Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 45: Cầu Đan

Chương 45: Cầu Đan


Vũ Như Yên bỗng nhiên khoác lấy tay mình, để Khương Ly hơi bất ngờ, bật cười truyền âm:

“Cô nương định lấy Bạch mỗ ra làm tấm mộc hay sao?”

“Cũng không phải tấm mộc...”

“Sao cơ?”

“Không có gì, đưa phật đưa đến tây thiên, đạo hữu giúp ta đuổi người này đi được chứ?”

“Nữ nhân đúng là phiền phức!” Khương Ly thở dài, thực ra hắn chỉ hơi kiêng kỵ Huyền Vũ Tông mà thôi, chứ một gã Chuẩn Vương cao thủ còn chưa lọt vào mắt hắn.

Vả lại, từ trong nội tâm, Khương Ly cũng không muốn có người đeo bám Vũ Như Yên.

Vì vậy, hắn liền cùng nàng phối hợp, vòng tay sang ôm lấy eo nhỏ thiếu nữ, khiêu khích nhìn Ngạo Vân một cái, cười nhạt nói:

“Vị đạo hữu này xin tự trọng, Như Yên là phu nhân của ta. Các hạ thân là Huyền Vũ Tông trưởng lão, cũng không thể đeo bám phụ nữ đã có chồng chứ?”

Vũ Như Yên bị tập kích bất ngờ, trong lòng hoảng hốt, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, thuận theo nghiêng đầu vào trong ngực hắn.

“Phu nhân!”

Ngạo Vân nghe Khương Ly nói như vậy, lại nhìn thấy hành động thân mật của hai người, chỉ cảm thấy trên đầu mình xanh ngát một mảnh, thầm cắn răng nghiến lợi.

Ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Khương Ly, trong nội tâm lóe lên sát ý. Nhưng sát ý ấy bị y thu hồi ngay lập tức, dù sao nơi đây là chỗ đông người, nếu y làm việc trắng trợn sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Huyền Vũ Tông.

“Ngươi là ai?”

“Bạch Phàm!” Khương Ly lạnh nhạt đáp.

Đám người xung quanh khẽ đàm luận, đúng là chưa từng nghe đến cái tên này. Thầm suy đoán, người thanh niên trước mặt rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám cướp đoạt nữ nhân mà Mạc Vũ Chân Nhân yêu thích.

Ngạo Vân nhìn hằm hằm hắn một cái, không lộ thanh sắc nói: “Bạch Phàm sao? rất tốt rất tốt…”

Nói xong liền khoát tay áo tung người rời đi.

“Mới vào Huyền Vũ Thành, đã đắc tội cao thủ của Huyền Vũ Tông nha!” Khương Ly cười khổ bảo, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút nào lo lắng.

Bọn Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh thì căm tức nhìn về phương hướng mà Ngạo Vân rời đi, dù sao đối phương vừa nãy tản ra khí tức, khiến bọn họ cực kỳ mất mặt.

Lúc này, chợt có tiếng nói the thé vang lên bên tai hắn: “Bạch đạo hữu, có thể bỏ ta ra được rồi chứ?”

Vũ Như Yên khuôn mặt ngượng ngùng nói.

Vừa rồi vì tránh né Ngạo Vân dây dưa, mà nàng để yên cho Khương Ly ôm lấy, hiện tại mới chú ý đến, đây dù sao cũng là chỗ đông người nha.

Khương Ly cười nhạt, buông lỏng tay ra, nhấc chân bước về phía trước, hờ hững nói: “Đi thôi”

“A a được!”

….

Đám người đi bộ chừng vài khắc đồng hồ liền về đến chỗ dừng chân. Đây là một khu biệt phủ tương đối rộng lớn, có sân vườn, có hồ nước, vô cùng xa xỉ, so với tứ hợp viện ở Thiên Nhai Đảo tốt hơn rất nhiều. Mà giá cả lại khá rẻ, một tháng chỉ tốn chừng 100 nguyên thạch.

Hiện tại trong Thất Lạc Huyền Giới, nguyên thạch càng ngày càng trân quý, không phải ai cũng dám xuất ra lượng lớn nguyên thạch để thuê nhà ở. Vì vậy, bọn Tiêu Chiến cũng không keo kiệt bỏ tiền thuê luôn ba tháng.

“Cô nương dẫn người đến Huyền Vũ Thành để làm gì sao?” Khương Ly quay sang hỏi.

“Chúng ta là đến cầu đan” Vũ Như Yên nhỏ giọng.

“Cầu đan?”

“Đúng vậy, Huyền Vũ Thành ngoài là trụ sở của Huyền Vũ Tông ra cũng là trụ sở của Đan Tông. Tiểu nữ muốn thay Tuyết Vương tới gặp Đan Dương tiền bối cầu đan”

“Ah” Khương Ly nhếch miệng cười ngoạn vị, Đan Dương lão nhân mấy hôm trước còn đánh với hắn một trận đây.

“Không biết Tuyết Vương cần loại đan dược gì sao?”

Trong người hắn tồn trữ khá nhiều đan dược cao cấp, trong đó ngoại trừ hắn bỏ tiền mua ra, còn còn thêm tài sản của Chuyển Luân Vương, ngay cả Lục chuyển Vương đan cũng có mấy viên.

“Cái này…” Vũ Như Yên hơi chần chờ, mặc dù trong lòng rất tin tưởng Khương Ly, nhưng chuyện Tuyết Vương bị thương thật không thể tiết lộ ra.

“Nếu cô nương không muốn nói thì thôi vậy!” Nhìn ra điều khó xử của nàng, hắn cũng chẳng hỏi thêm mà bảo: “Bạch mỗ cùng Đan Dương lão nhân có chút quen biết, hay là để ta đi cùng cô nương...”

“Ah Bạch đạo hữu quen Đan Dương tiền bối sao, như thế thì thật tốt quá rồi!” Vũ Như Yên vui vẻ nhoẻn miệng cười.

“Hơi quen!” Hắn gật đầu, thầm nghĩ, hôm trước vừa đánh nhau xong, sao lại không quen cơ chứ.

Vì thế, hai người sau khi sửa soạn tắm rửa liền chạy tới Đan Tông.

Đan Tông nằm ở phía nam thành, nói là tông môn, trên thực tế là một tòa biệt phủ rợp bóng cây xanh.

Trước phủ bên trên cổng lớn, treo một tấm biển ghi hai chữ Đan Tông. Cổng lớn mở cửa, Khương Ly liếc vào, phát hiện bên trong là một cái sân rộng, trong sân trống rỗng sạch sẽ.

Có một tên thiếu niên mặc đạo bào bát quái đang cầm chổi quét sân, toàn bộ biệt viện vắng vẻ yên tĩnh cực kỳ.

“Đây là Đan Tông ư?” Khương Ly có chút cổ quái, nếu không phải trước cổng có treo biển, hắn còn tưởng đây là phủ đệ của một hộ nhà giàu nào đó.

Lúc này bên cạnh Vũ Như Yên nhẹ giọng lên tiếng: “Nghe nói Đan Dương tiền bối tính tình lạnh nhạt thích yên tĩnh, cho nên Đan Tông mặc dù là tông môn lớn lại có rất ít người”

“Vậy sao?”

Hai người đi vào trong sân, Vũ Như Yên đối với thiếu niên khách khí hô: “Vị huynh đệ này…”

Nhưng thiếu niên kia vẫn lẳng lặng quét sân tựa hồ chưa biết có người ghé thăm, mặc cho Vũ Như Yên gọi mấy tiếng vẫn không đáp lời.

Khương Ly trầm mặt, chỉ là một tên Ngọc Mệnh cảnh tiểu bối lại dám lớn lối như thế. Liền hừ lạnh một tiếng, tuôn ra khí thế hướng về phía gã ép qua.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, thiếu niên bị uy áp xô ngã bịch trên mặt đất, đớp cứt c·h·ó.

"Các ngươi..." Gã ngẩng đầu lên, căm tức nhìn hai người, nhưng khi thấy dung nhan của Vũ Như Yên thì mới hòa hoãn một chút nói: “Các ngươi là tới cầu đan sao, hai ngày sau hãy tới”

“Hai ngày sau?” Vũ Như Yên khẽ hỏi.

“Đúng vậy, các ngươi mới tới Huyền Vũ Thành? lại không biết quy củ của Đan Tông. Mỗi tháng sư tôn chỉ mở lò một lần, nếu người nào muốn cầu đan, thì phải nhìn cơ duyên của chính mình. Giờ hãy về đi!” Thiếu niên trầm giọng, đuổi khách.

“Một tháng mở lò một lần!” Khương Ly nhướng mày, Đan Dương lão nhân này làm giá thật lớn.

Thật ra cũng đúng thôi, người ta đường đường là Tam phẩm Chân Vương, lại là đan đạo đại sư, không phải thích cầu đan là cầu được.

Chẳng trách hôm nay, trước của Đan Tông không một bóng người, hiển nhiên là chưa tới thời gian mở lò.

“Như thế hai ngày sau chúng ta sẽ trở lại” Vũ Như Yên cũng gật đầu nói.

Khương Ly vốn định tỏa ra thần niệm, ép Đan Dương lão nhân lộ diện, nhưng thiếu nữ đã nói như vậy, hắn cũng không tiện nói gì, liền theo nàng rời đi.

……

Hai ngày sau, trời còn chưa sáng, đã nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, thấy Vũ Như Yên đã đứng chờ ở bên ngoài. Nàng lo lắng đến chậm bỏ lỡ thời gian Đan Dương lão nhân mở lò, hoặc là bị người khác nhanh chân tới trước, cho nên rất sớm đã đến tìm hắn.

Khương Ly khẽ buồn bực, bị nàng lôi đi.

Hắn vốn nghĩ hai người tới đủ sớm, khẳng định chiếm được vị trí tốt, nhưng khi đến nơi, liền biết mình nghĩ lầm rồi.

Ở trước cổng Đan Tông, có rất nhiều võ giả đang xếp hàng, để cả hai nhìn mà ngẩn ngơ.

Có điều cẩn thận nghĩ lại, cũng rất bình thường, dù sao mỗi tháng chỉ có ba lần mở lô, vô cùng trân quý, nên ai cũng muốn tới trước, xếp hàng gần nhất để được đại sư lựa chọn.

Khẽ đếm có chừng ba mươi tên võ giả, hơn nữa đều là Chân Nhân cảnh trở lên, trong đó thậm chí có một vị Chuẩn Vương.

Khương Ly và Vũ Như Yên không nói nhiều, lặng lẽ đi tới đứng ngay ngắn cuối đội ngũ.

Võ giả tới nơi này đều chờ đợi Đan Dương lão nhân mở lò, thỉnh cầu luyện đan, giữa mọi người với nhau cũng không quen biết, cho nên cũng không có người nào nói chuyện phiếm, đợi lâu nhàm chán liền khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tọa vận công.

Trước cửa Đan Tông, cũng không ai dám tùy ý càn rỡ, tự nhiên không sợ sẽ bị người tìm tới gây phiền toái.

Mà theo thời gian trôi qua, võ giả đến chỗ này càng ngày càng nhiều.

Trời bắt đầu về trưa, cánh cửa lớn bỗng nhiên mở ra, tên thiếu niên quét sân hôm trước ngửa đầu ưỡn ngực đi ra, làm bộ ho khan một tiếng, lão khí hoành thu nói:

“Sư tôn đã xuất quan, hôm nay bắt đầu mở lô”

Mọi người nghe vậy rối rít đứng lên. Chờ đợi lâu như vậy, rốt cục chờ đến lúc Đan Dương lão nhân mở lò, tất cả đều vui mừng.

Chỉ thấy thiếu niên từ trong tay áo lấy ra một con chim màu đỏ nói: “Đây là sủng vật của sư tôn, nó sẽ tình cờ chọn một người, nó chọn ai thì đó chính là người hữu duyên hôm nay”

Đám võ giả đều nhìn chăm chú vào trên người chim nhỏ, không ai có ý kiến, tựa hồ đã quen với cảnh này.

Khương Ly nheo mắt, nhìn con chim một cái, từ trên người nó cảm nhận được một tia khí tức của Đan Dương lão nhân, khóe miệng nhếch lên.

Chim nhỏ liếc mắt một vòng, khi chứng kiến Khương Ly, cả người co rụt, lại thấy hắn cười như không phải cười nhìn mình. Do dự chốc lát liền bay tới trước mặt Khương Ly lượn lời.

“Là các ngươi...” Thiếu niên nhận ra hai người Khương Ly, có chút bực bội nói: “Hai vị đi theo ta”

Những người khác nhìn kỹ Khương Ly và Xích Tuyết, đều có chút hâm mộ, nhưng lại không dám nói gì.

Nhưng đúng lúc này, phía sau lưng chợt có một bóng người bay vọt tới, lớn tiếng:

“Chờ đã!”

Chương 45: Cầu Đan