đại nạn vừa c·hết, cũng không tìm được một ai có thể đỡ nổi mười ba kiếm của ta”

“Đạo hữu và ta cùng cảnh giới, chống đỡ Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm lại lông tóc không b·ị t·hương, thật là ghê gớm, xứng đáng để ta phải sử ra thức thứ mười bốn… Thập Tứ Kiếm”

“Chiêu kiếm này dung hợp tất cả tinh túy của mười ba thức đằng trước, đã vượt qua nhị tinh kiếm pháp, đạt tới tam tinh hạ phẩm, đạo hữu cẩn trọng”

Thanh niên mặc áo đen âm trầm nói, nâng kiếm lên cao, cả người như ánh chớp lao đến, nháy mắt liền biến ra mười ba thân hình màu đen, từ bốn phương tám hướng phát động công kích, kiếm uy thiểm thiểm.

Khương Ly sắc mặt ngưng trọng, vội vàng mở ra chín lớp Bất Diệt Kim Thân, âm thầm kinh dị.

Đúng như người này nói, kiếm thứ mười bốn quả thực đã vượt qua phạm trù nhị tinh, đạt tới tam tinh Vương kiếm. Loại cấp bậc kiếm pháp này, chỉ có Chân Vương cường giả trở lên mới có thể tạo nên. Đối phương lúc đỉnh cao là mới đến Nhị phẩm hậu kỳ, lại dựa vào ngộ tính, dựa vào kiếm đạo thiên phú mà sáng chế ra một bộ Vương cấp kiếm pháp.

Rất ghê gớm!

So về kiếm đạo thiên phú, Khương Ly tự nhận không bằng.

Đáng tiếc, tam tinh hạ phẩm kiếm pháp, mặc dù mạnh mẽ đủ để uy h·iếp tính mạng của Khương Ly, lại chưa đủ khiến hắn kiêng kỵ.

Chỉ thấy, Khương Ly nhấc kiếm trảm xuống, vốn sắc bén kiếm thế, phút chốc hóa thành tràng giang đại hải, vô cùng vô tận kiếm khí bao phủ bầu trời, cũng đem cả người hắn bao phủ xung quanh.

Nhất Kiếm Trầm Giang

Keng keng keng

Thanh niên áo đen hóa thành mười ba đạo kiếm ảnh, giống như mười ba mũi khoan đâm về phía Khương Ly phá hủy rất nhiều kiếm khí. Nhưng mỗi khi chỗ kiếm khí nào biến mất, thì sẽ được lấp kín ngay lập tức, dù làm cách nào cũng không thể áp sát, nói gì thương Khương Ly.

Sắc mặt của thanh niên mặc áo đen lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh dị, y đã biết, thức thứ mười bốn của mình không thể nào thắng nổi kiếm pháp như thương lan hãn hải của đối phương.

Trong lòng hơi chút thất lạc, từ từ hạ xuống mặt đất, lắc đầu thở dài: “Lão phu thua rồi!”

Khương Ly cũng triệt tiêu Bất Diệt Kim Thân cùng Nhất Kiếm Trầm Giang, trầm giọng bảo:

“Tại hạ mặc dù không phải thuần chính kiếm tu, nhưng từ trong kiếm đạo của các hạ có thể nhìn ra. Mặt trước Thập Tam Kiếm, chẳng qua chỉ là cành của của bông hoa thôi. Thập Tứ Kiếm chỉ là một số cuống lá, phải đợi đợi đến biến hóa của Thập Ngũ Kiếm, thì bông hoa mới bắt đầu nở được, vì bông hoa còn nụ không thể gọi là hoa...”

“Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm cũng vậy, nếu không có Thập Ngũ Kiếm thì cả bộ kiếm pháp ấy không có giá trị gì”

“Kiếm thứ mười lăm sao...” Thanh niên áo đen vốn đang thất vọng cùng cực, nghe được lời ấy, ánh mắt chợt lóe lên, trầm tư chốc lát, rồi ngửa đầu cười lớn.

“Ha ha ha...ta hiểu rồi! hiểu rồi! Kiếm thứ mười lăm...thực có kiếm thứ mười lăm...”

Thanh niên lần thứ ba nâng kiếm, từ từ tiến lên thong thả cực kỳ, Khương Ly giật mình phát hiện, cả người y cùng thanh kiếm trong tay đã hòa vào làm một.

Nhân Kiếm Hợp Nhất


Giống như thuấn di, trong tích tắc, lưỡi kiếm đã cách mi tâm của Khương Ly một tấc.

Kiếm chiêu quá nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng, thì mũi kiếm đã áp sát trước mặt rồi. Khương Ly chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sững sờ ngay tại chỗ.

Cảm giác này không có lời lẽ nào có thể miêu tả để hình dung ra được, mà chỉ có một từ, một từ đơn giản: C·hết!

Không có biến hóa, không không có lực lượng hoa mỹ! Nhát kiếm này đưa tới chỉ có c·ái c·hết. Chỉ có c·hết mới là sự kết thúc cuối cùng của tất cả, mới là sự kết thúc thực sự!

Nước chảy cạn khô, biến hóa đến cùng kiệt, sức sống kết thúc, vạn vật tiêu vong!

Đó mới là tinh túy của Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm. Đó mới là nhát kiếm đoạt mệnh thật sự chân chính!

Nhát kiếm này hiển nhiên là Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm!

Thật không nghĩ, hắn chỉ tùy tiện nói mấy câu mà đối phương đã sử dụng ra được. Bấy giờ, Khương Ly thật sự đã cảm nhận cái lạnh của t·ử v·ong? Cái c·hết thực sự!

Thời khắc đó, hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm xuyên sọ não của mình.

Nhưng ngay lúc này, ngay lúc lưỡi kiếm sắp chạm đến mi tâm của Khương Ly, thì nó đột ngột dừng lại. Tiếp theo cả người lẫn kiếm hóa thành một chùm sáng, chui vào trong óc hắn, nổ tung thành ký ức.

Bạch, mồ hôi từ trên trán rơi xuống lã chã, chưa bao giờ hắn cảm nhận được t·ử v·ong gần với mình như vậy.

Chậm rãi tiêu hóa luồng ký ức, từng luồng hình ảnh vụn vặt như những đoạn phim rời rạc lướt qua trong đầu hắn, miêu tả cả đời của vị kiếm tu áo đen ban nãy.

Thanh niên đó họ Yến, sinh sống trong một cái hạ phẩm võ vực cằn cỗi tên Tang Tương, trực thuộc Nam Hoang.

Võ vực này cực kỳ nhỏ yếu, vực chủ chỉ là tam phẩm Chân Vương, so với Kiêu Dương võ vực còn yếu hơn rất nhiều. Họ Yến là nhị phẩm hậu kỳ, nhưng vì một bộ Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm uy lực khôn lường, ngay cả vực chủ cũng không phải đối thủ của y.

Có thể nói, suốt mấy trăm năm, y tung hoành võ giới, đánh khắp thiên hạ không địch thủ.

Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm tuy chỉ có mười ba chiêu, hơn bốn trăm năm, y tung hoành ngang dọc Tang Tương Võ Vực, cũng chỉ cần có mười ba chiêu kiếm này mà thôi. Thậm chí y còn rất ít khi dùng đến hết mười ba chiêu. Những cao thủ thành danh trong thiên hạ, thường thường chỉ cần một chiêu đã bại trận.

Nhưng mười ba thức đầu không phải là tinh túy trong kiếm pháp của y, mà là thức thứ mười bốn. Đáng tiếc, số phận không cho y cơ hội thử chiêu, đi khắp mấy cái võ vực xung quanh, cũng không tìm thấy một người nào xứng đáng để y sử ra Thập Tứ Kiếm cả.

Tịch mịch! Đối với một kiếm thủ xem kiếm như mạng, đó là một nỗi tịch mịch đáng sợ, một kiếm thủ không thể truy cầu sự tiến bộ là một kiếm thủ c·hết!

Vì vậy, y cứ như thế sống vất vưởng giữa dòng đời, ôm hận mà c·hết.

Mãi cho đến hôm nay, gặp được Khương Ly, y rốt cuộc có cơ hội thi triển ra kiếm thứ mười bốn. Thậm chí còn ngộ được kiếm thứ mười lăm, đối với y như thế đã đủ rồi, đã hoàn toàn thỏa mãn.

Xem hết cuộc đời của thanh niên họ Yến, cũng đọc qua Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, cảm xúc của Khương Ly thật lâu mới bình phục trở lại.

Đây mới thật sự là kiếm tu, coi kiếm như mạng, cả đời sống vì kiếm, c·hết vì kiếm, so với đối phương, hắn không bằng.

Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm mười ba thức đầu, là nhị tinh đỉnh cấp, mà thức thứ mười bốn, là Tam tinh hạ phẩm, cuối cùng thức thứ mười lăm đã đạt tới Tứ tinh hạ phẩm.

Nhị phẩm hậu kỳ, sáng chế ra Tứ tinh hạ phẩm kiếm pháp, càng nghĩ Khương Ly càng cảm thấy đắng chát. Xem ra, trước nay, hắn vẫn xem thường anh hùng trong thiên hạ rồi.

Hồi phục chốc lát, Khương Ly chậm rãi đi lên phía trước, chợt cảm giác một luồng bi thương, đau khổ tột cùng từ phương xa truyền tới.

Nhìn kỹ mới thấy, phía trên sườn núi, cắm đấy một thanh huyễn kiếm.

Từ trên huyễn kiếm, tản ra một nổi bi thống, một nổi bi thống không thể đặt tên, khiến tâm tình của hắn phút chốc bị l·ây n·hiễm, trở nên sa sút.

Trong lòng chợt nổi lên từng luồng cảm xúc buồn bã không tên…bi thống mạc danh!

Chương 17: Bi Thống Mạc Danh