Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 69: Phá Trận (2)
“Hả!” Đang ung dung điều động trận bàn, Khương Ly chợt nhíu mày.
Lập tức phát hiện ra, Huyền Thiên Tử điều khiển trận kỳ, là muốn bố trí một cái trận pháp gọi là Loạn Thế, ý đồ của lão ta không phải để phá trận. Mà là dùng trận pháp này nhiễu loạn địa thế của Băng Tuyết Sơn Mạch, làm giảm xuống uy lực của Băng Linh Phong Thiên Trận.
Quả nhiên, Loạn Thế Trận vừa được bổ trí xong, đại thế bốn phía lập tức lung lay, dẫn đến sức phòng ngự của Băng Linh Phong Thiên Trận nhanh chóng giảm xuống đáng kể, vốn có thể so với Lục chuyển trung phẩm đại trận, trong chốc lát đã rơi xuống, chỉ còn miễn cưỡng đạt tới lục chuyển hạ phẩm mà thôi.
Hơn nữa, chuyện này Khương Ly khó có thể làm gì, trừ phi mạo hiểm xông ra ngoài phá hủy Loạn Thế Trận.
Huyền Thiên Tử gạt mồ hôi, hướng về phía Hợp Hoan lão tổ chắp tay nói: “Lão phu chỉ làm được chừng đó, tiếp theo phải nhìn chư vị!”
Hợp Hoan lão tổ gật đầu, đưa mắt nhìn bảy người còn lại:
“Mấy vị đạo hữu ai muốn thử sức không?”
“Để ta tới đi!” Người lên tiếng là Ngạo Vân.
“Hay lắm!” Hợp Hoan lão tổ ánh mắt lấp loé, nhếch miệng nói.
Ngạo Vân không nói nhiều, mà lập tức chuyển thân bay lên trời, vỗ túi trữ vật, lấy ra một cục gạch màu đen ném lên trời. Cục gạch ở trên không trung đón gió mà trở nên to lớn hơn, rồi chớp mắ đã hóa thành một ngọn núi lớn.
Ánh mắt Ngạo Vân ngưng trọng, bàn tay ấn xuống một cái, ngọn núi màu đen lập tức rung động, hung hăng từ trên không trung đập xuống.
Ngay lập tức, Băng Linh Phong Thiên Trận màn sáng lóe lên, ngàn vạn băng thứ tụ tập lại với nhau, hóa thành một con băng long, ngửa đầu gào thét, tiếp theo lao thẳng lên trời, cùng ngọn núi màu đen v·a c·hạm với nhau. Tiếng sấm vang vọng, ngọn núi màu đen b·ị đ·ánh ngược trở về. Ngạo Vân sắc mặt hơi ửng hồng, chân lực trong cơ thể bị kích động. Hắn hít sâu mấy hơi lúc này mới trì hoãn lại được.
Đồng thời khi ngọn núi b·ị đ·ánh bay, thân thể con băng long kia cũng vỡ nát tan thành vô số bông tuyết, phiêu tán khắp không trung, tiêu tan sạch sẽ. Toàn bộ đại trận lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hợp Hoan lão tổ cười nhạt, y sở dĩ để cho Ngạo Vân ra tay trước, là muốn kiểm nghiệm uy lực hiện tại của Băng Linh Phong Thiên Trận. Dù sao lúc nãy y mạo muội xuất thủ, suýt chút nữa ăn thua thiệt. Giờ xem ra, đại trận đã bị suy yếu đi rất nhiều.
“Mạc Vũ đạo hữu, đưa chân binh của ngươi cho ta mượn dùng một lát!”
Nói xong, y cũng không đợi đối phương đồng ý, trực tiếp nâng trảo, ngọn núi màu đen đang bay giữa không trung bị một cổ sức mạnh từ phía dưới kéo xuống. Khi rơi vào trong tay Hợp Hoan lão tổ, đã trở về trạng thái như lúc ban đầu.
Hợp Hoan lão tổ huy động thần niệm, trực tiếp xóa bỏ thần thức của Ngạo Vân, rồi thêm ấn ký của mình vào, cực kỳ bá đạo.
“Ngươi…!” Bảo vật bị xóa mất dấu ấn, Ngạo Vân trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt uể oải mấy phần, căm tức nhìn Hợp Hoan lão tổ. Đáng tiếc chỉ dám tức giận mà chẳng thể làm gì.
Hợp Hoan lão tổ không để tâm đến hắn, điều động chân lực truyền vào trong cục gạch, đợi đến khi hoàn toàn chưởng khống, thì vung tay ném lên.
Cục gạch vừa bay lên không, lập tức phình to ra, lại biến thành một ngọn núi lớn, nhưng nói về độ lớn, thì phải gấp ba lần lúc nãy.
Ngọn núi bay nhanh giữa không trung, khiến cho bên dưới mặt đất xuất hiện một vùng tối đen như mực, che lấp bầu trời.
Hợp Hoan lão tổ nhìn chằm chằm đại trận màn sáng, tay phải khẽ nhấn xuống, ngọn núi kia ầm ầm lao xuống. Mà ngàn vạn băng thứ lại lần nữa hóa thành băng long, kêu to một tiếng rồi lao lên không trung.
Cũng là một cảnh tượng, nhưng kết quả thì khác biết rất lớn. Trong nháy mắt đụng vào nhau, ngọn núi chỉ hơi sững lại chốc lát, mà thân thể băng long kia đã tan biến không một tiếng động, ngọn núi uy thế chưa giảm ầm ầm rơi xuống.
Ở bên trong đại trận, Khương Ly sắc mặt nghiêm nghị, hai tay biến quyết, ngay khi ngọn núi vừa đập xuống, lập tức từ trong đại trận bay ra ba đầu băng long cùng với ngọn núi va vào nhau.
Hợp Hoan lão tổ thấy thế thì cười lạnh, quát to:
“Các vị đạo hữu, mau đồng loạt ra tay!”
Lời nói vừa dứt, ngoại trừ khống chế Loạn Thế Trận Huyền Thiên Tử, hết thảy bảy người khác lập tức lấy ra Chân Binh của mình, bắt đầu mạnh mẽ phá trận.
Đủ loại công kích như thiên hoa loạn trụy đánh lên trên đại trận, khiến cho trận quang chấn động lấp lóe. Theo thời gian trôi qua, chấn động càng lúc càng kịch liệt, Băng Linh Phong Thiên Trận tựa hồ lúc nào cũng có thể bị phá vỡ.
Khương Ly sắc mặt âm trầm, toàn lực điều động trận bàn phòng ngự, kéo dài thời gian. Tuyết Vương đã bế quan năm ngày, chỉ còn hai ngày là xuất quan, vốn dĩ theo dự tính ban đầu của hắn, đại trận ít nhất có thể cầm cự được ba ngày. Không nghĩ bên phía đối phương lòi đâu ra một vị Ngũ chuyển đỉnh cao trận sư.
Bây giờ đừng nói cầm cự hai ngày, một ngày cũng chưa chắc đã làm được.
Thời gian trôi qua, trận pháp màn sáng chấn động liên hồi, càng ngày càng mờ nhạt. Đám người Vũ Như Yên, Tiêu Chiến từng người khẩn trương, cầm chặt v·ũ k·hí tùy thời chiến đấu.
Hợp Hoan lão tổ huy động hắc sơn không ngừng đập xuống. Hắn đưa mắt đưa mắt nhìn vào bên trong, sát ý càng lúc càng mạnh.
Mà những cường giả khác cũng từng người cắn răng không chế Chân Binh, Vũ Kỹ triển khai cường công lên trận pháp.
Khóe miệng y nhúc nhích, nhìn lướt qua Vũ Như Yên, cười lạnh nói:
“Mạc Vũ đạo hữu, nghe nói ngươi ưa thích con tiểu nha đầu kia. Lần này nếu phá được trận pháp, nó liền đưa cho ngươi. Như thế nào?”
Ngạo Vân nghe thế, hưng phấn gật đầu, luồng uất hận ban nãy cũng tiêu giảm không ít cười bảo:
“Một đứa tiện nhân mà thôi, đợi Ngạo mỗ thải bổ chán chê, liền để các vị chơi đùa đi!”
“Hay!”
“Tốt”
Vài gã Chuẩn Vương cũng cực kỳ hứng thú, bọn họ nghe danh Tuyết Các song kiều đã lâu. Lần này diệt Tuyết Các, Tuyết Vương không cần nghĩ đó là của Hợp Hoan lão tổ, còn phó các chủ Vũ Như Yên bọn họ cực kỳ thèm thuồng. Hiện tại Ngạo Vân ăn thịt, bọn họ húp canh đã rất vừa lòng.
Hợp Hoan lão tổ cười nhạt, điều khiển hắc sơn lại nói:
“Bạch Phàm tiểu nhi kia chỉ là kẻ hèn Nhị phẩm trung kỳ, nhưng thực lực của hắn không đơn giản, có thể so sánh một chút nhỏ yếu Chân Vương. Nhưng hôm nay, hắn c·hết chắc rồi!”
Nói xong, ánh mắt của y lóe lên, lòng thầm nhủ: “Kẻ này thủ đoạn rất nhiều, trúng bốn tiễn của ta mà chưa c·hết, lại là một vị lục phẩm Trận Vương, nhất định có rất nhiều bí mật. Trước khi g·iết hắn phải bắt lấy sưu hồn, nói không chừng có niềm vui ngoài ý muốn”
Đinh Xuân Hóa và Sát Cửu U một bên huy động Chân Binh, âm thầm thở dài. Bọn họ vốn dĩ chẳng muốn cùng Khương Ly là địch, đáng tiếc hôm nay đã đến bước này, khó lòng lui bước.
Màn sáng dần dần suy yếu, từ lâu đã không còn khả năng ngưng tụ băng long. Hợp Hoan lão tổ vung tay, lập tức hắc sơn thu nhỏ, hóa thành cục gạch màu đen rơi vào trong tay Ngạo Vân.
Ném đi hắc sơn, y chợt gầm nhẹ một tiếng, bay lên trời, ầm ầm vận chuyển Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Hoan Hợp Công, trước người dần ngưng tụ một quả cầu màu đen, hướng phía dưới đại trận ném xuống.
“Phá cho ta!”
Oanh!
Đại trận màn sáng nổ tung, giống như từng miếng thủy tinh vỡ nát rơi lả tả giữa không trung rồi biến mất, trận pháp rốt cuộc bị phá.
Băng Linh Phong Thiên Trận uy lực tuy to lớn, nhưng làm sao chịu được sự công kích của một vị tam phẩm Chân Vương cùng tám vị Chuẩn Vương trong thời gian dài.
Thật ra nếu không bị Loạn Thế Trận q·uấy n·hiễu địa thế, Khương Ly dựa vào Băng Tuyết Sơn Mạch thiên địa đại thế, ngược lại có thể chống đỡ thêm vài ba ngày, không đến mức dễ bị phá hủy như thế.
Hợp Hoan lão tổ đứng giữ không trung, ánh mắt lạnh lùng, vẫn chưa ra tay mà quét thần niệm ra bốn phía, mục tiêu của y là Tuyết Vương.
Khương Ly mặc dù mạnh, nhưng y còn chưa đặt vào trong mắt.
Bên ngoài Băng Linh Hồ, có một ông lão tóc bạc, mặc đan bào chắp tay sau lưng, chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc. Khuôn mặt của ông ta lâm vào do dự, người này không ai khác chính là Đan Dương lão nhân.