Chương 33: Đầy Trời Huyết Hoa
“Chuẩn Vương cảnh để cho ta, những kẻ còn lại các ngươi lo liệu được chứ?” Khương Ly nhàn nhạt hỏi.
“Gà đất c·h·ó sảnh mà thôi, đủ gì thành đạo, Bạch đạo hữu cứ yên tâm, bao ở trên người chúng ta!” Tiêu Chiến tự tin đáp. Hai người bọn họ ngày trước là cao thủ chủ chốt của Tiêu gia, lấy Nhị phẩm hậu kỳ đơn độc có thể cùng nhị phẩm đỉnh phong đánh một trận. Hiện tại cảnh giới đột phá, đang muốn tìm người để kiểm chứng thực lực, môn nhân Ngọc Đỉnh Cung tự mình đưa tới cửa, ngược lại rất hợp ý.
Thế là Tiêu Chiến vác đại đao trên vai, ngửa mặt cười ha hả liền dẫn đầu xông lên, mà Tiêu Ảnh thì toàn thân chầm chậm trở trong suốt, tiến vào trạng thái tiềm hành.
A Phi đáy mắt lấp lóe chiến ý, phất tay lấy ra hai thanh đoản kiếm, song kiếm hợp làm một, một âm một dương, tung người theo gót Tiêu Chiến lao ra ngoài.
Bấy giờ, chỉ còn mỗi Khương Ly đứng khoanh tay trước ngực, cười như không phải cười nhìn Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
“Thật là kiêu ngạo!” Ngọc Đỉnh Chân Nhân nghiến răng thở phì phò, hiển nhiên bị thái độ cà chớn của bọn Tiêu Chiến chọc giận, dưới chân vận lực một cái, thân hình như điện, chớp mắt liền đã nhào tới trước mặt Khương Ly, giấu trong tay áo lợi kiếm đột ngột phá không mà ra hướng thẳng yết hầu của hắn đâm tới.
“Hắc!” Khương Ly nhếch miệng, đối phương xuất chiêu tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng ở trong mắt hắn lại thấy rõ mồn một. Hơi lắc người một cái, liền dễ như ăn kẹo tránh thoát công kích, thân hình xoay chuyển đã vòng ra sau lưng của y, tiện tay đấm ra Hoành Thiên Quyền.
“Không ổn!” Ngọc Đỉnh Chân Nhân dù sao cũng là Chuẩn Vương cao thủ, giác quan cực kỳ nhạy bén. Ngay khi công kích vừa đánh hụt, y liền dứt khoát biến chiêu, xoay người đâm về phía sau.
Quyền kiếm nháy mắt v·a c·hạm, chỉ thấy một tiếng kim loại giao kích vang lên, tia lửa văng tung tóe ra bốn phía.
Cả hai bởi vì dư lực mà lùi lại mấy bước, Khương Ly thần sắc ung dung tự đắc, mà Ngọc Đỉnh Chân Nhân thì mặt trầm như nước.
Thanh lợi kiếm y đang sử dụng là một món Ngũ chuyển trung phẩm Chân Binh, sắc bén dị thường, nhưng lại không tài nào đâm thủng nắm đấm của đối phương.
Nhục thân của kẻ này thật là ghê gớm!
Không dám thất lễ, Ngọc Đỉnh Chân Nhân tầm mắt trở nên nghiêm nghị, trong cơ thể Chân Lực phun trào, nháy mắt tạo thành tầng tầng hàn mang bao quanh thân kiếm, từng đóa từng đóa kiếm hoa hóa thành một tấm lưới lớn, nháy mắt bao phủ đỉnh đầu Khương Ly.
Khương Ly khẽ nhấc tay, lấy ra Diệt Trần Kiếm nâng thật cao.
Cấp độ hiện tại của Diệt Trần Kiếm chỉ là Tứ chuyển đỉnh cao Chân Binh, so với vài món bảo kiếm hắn đang cất trong túi trữ vật thì có chút không bằng. Tuy nhiên Khương Ly trước giờ đối địch vẫn luôn yêu thích sử dụng thanh kiếm này.
Chỉ thấy lưỡi kiếm màu đen chếch lên, không có chiêu thức hoa lệ gì cả, thuận tay liền bổ xuống.
Đầy trời kiếm võng trong nháy mắt sụp đổ, mà Diệt Trần Kiếm dư uy vẫn còn, chính diện đâm tới.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân kinh hãi biến sắc, cũng xem như nhận ra, tên thanh niên trước mặt tu vi chỉ là Nhị phẩm trung kỳ, nhưng chiến lực lại không thua kém gì chính mình.
Lúc này, trong đầu y chợt xuất hiện một tia hối hận, đáng ra y không nên đường đột ra tay với Khương Ly, ít nhất trước đó cũng phải mời thêm mấy vị bằng hữu nữa, hoặc là thi chút tiểu kế gì đó.
Đáng tiếc hối hận cái gì giờ đã muộn, giờ chỉ có thể ra tay toàn lực.
Đúng lúc này, từ phương hướng khác đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm.
“Ừm!” Tiếng kêu thảm này đồng thời thu hút sự chú ý của Ngọc Đỉnh Chân Nhân và Khương Ly.
Chỉ thấy, cách đó không xa có một tên Nhị phẩm Chân Nhân ôm lấy ngực trái quỳ trên mặt đất, máu tươi ồ ạt chảy xuống, nhuộm đỏ áo bào, cùng với đó, sinh cơ của gã cũng đang nhanh chóng trôi đi.
Đứng trước mặt gã Chân Nhân này là một người đàn ông thân hình nhỏ thó mặc áo đen, trên tay cầm đoản kiếm màu bạc, lạnh lùng không nói. TIếp theo thân hình của gã trở nên nhạt nhòa biến mất tại chỗ, chẳng còn tăm tích.
Bên này, Tiêu Chiến vác đại đao độc thân cuốn lấy ba tên nhị phẩm cùng sáu tên Nhất phẩm Chân Nhân, nhưng chưa hề rơi xuống hạ phong, thậm chí càng đánh càng hăng hái.
“Cái gì!” Đám Chân Nhân đang vây công Tiêu Chiến nhìn thấy đồng bạn của mình bị g·iết một cách vô thanh vô tức, đều kinh hãi biến sắc.
“Hừ...Cùng ta giao chiến lại dám thất thần!" Tiêu Chiến hừ lạnh, đại đao vung lên hướng về một tên nhị phẩm Chân Nhân mà bổ xuống. Đối phương giật mình vội vã nâng kiếm đón đỡ, nhưng chỉ nghe một tiếng giòn tan vang lên, tên Chân Nhân này như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, bảo kiếm trên tay càng bị trảm thành hai đoạn.
Đại đao của Tiêu Chiến thế đi không giảm, ầm ầm bổ tới.
Tên nhị phẩm Chân Nhân kia giống như bị trúng định thân chú, sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, nửa ngày mới há mồm kêu lên: “Mạng ta xong rồi…”
Rầm một tiếng
Thân thể của gã nứt toác ra, bị chẻ làm đôi, máu tươi, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bắn tung tóe đầy trời.
Toàn trường chớp mắt im ắng c·hết chóc, tiếp theo là từng tiếng hít vào một hơi khí lạnh. Còn sống sót mấy tên môn nhân Ngọc Đỉnh Cung trong lòng run rẩy, thầm kêu khổ, lần này bọn họ hình như đá phải tấm sắt rồi.
“Xem ra Ngọc Đỉnh Cung các ngươi đúng thật là đồ bỏ đi!” Khương Ly thấp giọng nói.
“Tìm c·hết!” Ngọc Đỉnh Chân Nhân sầm mặt, bất thình lình rút kiếm, sử xuất tuyệt học của Lý gia.
Kiếm Tụ Ma Long
Gào
Chỉ thấy giữa không trung kiếm khí cuộn trào, rồi cùng nhau hội tụ hóa thành một đầu khổng lồ kiếm khí Cốt Long, gào thét đánh về phía Khương Ly.
“Long Xà Kiếm Quyết ư?” Khương Ly cười cười, đồng dạng rút kiếm, trước mặt hình thành chín đầu kiếm khí Cốt Giao.
Gào gào gào
Chín đầu kiếm khí Cốt Giao lẫn nhau quấn quýt cuối cùng hội tụ thành một đầu Cốt Long, kích thước so với Cốt Long của Ngọc Đỉnh Chân Nhân vừa triệu hoán ra không kém là bao.
Rầm gào gào
Hai đầu Cốt Long lẫn nhau tranh đấu, kiếm khí bao trùm cả một vùng trời, thanh thế kinh người.
Đáng nhắc đến thức Kiếm Tụ Ma Long của Ngọc Đỉnh Chân Nhân là tuyệt học chính tông, mà chiêu thức của Khương Ly là do hắn dựa theo nguyên lý của bộ kiếm quyết này mà suy luận ra.
Ước chừng năm hơi thở, hai đạo kiếm chiêu lẫn nhau triệt tiêu, cộng đồng biến mất.
“Long Xà Kiếm Quyết chính tông, không gì hơn cái này!” Khương Ly nhẹ giọng mỉa mai.
“Ngươi!” Ngọc Đỉnh Chân Nhân sững sờ, lấy tầm mắt của y tự nhiên dễ dàng nhìn ra, Khương Ly đánh ra đạo kiếm khí Cốt Long kia không phải là chính tông tuyệt học của Lý gia, mà là dùng tự thân ngộ tính bù đắp lấy. Tiên sư bà ngoại nó, kẻ này rõ ràng là quái vật, không thể chọc không thể chọc.
Mắt thấy Khương Ly lăng không đạp bước mà đến, lại muốn lần nữa ra tay, trong lòng Ngọc Đỉnh Chân Nhân lộp bộp, vội vã một bên lùi về sau một bên hô to: “Đạo hữu xin dừng tay, ta cảm thấy chuyện hôm nay chỉ sợ là có chút hiểu nhầm. Là lão phu có mắt không nhìn thấy thái sơn, mong đạo hữu nhân từ nương tay...”
Mấy câu nói vừa vội vừa nhanh, khẩn khoản vô cùng, không nhanh sợ là chẳng còn cơ hội nói rồi.
“Hiểu lầm? không, không phải hiểu lầm!” Khương Ly lắc đầu, càng tăng thêm tốc.
“Là ngươi ép lão phu đấy!” Gặp Khương Ly sát ý như hồng, không dự định buông tha, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cắn răng, liều mạng vận dụng Bản Mệnh Chân Thân, quanh người chớp mắt hình thành một bộ cự cốt cao chừng tám trượng, kiếm khí lượn lờ.
“Bản Mệnh Chân Thân sao?” Ai sợ ai, Khương Ly cười lớn, đồng dạng mở ra Cổ Thần Chân Thể.
Chỉ thấy cả người hắn bỗng nhiên cất cao lên chín trượng, quanh người lấp kín kim giáp, nhìn từ xa chẳng khác gì một vị chiến thần, so với cự cốt của Ngọc Đỉnh Chân Nhân còn cao lớn vạm vỡ hơn nhiều.
Hơn nữa, còn một điều khiến y cả kinh đó chính là: “Nhị đoạn Chân Thân!”
Tám trượng cự cốt hốc mắt nhấp nháy, biểu hiện khó có thể tin, nhưng y còn chưa kịp nói gì, thì Khương Ly đã nâng quyền đấm tới. Đơn thuần một quyền, lại khiến cho Ngọc Đỉnh Chân Nhân cảm giác vong hồn đạo mạo, thoáng cái toàn bộ cốt thân bị đấm nổ tan tành tại chỗ, giữa không trung bạo thành một đám kiếm khí, xen lẫn máu tươi yêu dã cực điểm vô cùng chói mắt, dù đứng ở bên ngoài mười dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khương Ly vươn tay, thu hồi túi trữ vật của Ngọc Đỉnh Chân Nhân, tiếp theo liền triệt tiêu Cổ Thần Chân Thể.
“Bà mẹ...” Đám võ giả của Ngọc Đỉnh Cung chứng kiến cảnh tượng hãi hùng trước mắt, từng người sợ đái ra quần, đâu còn dám đánh đấm cái gì, trực tiếp quỳ xuống mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.