Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 42: Cổ Thần Cự Ảnh
Đan Dương lão nhân là tam phẩm Chân Vương, lại là Ngũ chuyển thượng phẩm Luyện Đan Sư, nhưng ở trong Thất Lạc Huyền Giới cũng không quá tự do tự tại. Dù sao, trong bốn vị Chân Vương, tu vi của lão là thấp nhất, mặc kệ là Tuyết Vương, Hợp Hoan lão tổ hay Huyền Võ Vương, thực lực đều mạnh hơn lão.
Mặc dù dựa vào cái mác đan sư, khiến ba vị Chân Vương khác đều hơi nể mặt nhưng mà nếu bọn họ muốn luyện chế loại đan dược gì, tới cửa yêu cầu, lão nhất định phải đáp ứng đấy.
Dù sao, nơi đây không phải Loạn Ma Vực, có Đan Minh làm chỗ dựa, rất ít người dám đắc tội một vị đan đạo đại sư. Nơi này là Thất Lạc Huyền Giới, lão muốn an ổn sống sót thì phải đường hoàng luyện đan.
Cũng bởi vì thế, khi chứng kiến thực lực của Khương Ly, lão lập tức quyết định không đắc tội hắn.
Suy nghĩ chốc lát, Đan Dương lão nhân liền mở miệng: “Đạo hữu thủ đoạn ghê gớm, lão phu xin bội phục, một chiêu đã đánh xong, ân oán giữa chúng ta xem như xóa bỏ, từ nay…”
Ai ngờ lão còn chưa nói dứt câu, thì Khương Ly đã lắc đầu. Đồng thời, giữa trán đột ngột xuất hiện một đạo Tử Diễm Ấn Ký, từ trên ấn ký đó tản ra một cổ khí chất cao quý, uy nghiêm khó nói rõ. Bị luồng khí chất này bao phủ, Đan Dương lão nhân bất giác lóe lên một tia cảm giác muốn thuần phục.
“Ta muốn tiếp thêm một chưởng nữa?”
Câu nói bình thản không có gì lạ, nhưng rơi vào trong tai Đan Dương lão nhân lại giống như mệnh lệnh, khiến lão không dám vi phạm. Lời này, lời ấy giống như sắc lệnh của thiên địa đế quân, đế quân một lời thiên địa tuân theo.
“Tử Diễm Ấn Ký kia là cái gì, vì sao vừa tiếp xúc với nó, thân thể của lão phu bản năng muốn thuần phục, không dám chống lại”
Đan Dương lão nhân âm thầm nuốt ngụm nước miếng, lần đầu tiên, lão ta dâng lên lòng kính sợ đối với Khương Ly.
Chỉ là lão không biết, Tử Diễm Ấn Ký toát ra khí tức không phải là khí tức của thường nhân mà là của Viễn Cổ Thần Linh.
Viễn Cổ Thần Linh, cùng trời đồng sinh, là loại sinh linh cao quý nhất trong vũ trụ. Khương Ly mặc dù chỉ l·ây n·hiễm một tia huyết mạch mỏng manh, còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng tản ra uy nghiêm lại không phải cường giả bình thường có thể làm được.
Đan Dương lão nhân đưa mắt nhìn về phía hắn, chỉ thấy toàn thân Khương Ly nứt toác, trông thê thảm cực kỳ, nhưng bản năng lại khiến lão làm theo lời hắn nói, hít sâu một hơi nói.
“Bạch đạo hữu, một chưởng vừa nãy, lão phu chỉ mới dùng bảy thành thực lực, hiện tại ta sẽ dùng mười thành thực lực. Nếu ngươi tiếp được, thì ở trong tam phẩm sơ kỳ, ngươi đã coi như một nhân vật...”
“Phong Hỏa Tứ Phương Chưởng, mười thành công lực!”
Đan Dương lão nhân tung người lên cao, lần thứ hai khởi động cuồng phong chân ý cùng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
Cuồng phong trùng điệp, trong vòng trăm dặm gió lốc cuồng nộ.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nhận được sự hỗ trợ của cuồng phong chân ý, b·ốc c·háy rừng rực, bỗng nhiên xoay tròn giữa không trung. Hỏa liên như chưởng, nhưng không còn chút bộ dáng nào của chưởng ảnh, mà tất cả chưởng lực đã hóa thành một đóa thanh liên.
Hỏa Liên xoay tít tỏa ra áp lực khủng bố khiến cho thiên băng địa liệt.
Khí thế kia, đủ để khiến bất kỳ Chuẩn Vương nào đều phải kinh sợ, nhưng rơi vào trong mắt Khương Ly, lại nhẹ nhàng như gió thoảng, chỉ khiến áo bào tung bay, không thể khiến hắn biến đổi sắc mặt.
Chỉ thấy Khương Ly hai mắt bình tĩnh, trên trán Tử Diễm Ấn Ký lập lòe tỏa ra một cổ thần uy t·ang t·hương, cổ lão tuôn trào ra bốn phía.
Ngay khi chưởng pháp vừa thành hình, thì liên miên quyền ấn đã được đánh ra.
Quyền thứ bảy mươi mốt vừa thành, thân thể vừa được chân ý chữa trị, lần thứ hai nứt toác, xương cốt kêu ken két.
Hừ!
Khương Ly cắn răng, ấn ký giữa trán bùng c·háy d·ữ d·ội, hóa thành vô số đường cổ văn chảy khắp khuôn mặt, rồi bao phủ toàn thân.
Gào
Thân hình của Khương Ly chớp mắt cất cao chín trượng, hóa thành một cái cự nhân mặc kim giáp, thần uy lẫm lẫm.
“Cái gì?” Đan Dương lão nhân hai mắt co rụt, rung động đến cực điểm: “Nhị đoạn Chân Thân...”
Ngay khi kim giáp cự nhân vừa mới hiển hóa ra, thần uy cũng đạt đến đỉnh điểm, một tia thần ý mênh mông cuốn lên bầu trời.
Đan Dương lão nhân đầu óc có chút hoảng hốt, tựa hồ rơi vào ảo giác, chỉ thấy tầm mắt mơ hồ nhìn thấy hư ảnh của một cái cự nhân cao vạn trượng che khuất tầng mây, hướng về thương thiên gầm thét.
Đối mặt với hư ảnh ấy, lão giống như con kiến hôi, không, ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, tựa hồ hư ảnh khổng lồ kia chỉ cần lộ ra một tia khí tức, liền đủ để lão hôi yên phi diệt.
Lão cố gắng lắc đầu, dốc sức thoát khỏi ảo giác, nhưng trong đầu vẫn nhớ như in một màn kinh khủng vừa rồi, nhìn về phía đã hóa thành chín trượng Kim Thân Khương Ly, vô cùng hoảng hốt.
Lại thấy, kim giáp cự nhân đột nhiên nâng nắm đấm khổng lồ, đánh ra quyền thứ bảy mươi hai.
Oành
Quyền đánh ra, bảy mươi hai quyền ấn hóa thành một làn sóng, lao lên trời cao bắn trúng hỏa liên, đem chưởng pháp này vỡ tan tành.
Hoành Thiên Quyền chính thức bước vào cảnh giới đại thành.
Mười thành công lực Phong Hỏa Tứ Phương Chưởng, uy lực so với một chưởng ban nãy mạnh hơn bốn lần. Nhưng chính diện cùng nó cứng đối cứng, Khương Ly lại vẫn bất động như núi, không lùi về sau nửa bước.
Bảy mươi hai quyền chồng chất đánh nát hỏa liên, tuyệt chiêu bị phá, thân thể của Đan Dương lão nhân chấn động một cái, bị kình lực phản phệ mà phun ra một ngụm máu tươi.
Trong mắt lão giờ khắc này kinh hãi đến tột độ, một quyền vừa rồi, lão ta không tiếp nổi, trừ khi vận dụng Bản Mệnh Chân Thân.
Âm thầm cười khổ, ngay từ đầu Đan Dương lão nhân đã cực kỳ coi trọng Khương Ly, ai ngờ cuối cùng lại vẫn coi thường hắn rồi.
Mặc dù lão vẫn còn giữ mấy món át chủ bài chưa vận dụng, nhưng Khương Y chưa đã không có lá bài tẩy. Cho nên nếu cùng nhau liều mạng tử đấu, sợ rằng lão chỉ chiếm được năm thành phần thắng.
Yêu nghiệt!
Giờ khắc này, Đan Dương lão nhân chỉ có thể dùng một từ để hình dung về hắn.
“Mà thôi mà thôi, ra tay cũng đã ra tay. Thái độ cũng đã tỏ ra, đã đến lúc nên rời đi” Lão khống chế lấy hỗn loạn khí huyết, hướng Khương Ly chắp tay.
“Chúc mừng đạo hữu lâm trận đột phá, nhân quả của chúng ta đến đây chấm dứt. Xin cáo từ”
Nói xong, tựa hồ lo lắng Khương Ly lần nữa phát rồ, muốn đánh nhau tiếp, liền toàn lực bỏ trốn.
Nhưng là lão ta lo lắng dư thừa rồi, bởi vì hiện tại Khương Ly cũng đã không còn sức tái chiến. Liên tục hai lần đánh ra Hoành Thiên Quyền, đem khí lực của Khương Ly hao hết, lại thêm vận dụng Bản Mệnh Chân Thân. Khí tức càng thêm phù phiếm, đợi khi Đan Dương lão nhân vừa biến mất tăm tích, hắn không nhịn được mà phun ra máu tươi.
Lắc mình chui vào trong Lạc Thần Giới chữa thương.
Ba ngày sau, ngồi bên cạnh tử mộc Khương Ly chợt mở choàng hai mắt, thở ra một ngụm khí trọc.
Thật lâu rồi, hắn mới đánh một trận thỏa mãn như thế.
Khương Ly xem như kiểm chứng được thực lực của chính mình hiện tại, đã không thua kém gì Tam phẩm sơ kỳ Chân Vương, còn như tam phẩm trung kỳ, bởi vì chưa đánh qua nên không biết được.
Hoành Thiên Quyền đột phá đại thành, bảy mươi hai quyền chồng chất, uy lực chẳng thua kém tứ tinh võ kỹ.
Chuyến đi Thiên Nhai Đảo này, quả thật không uổng phí.
Đưa mắt nhìn về phía trước mặt, nằm đấy một chiếc nhẫn trữ vật màu đen, bị phong ấn vây kín, thần niệm chui vào bên trong, đứng trước đầu rồng, mở miệng.
“Nghiệt Long…”