Chương 32: Tự Tìm Đường C·h·ế·t
“Đúng thế, vị đạo hữu này đã nói rõ không muốn gia nhập Ngọc Đỉnh Cung rồi, sao ngươi còn dám ép mua ép bán? Ngọc Đỉnh tiểu nhi, xin giữ tự trọng chút đi”
“Aa...bốn vị đạo hữu chớ nên sợ hãi, không gia nhập Ngọc Đỉnh Cung là lựa chọn vô cùng sáng suốt. Ngọc Đỉnh Cung là cái đồ bỏ đi, không bằng gia nhập Long Hổ Môn chúng ta, tương lai sáng lạn, phúc lợi đầy người”
“Vào Cổ Nguyệt Tông, chỉ cần tư chất đầy đủ, đảm bảo trong vòng mười năm tấn thăng Chuẩn Vương cảnh”
“Hì hì hì, các vị đạo hữu thử cân nhắc một chút Giao Hợp Phái chúng ta, chỉ cần các ngươi chịu gia nhập, đảm bảo ngày nào cũng sẽ khoái hoạt đến d·ụ·c tiên d·ụ·c tử. Vị đạo hữu này thân hình cao lớn lực lưỡng, khí tức cương dương, phi thường thích hợp tu luyện tuyệt học bất truyền của Giao Hợp Phái, không ngại cân nhắc xem”
…
Đám người Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh, A Phi đều trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn qua một đám Nhị phẩm Chân Nhân đang nhiệt liệt mời chào chính mình.
Đây đều là Nhị phẩm cao thủ sao?
Xin hỏi khí độ của các ngươi ở đâu? Phẩm giá của các ngươi ở đâu?
Bọn họ chợt có cảm giác mình giống như một tên nhà giàu mới nổi cầm theo túi bạc lớn không cẩn thận đi lạc vào một cái chợ bán thức ăn, dẫn tới vô số tiểu thương nhiệt tình chiêu đãi vậy.
Chuyện gì đang xảy ra? Hình như có gì đó sai sai.
Chừng hai khắc, mười mấy thế lực ở đây cơ hồ đều mở miệng mời mọc một lượt.
Gã đàn ông thân hình lực lưỡng ban nãy vừa ra mặt giải vây cho Khương Ly cũng đi lên phía trước, vỗ ngực ầm ầm hô to: “Gia nhập Tinh Túc Phái chúng ta, chỉ cần có đầy đủ cống hiến, đan dược vũ kỹ chân binh thứ gì cũng có”
Nhìn thấy mấy tông môn khác mặt dày mày dạn mời chào, sắc mặt của đám môn nhân Ngọc Đỉnh Cung trở nên xấu xí. Ngọc Đỉnh Chân Nhân đường đường là Chuẩn Vương cao thủ, mặc dù chưa phải cường giả đỉnh cao, nhưng cũng là một phương nhân vật. Đáng tiếc, ở trong Thất Lạc Huyền Giới có quy củ riêng, dù là y cũng không dám công khai ra tay chèn ép Khương Ly.
Xem ra chỉ có thể âm thầm chờ cơ hội rồi! Ngọc Đỉnh Chân Nhân khẽ tính toán.
“Ý tốt của các vị, tại hạ đều ghi nhớ trong lòng. Chỉ là bốn người chúng ta tạm thời không có ý định gia nhập bất kỳ thế lực nào. Mong các vị lượng thứ!” Khương Ly mỉm cười chắp tay đối với đám võ giả nói.
Bọn Tiêu Chiến cũng từng người chắp tay, hiển nhiên, Khương Ly là người quyết định ở đây.
Lập tức, thanh âm ồn ào chợt im bặt, từng đôi mắt ba ba nhìn bọn hắn, như nhìn một đám đồ đần.
Tên mỹ phụ xinh đẹp của Giao Hợp Phái thâm ý nói nhỏ: “Đạo hữu tựa hồ cùng Ngọc Đỉnh tiểu nhi kia xảy ra ân oán, nếu không tìm nơi che chở, chỉ sợ ở trong Thất Lạc Huyền Giới, nửa bước khó đi."
Gã đàn ông lực lưỡng cũng thấp giọng bảo: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Tạm thời nhẫn nhịn đôi chút có sao đâu...”
Khương Ly lắc đầu cười bảo: “Cảm tạ mấy vị nhắc nhở. Chúng ta xin rời đi trước!”
Hắn không muốn cùng đám người này dông dài, dự định tự mình tìm hiểu đôi chút về Thất Lạc Huyền Giới, cũng như phương pháp trở về Xích Hỏa Châu, gia nhập thế lực cái gì chẳng quan trọng.
Nhìn thấy bốn người bọn họ dứt khoát rời đi, đám bách tông võ giả từng người thở dài không thôi, dù sao trong nhóm khách mới tới hôm nay, mấy người Khương Ly là có tu vi cao nhất.
Nhưng rất nhanh đoàn người liền không để ý nữa, tiếp tục ném cành ô liu tới những người khác, dù sao ở trên sân vẫn còn hơn hai trăm võ giả nha.
Người được chăm sóc nhiều nhất tự nhiên là Khí Phường trưởng lão Ngô Diệc Phàm, dù sao gã cũng là một vị Nhị phẩm trung kỳ Chân Nhân.
Đối mặt với mười mấy vị cao thủ nhiệt tình như lửa, Ngô Diệc Phàm cũng sửng sốt tại chỗ, tiếp theo không hiểu vì nguyên do bí ẩn gì mà lựa chọn gia nhập Giao Hợp Phái.
Lúc này, bốn người Khương Ly đã khuất bóng, mà mấy thúc cháu Lý gia thì nhìn nhau mỉm cười. Quả thật thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ muốn chui vào, rõ ràng có thể tùy tiện chọn lựa một thế lực để gia nhập, bình an rời khỏi, lại nhất quyết chui đầu vào trong ngõ cụt.
Đây rõ ràng là tự đưa dê vào miệng cọp, vậy thì đừng trách Kiếm Thành Lý gia chúng ta độc ác.
…….
Khương Ly chắp tay sau lưng chậm rãi phi hành ở trong Thất Lạc Huyền Giới, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh bốn phía.
Nơi đây nguyên khí tương đối mỏng manh, so với Việt quốc thì tốt hơn đôi chút, nhưng so với Xích Hỏa Châu thì kém hơn rất nhiều, đừng nói chi so sánh với Thiên Nhai Đảo. Theo cái nhìn của Khương Ly, nguyên khí ở Thất Lạc Huyền Giới tương đương với nguyên khí ở một cái cấp hai Đại Quốc.
Khương Ly ung dung đạp không mà đi, sắc mặt bình thản không biết đang suy nghĩ cái gì. Mà đám Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh lại thần sắc lạnh lùng, ngứa ngáy chân tay.
Bởi vì đằng sau lưng bọn họ có một cỗ khí tức công khai theo đuôi, giống như giòi trong xương vậy.
Không cần nghĩ, nhất định là đám môn nhân Ngọc Đỉnh Cung.
Mấy lần muốn hỏi Khương Ly chút, có muốn dừng lại đ·ánh c·hết kẻ địch. Nhưng thấy hắn tựa hề không để tâm cho lắm, nên mỗi lần lời đến khóe miệng lại phải nuốt xuống. Bọn họ đồng hành với Khương Ly đã được một thời gian, cũng biết rõ phong cách hành sự của hắn, hắn chưa vội ra tay tự nhiên là có lý do của mình.
“Mấy vị nói xem, vì sao các thế lực ở trong Thất Lạc Huyền Giới lại cực lực mời chào những người đến từ bên ngoài đi vào như vậy?” Khương Ly bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tiêu Chiến trả lời: “Vì bổ sung nhân lực mới sao?”
Tiêu Ảnh lắc đầu: “Chưa hẳn, bọn họ đều là Chân Nhân đại vũ giả, nhưng khi nhìn thấy một đám Ngọc Mệnh Cảnh, hai mắt đều sáng trưng. Sự việc chỉ sợ không đơn giản như thế”
“Đây là vì sao? Tiền bối biết không” A Phi hỏi.
Khương Ly lắc đầu đáp: “Ta tạm thời chưa đoán ra! Có điều, nghĩ tới những tông môn kia tựa hồ không quá mạnh. Chân chính tông môn cự đầu, sẽ không làm mấy chuyện đó. Trong Thất Lạc Huyền Giới nhất định tồn tại Chân Vương đại tu, nhưng bọn hắn không xuất hiện, tông môn của bọn hắn cũng không xuất hiện, có thể nhìn ra, chân chính tông môn cự đầu, chỉ có võ giả đổ xô đến bái nhập, chứ chả cần hạ thấp tư thái đi mời người”
Ba người còn lại đăm chiêu rồi đều gật đầu: “Đạo hữu nói đúng lắm!”
“Liền nơi này đi” Khương Ly chợt dừng chân, mở miệng cười khẽ.
Chỉ thấy nơi này bốn bề núi non chập chùng, bên dưới khe núi phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, hoa thơm chim hót.
Mà lúc này từ phương xa dồn dập bay đến một đám người, tổng cộng mười hai tên, trong đó có bốn gã nhị phẩm Chân Nhân, một gã Chuẩn Vương, cùng với bảy gã nhất phẩm Chân Nhân.
Những người này tự nhiên là môn nhân của Ngọc Đỉnh Cung.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân dẫn theo thủ hạ đuổi tới hạp cốc, nhìn cảnh vật xung quanh, cười lạnh lên tiếng:
“Nhà ngươi ánh mắt không sai, chọn được một chỗ rất tốt”
“Lời thừa chẳng cần nói nhiều, lão phu xuất thân từ Kiếm Thành Lý gia. Nghe nói ngươi cũng tu tập Long Xà Kiếm Quyết, công pháp kia bắt nguồn từ đâu. Nhanh thành khẩn khai báo, nói không chừng lão phu sẽ tha cho các ngươi một mạng!”
“Kiếm Thành Lý gia sao?” Khương Ly nhìn lướt qua ba thúc cháu nhà họ Lý một chút, bừng tỉnh. Môn Long Xà Kiếm Quyết này, là năm xưa hắn chém g·iết một tên nhất phẩm Chân Nhân mà đạt được. Tên Chân Nhân kia họ tên là gì, lâu rồi hắn chẳng còn nhớ nữa. Xem ra, đối phương là đệ tử của Lý gia rồi.
Khóe miệng nhếch lên, đây là nhân quả tuần hoàn nha, năm xưa hắn g·iết đệ tử Lý gia, bây giờ có người của Lý gia đến tìm hắn.
Nhân quả, nhân quả…có nhân tất có quả, có nhân chưa chắc đã có quả, nhưng có quả chưa chắc đã có nhân.
“Bổn tọa thật có tu luyện Long Xà Kiếm Quyết, còn vì sao đạt được...ừm...tựa hồ là nhờ g·iết c·hết Lý gia đệ tử đi” Khương Ly tùy tiện đáp.
“Quả nhiên! Dám g·iết đệ tử Lý gia, học trộm võ kỹ của Lý gia, ngươi muốn c·hết!” Ngọc Đỉnh Chân Nhân sầm mặt, một thân Chuẩn Vương khí thế lập tức trèo l·ên đ·ỉnh điểm, ép thẳng về hướng Khương Ly.
Mà đám võ giả khác cũng lần lượt tế ra Chân Binh chuẩn bị t·ấn c·ông.
Đối mặt với trận thế hùng hổ của đối phương, Khương Ly thần tình bất động, mà bọn Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh thì cũng ung dung đạp không mà đứng, trong ánh mắt mỗi người lộ ra một tia chế giễu.
Thiên hạ thật có nhiều người, thích tự tìm đường c·hết.