Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 47: Bổ Thần Đan
Đan Dương lão nhân tự mình dẫn Khương Ly và Vũ Như Yên vào trong phòng luyện đan của Đan Tông.
Đan Tông, nói là tông môn cho dễ nghe thôi chứ thực chất toàn tông môn chỉ có hai người một là Đan Dương lão nhân, một người khác là tên thiếu niên Dương Cổ vừa bị đuổi đi lúc nãy. Ngoài ra, cũng không có trưởng lão, khách khanh hay chấp sự gì hết. Danh tiếng của Đan Tông là do một mình Đan Dương lão nhân chống đỡ lên.
Mặc dù như thế, cái tông môn bé xíu mèo lớn mèo nhỏ hai con này vẫn được xếp vào cấp bậc tam tinh thế lực, ai bảo Đan Tông có một vị Chân Vương cường giả tọa trấn đây.
Phòng luyện đan của Đan Tông là một cái mật thất tương đối rộng rãi, bốn phía ngọn lửa không ngừng nhảy lên, một cái lò luyện đan to lớn bày ở vị trí chính giữa mật thất. Quanh lò ánh lửa màu xanh bập bùng, hiển nhiên Đan Dương lão nhân đang luyện đan dở.
“Làm phiền hai vị đạo hữu ngồi đợi chốc lát, đợi lão phu luyện xong lô đan dược này liền hỗ trợ các ngươi”
“Đạo hữu cứ tự nhiên!” Khương Ly và Vũ Như Yên nhìn nhau, ngồi xuống bồ đoàn, xem chừng hắn đã trách nhầm lão. Đan Dương lão nhân lúc nãy hẳn là đang chú tâm luyện đan, không để ý chuyện bên ngoài. Nếu không cảm nhận được khí tức của lão, lão làm sao sẽ để cho đệ tử của mình hung hăng càn quấy.
Chỉ thấy Đan Dương lão nhân ngồi xuống bồ đoàn đằng trước lò, tinh thần lực ầm ầm tản ra, điều khiển hỏa diễm, hai tay liên tục bấm quyết đem cấm chế trên lò luyện giải phong.
Thông thường, Luyện Đan Sư luyện đan sẽ luyện thẳng một mạch cho đến khi thành đan. Nhưng đối với đan dược cao cấp, nhiều khi cần phải luyện dăm tháng, một năm, thậm chí mấy chục năm. Luyện Đan Sư tất nhiên không thể luôn luôn túc trực bên lò luyện, mà còn phải ăn uống, hồi phục khí lực.
Vì vậy, bọn họ liền sáng tạo ra một loại bí thuật, nôm na gọi là phong lô chi thuật. Dùng bí thuật đánh ra cấm chế ở bên ngoài lò luyện, tạm dừng quá trình luyện đan. Nhưng bí thuật này không phải ai cũng có thể nắm giữ, Đan Dương lão nhân là đan đạo đại gia, tất nhiên cũng học được bí thuật này.
Lò luyện được giải phong, Đan Dương lão nhân lần nữa điều động chân lực tiếp tục luyện chế.
Chừng nửa khắc, lão ta mới vung tay vỗ nắp lò một cái, từ bên trong bay ra ba hạt đan dược tròn vo màu nâu, xung quanh mỗi viên đều có năm vòng đan vân màu trắng, tương đối bắt mắt.
Ngũ chuyển hạ phẩm Chân Đan.
“Ngũ chuyển Chân Đan lại có thể làm được một lò ba viên, tạo nghệ luyện đan của đạo hữu thực là cao thâm”
Khương Ly mặc dù không thông hiểu luyện đan, nhưng trước đó từng đọc lướt qua.
Đan dược phân làm nhất chuyển đến cửu chuyển, để nhận biết là mấy chuyển chỉ cần đếm số vòng đan vân xung quanh đan dược là được. Một vòng đan vân là nhất chuyển, hai vòng đan vân là nhị chuyển, cứ thế mà suy ra.
Trong từng chuyển lại phân th·ành h·ạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Hạ phẩm đan vân sẽ có màu trắng, trung phẩm đan vân sẽ có màu vàng, thượng phẩm đan vân sẽ có màu tím mà cực phẩm đan vân sẽ có màu đen.
Luyện Đan Sư ngoại trừ phẩm cấp ra, lại còn phân biệt bởi tạo nghệ.
Tạo nghệ mạnh yếu là dựa vào số lượng thành đan mỗi lò. Một lò đan, cực hạn có thể ra chín hạt, đương nhiên đây chỉ là con số lý thuyết thôi, hiếm có Luyện Đan Sư nào có thể luyện một lò ra chín hạt cả.
Hơn nữa, càng về sau, đan dược cấp bậc càng cao, thì số lượng đan dược luyện cùng một lúc càng ít. Từ ngũ chuyển trở lên, đa số Luyện Đan Sư chỉ lựa chọn một lò luyện một hạt, tránh rủi ro. Đan Dương lão nhân có thể cùng lúc luyện ra ba hạt, đã cực kỳ kinh người.
“Quen tay hay việc và thôi” Đan Dương lão nhân cười nhẹ, đem đan dược cẩn thận cất vào lọ, khẽ hỏi:
“Hai vị muốn luyện loại đan dược gì?”
“Đan Dương tiền bối, vãn bối muốn nhờ tiền bối Bổ Thần Đan” Vũ Như Yên lên tiếng,
“Bổ Thần Đan sao? Ngũ chuyển thượng phẩm, tương đối khó luyện chế. Lão phu mặc dù có đan phương nhưng không phải mười phần năm chắc” Đan Dương lão nhân nhíu mày nói.
Vũ Như Yên từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi trữ vật, đặt ở trước mặt nói: “Vãn bối đã chuẩn bị hai phần nguyên liệu, mời tiền bối xem”
“Ah” Đan Dương lão nhân phất tay cuốn lấy túi trữ vật, dùng thần thức xem xét một chút, con mắt lóe lên một tia kinh dị.
Bổ Thần Đan, chủ dược là một loại ngũ phẩm cao cấp Bổ Thần Hoa, cực kỳ hiếm có, lại thêm sáu bảy phụ dược khác đều từ ngũ phẩm trở lên. Tuyết Các có thể một lần thu thập tới hai phần, quả nhiên là dày công.
“Tốt. Có hai phần dược liệu này, lão phu cam đoan nhất định sẽ luyện chế ra Bổ Thần Đan”
“Không biết phí luyện chế là bao nhiêu, để vãn bối chuẩn?”
“Tuyết Vương cùng ta là đồng liêu, lại thêm hôm nay có mặt Bạch đạo hữu ở đây, lão phu liền giảm giá cho ngươi 5 vạn nguyên thạch” Đan Dương lão nhân trầm ngâm chốc lát, nhỏ bé không để ý liếc qua Khương Ly một cái, mở miệng nói.
“Xin cảm tạ tiền bối!” Vũ Như Yên vui mừng khôn xiết, vội chắp tay cảm tạ.
“Hai vị về trước, nửa tháng sau đến đây giao tiền nhận đan”
“Chúng ta cáo từ”
Lúc Khương Ly vừa đi ra khỏi phòng luyện đan, thì chợt nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Đan Dương lão nhân.
“Bạch đạo hữu nên cẩn thận một chút, Huyền Vũ Tông không dễ chọc”
“Đa tạ đạo hữu nhắc nhở” Khương Ly truyền âm trả lời.
Đan Dương lão nhân thấy dáng vẻ của hắn vẫn dửng dưng, không để tâm cho lắm, liền nói:
“Đạo hữu chớ nên khinh thường. Huyền Vũ Tông trước nay cực kỳ bao che khuyết điểm, ngươi g·iết c·hết bát trưởng lão của Huyền Vũ Tông. Những người khác nhất định sẽ đến tìm phiền toái. Đạo hữu đừng quên Huyền Vũ Vương là tứ phẩm Chân Vương”
“Ta nhớ kỹ”
Khương Ly và Vũ Như Yên vừa rời đi, sắc mặt Đan Dương lão nhân chợt ngưng tụ, nhìn trong tay túi trữ vật thì thào: "Bổ Thần Đan mặc dù là có thể bồi bổ thần hồn, tăng cao thần hồn lực lượng, nhưng tác dụng chủ yếu là chữa thương, hơn nữa còn là thương thế cực kỳ nghiêm trọng..."
"Ừm, không nghĩ, lão phu yên tâm luyện đan vậy"
…….
Sau khi trở về từ Đan Tông, Khương Ly liền đóng cửa tu luyện, dù sao luyện chế Bổ Thần Đan phải mất hơn mười ngày, không có gì làm tự nhiên là tiềm tu.
Nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, phiền phức chớp mắt đã kéo đến.
Trưa hôm qua Khương Ly bóp c·hết Tiết Long, thì ngày thứ hai từ trong thành nội đã đi ra một đội nhân mã chỉnh tề theo nhau chạy đến trước của biệt phủ của bọn hắn.
Người dẫn đầu, không ai khác chính là người theo đuổi Vũ Như Yên, Mạc Vũ Chân Nhân Ngạo Vân.
Lúc này, Ngạo Vân vẫn một bộ áo bào tím, ánh mắt lạnh lẽo âm nhu, cười lạnh:
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, tiểu tử nhà ngươi dám nhúng chàm tới nữ nhân của ta, hiện tại còn cả gan g·iết Huyền Vũ Tông trưởng lão. Lần này bổn tọa sẽ thật tốt bào chế ngươi!”
“Bao vây nơi này cho ta”
“Rõ” Lập tức ba trăm tên mõ giả mặc ngân giáp tản ra bốn phía, đem biệt viện vây kín kẽ.
Hành động lần này của Huyền Vũ Tông, thanh thế cực lớn, lập tức kinh động rất nhiều võ giả hiếu kỳ, từ xa quan sát.
“Hí chuyện gì xảy ra, vì sao ngay cả Huyền Vũ Vệ cũng xuất động?’
“Đây là muốn bắt ai?”
“Các ngươi không biết sao, biệt viện này là nơi ở của môn nhân Tuyết Các”
“Hả Huyền Vũ Tông hùng hổ như thế, là muốn ra tay với Tuyết Các rồi?”
“Không phải, là muốn bắt một kẻ khác. Nghe nói kẻ này hôm qua dám g·iết c·hết bát trưởng lão và mười vị đệ tử của Huyền Vũ Tông. Đúng là gan to bằng trời”
“Đây là tự tìm đường c·hết, vừa vào Huyền Vũ Thành liền đắc tội Huyền Vũ Tông, về sau chỉ sợ không có chỗ dung thân”
“Về sau? Chỉ sợ hắn không sống sót nổi qua hôm nay đi, chứ nói cái gì về sau”
“Cũng vậy!”