Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 51: Huyền Vũ
“Ra mắt Chân Vương!”
Đan Dương lão nhân vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Lão ta gật đầu, khoát tay một cái, mỉm cười nói với U Minh Nhị Lão.
"Hắn là người quen của lão phu, hai vị đạo hữu nể mặt ta, chuyện hôm nay dừng ở đây được chứ?”
Nghe được lời bãi bình của lão, U Minh Nhị Lão khẽ giật mình nhìn nhau, âm thầm trao đổi, tiếp theo U lão tiến lên phía trước một bước, cung tay đáp:
“Chân Vương thứ lỗi, kẻ này tội nghiệt sâu nặng, muốn xoá bỏ chỉ có hai con đường, một là chịu Tam Hình Lục Tổn, hai là phản kháng tới cùng, không còn lựa chọn nào khác, mong Chân Vương chớ nên làm khó chúng ta...”
“Ah” Đan Dương lão nhân nhíu nhíu lông mày, trong lòng hơi nổi nóng. Lão đường đường là Chân Vương cường giả, tự hạ mình cầu tình thay Khương Ly, nhưng lại bị đối phương dứt khoát từ chối. Rõ ràng chẳng đem lão để ở trong mắt, trầm giọng: “Hai vị thật không chịu nể mặt lão phu ư?”
U Minh Nhị Lão vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, bất di bất dịch, đã nói rõ ý tứ, khiến lão càng thêm tức giận.
Đám võ giả xung quanh cũng cực kỳ kinh ngạc, U Minh Nhị Lão trâu bò, ngay cả Chân Vương cũng không nể mặt.
“Đan Dương đạo hữu, nếu không ngươi ta liên thủ, g·iết c·hết đám người Huyền Vũ Môn này rồi cùng nhau bỏ trốn, dù sao ngươi hiện tại xem như độc lại độc vãng, đâu cần lo lắng về sau...” Khương Ly nhìn thấy U Minh Nhị Lão cường thế như vậy, khóe miệng chợt nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng bóc nói.
“Chuyện này…” Đan Dương lão nhân tầm mắt co rụt, lão mặc dù rất tức giận, nhưng chẳng phải người ngu, nếu lão cùng Khương Ly liên thủ, đúng là có thể hoành hành một trận rồi bỏ trốn. Nhưng nếu làm như thế, chẳng khác nào cùng Huyền Vũ Vương lật mặt, khiêu chiến một vị Tứ Phẩm Chân Vương, chỉ có hạng người điên cuồng như Khương Ly mới nghĩ ra.
Lão trước giờ độc lại độc vãng, nhưng cùng Khương Ly không thân không quen, ra mặt nói đỡ vài câu là được rồi, vì hắn mà đắc tội Huyền Vũ Vương...nghĩ hay lắm!
Câu nói của Khương Ly vừa phát ra, lại nhìn thấy sắc mặt của Đan Dương lão nhân tựa hồ đang do dự, U Minh Nhị Lão trái tim thít chặt, nếu lão già này thật sự bị váng đầu, cùng Khương Ly thông đồng làm bậy, thì kết quả sẽ rất bết bát.
Nhất thời không khí của toàn trường trở nên quỷ dị vô cùng.
“Ừm” Ngay đúng lúc này, từ trong nơi sâu xa của nội thành, có một đạo thần niệm truyền âm bay ra, truyền vào trong đầu U Minh Nhị Lão, để hai người sững sờ tại chỗ. Hồi lâu thu hồi sát khí, chắp tay nói với Khương Ly:
“Huyền Vũ Vương mời Bạch đạo hữu vào thành nội một chuyến!”
“A” Khương Ly giật mình, sau lưng lạnh lẽo, bởi vì ngay vừa nãy cũng có một luồng thần niệm cường hoành quét qua người hắn. Chẳng lẽ nói Huyền Vũ Vương nãy giờ vẫn âm thầm giá·m s·át mọi chuyện ngoài này sao. Nếu thật như vậy, chính mình cùng Đan Dương lão nhân, thậm chí gộp cả Nghiệt Long nữa cũng chưa chắc có thể thoát khỏi Huyền Vũ Thành.
Đan Dương lão nhân đồng dạng hô xúi quẩy. Huyền Vũ Vương bình thường vẫn luôn bế quan, thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay sao lại xuất quan rồi.
“Bạch đạo hữu xin mời!” U Minh nhị lão lần nữa lên tiếng, thúc giục.
Khương Ly hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, nếu Huyền Vũ Vương đã cho gọi, hắn không thể từ chối, xem ra chỉ có thể đến bước nào tính bước đó vậy.
Chắp tay chào Đan Dương lão nhân, rồi truyền âm dặn dò đám Tiêu Chiến chốc lát.
Tiếp theo liền tung người lên trời đi theo sau lưng U Minh Nhị Lão.
Hai người này không nói không rằng, cũng không còn ra tay với hắn, theo nhau hóa thành hai đạo độn quang một đen một trắng, bay qua tường thành, Khương Ly đạp túng địa kim quang bám theo.
Thân ảnh của Khương Ly và U Minh Nhị Lão biến mất, tất cả mọi người cũng không còn tất yếu phải đánh nhau sống c·hết, đám Huyền Vũ Vệ vội vàng chạy tới nhấc lấy đã thoi thóp Ngạo Vân mang đi chữa thương.
Chúng nữ Tuyết Các cũng đỡ trọng thương Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh vào trong biệt viện.
Đan Dương lão nhân trầm mặc chốc lát, truyền âm cho Vũ Như Yên nói: “Nơi này là chỗ thị phi, các ngươi nên rời đi càng sớm càng tốt. Về phần Bổ Thần Đan, đợi luyện chế xong, lão phu sẽ đích thân lên Băng Tuyết Sơn Mạch bái phỏng Tuyết Vương!”
“Như thế làm phiền tiền bối!” Vũ Như Yên gật đầu, đôi mắt phượng lo lắng nhìn về phương hướng thành nội, khẽ thở dài. Nàng biết rõ, Khương Ly đi chuyến này, chỉ sợ sẽ thập tử nhất sinh. Đáng tiếc, thực lực của nàng quá thấp kém, không giúp được gì cho hắn.
Khương Ly đến Huyền Vũ Thành mấy hôm, đúng là chưa có cơ hội đến bên trong thành nội, hắn từng đôi lần dùng thần niệm dò xét, nhưng bên ngoài thành nội cso trận pháp ngăn trở, nên không quan sát được gì.
Hiện tại đi theo U Minh Nhị Lão vào bên trong, mới giật mình kinh ngạc.
Cảnh vật bên trong thành nội, hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng.
Trụ sở của Huyền Vũ Tông, là một khu lầu các nằm ven tường thành. Mà chính giữa thành nội, là một hồ nước rộng lớn được bao phủ bởi sương mù, chiếm gần hết diện tích nơi đây.
Thêm một điều khiến Khương Ly kinh ngạc hơn, hồ nước trước mặt lại hoàn toàn do nguyên khí tạo nên, sương mù màu trắng ở trên mặt hồ, cũng chính là thiên địa nguyên khí đậm đặc đến mức ngưng tụ thành sương mù.
Trình độ nguyên khí cỡ đó, đã vượt qua Lạc Thần Giới nhiều lắm, hắn hơi nghi ngờ. Thất Lạc Huyền Giới sở dĩ nguyên khí suy thoái, là bởi vì có người dùng vô thượng thần thông, đem nguyên khí rút sạch rồi truyền vào nơi này đi.
Lắc đầu, rút sạch nguyên khí của một cái tiểu thiên thế giới, đây là vĩ lực bậc nào.
U lão phất tay, tế ra một chiếc thuyền gỗ, rơi ở trên mặt nước, thần tình nghiêm túc, giải thích.
“Đây gọi là Thụy Hồ, cũng là trung tâm của Thất Lạc Huyền Giới. Ở trong Huyền Võ Tông chúng ta, chỉ các vị trưởng lão hoặc võ giả có công lão lớn mới được ban tặng mộc thuyền, sở hữu tư cách tiến vào Huyền Vũ Đảo bái kiến Huyền Vũ Vương”
“Thụy Hồ nhìn như tràn ngập nguyên khí, nhưng bên trong nguyên khí này lại ẩn giấu huyễn ảnh, coi như Chân Vương cường giả cũng không dám tùy tiện phi độn ở trên mặt hồ. Nếu mạnh mẽ bay qua, liền sẽ bị vô tận huyễn ảnh nhấn chìm vẫn lạc”
“Vậy sao?” Khương Ly nhíu nhíu lông mày, thần niệm nhẹ tản mạn chạm vào sương mù trên mặt hồ, lập tức sắc mặt đại biến, vội vã đem đạo thần niệm kia chặt đứt. U lão không lừa hắn, những sương mù này ẩn chứa vô tận huyễn thuật, may mắn hắn nhanh chân nhanh tay, nếu là người khác, bị huyễn thuật xâm lấn, chỉ sợ đã m·ất m·ạng rồi.
U Minh Nhị Lão nhìn nhau kinh ngạc, ban nãy bọn họ sở dĩ không ngăn cản hành động của Khương Ly là muốn cho hắn ăn một chút đau khổ. Nhưng kẻ này bị huyễn thuật xâm nhập thần niệm, lại có thể nhanh chóng bứt ra, xem chừng niệm lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Mời đạo hữu lên thuyền!” Hai người lên thuyền, một người đừng ở đầu thuyền, một người đứng ở cuối thuyền, lên tiếng.
Khương Ly gật đầu, thận trọng nhảy lên thuyền, ngồi ở chính giữa.
Ngay lúc này, thuyền gỗ hơi lay động, chầm chậm hướng về trung tâm Thụy Hồ mà lướt đi.
Một đường không nói chuyện, ba người ngồi mộc thuyền chừng nửa canh giờ liền vượt qua sường mù đi đến trung tâm Thụy Hồ.
Chợt Khương Ly giật mình đứng dậy, trợn mắt kinh hãi nhìn về phía trước, mặc dù sương mù lờ mờ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ, Huyền Vũ Đảo trong lời của U Minh Nhị Lão, rõ ràng là một cái mai rùa khổng lồ trôi nổi trên mặt nước.
Con rùa này có chiều dài hơn chín trăm trượng, chiều rộng khoảng sáu trăm trượng, chẳng khác gì một hòn đảo nhỏ. Càng khiến hắn thấy kinh dị, bởi vì đây không phải là xác rùa, mà là một con rùa còn sống, đang ngủ say.
Không, không phải rùa mà là một con Huyền Vũ.
Thân hình đồ sộ như thế, chỉ sợ là cấp chín đỉnh cao Yêu Vương, thậm chí chuẩn cấp mười Yêu Đế.
Tê
Khương Ly âm thầm hít vào hơi khí lạnh, đưa mắt nhìn qua, gặp cả U Minh Nhị Lão sắc mặt đều như thường, tựa hồ không thấy được con Huyền Vũ khổng lồ đằng xa, lại hoặc là bọn họ đã nhìn quen nên chẳng quá kinh ngạc?
Tâm tư xoay chuyển, bản thể của Huyền Vũ Vương, chẳng lẽ là con Huyền Vũ kia? Người bên ngoài vẫn cho rằng Huyền Vũ Vương là tứ phẩm Chân Vương, lại không nghĩ, y thực chất là một vị Chuẩn Đế.
Thuyền gỗ càng ngày càng tiếp cận Huyền Vũ, tâm tình của Khương Ly càng thêm rung động, bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ vang vọng bốn phương, cực độ chói tai. Nơi phát ra tiếng hít thở ấy hiển nhiên là con Huyền Vũ đang ngủ say trước mặt, mà trên đỉnh đầu Huyền Vũ, nguyên khí hình thành một đạo vòng xoáy, theo mỗi lần hít thở, có vô tận nguyên khí chen chúc nhau chui vào trong mũi nó. Nguyên khí xung quanh thoáng chốc bị hút đi từng mảng lớn.
U Minh Nhị Lão vẫn như cũ chèo thuyền, sắc mặt bất động, đối với tiếng hít thở ồ ồ kia tựa hồ chẳng mấy để tâm. Hắn không nhịn được, buột miệng hỏi:
“Hai vị nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì?” Minh lão bật cười, cổ quái nhìn hắn bảo: “Đạo hữu vừa nãy tự tiện dùng thần niệm tiếp xúc với sương mù, hẳn là gặp phải ảo giác thôi!”
“Chắc vậy...” Khương Ly gật đầu, không hỏi thêm, xem ra trong ba người, chỉ mỗi hắn nghe được âm thanh hít thở của Huyền Vũ. Nói không chừng cũng chỉ mỗi hắn thấy được Huyền Vũ chân thân đi.