Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 72: Chân Vương Đại Chiến
Một kiếm này chém xuống, khiến cho thiên địa biến sắc, càn khôn điên đảo.
Viên mãn Băng Vũ chân ý trong nháy mắt tràn ngập mà ra, luồng kiếm khí đó đi tới đâu không gian bị đông cứng tới đó.
Bốn phương tám hướng, tràn ngập tuyết rơi!
Bông tuyết tựa như lông ngỗng dồn dập rơi xuống, vốn bị tuyết trắng bao phủ đồi núi càng thêm dày đặc.
Ngạo Vân đứng mũi chịu sào căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh đẹp tuyệt diệu kia, cả người đều đắm chìm vào trong đó, trên mặt lộ ra vẻ si mê, thậm chí đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết đang bay nhẹ.
Da thịt đầu tóc của gã nhanh chóng kết thành băng sương, toàn thân đều có dấu hiệu bị đông cứng.
Đúng lúc này, Hợp Hoan lão tổ chợt gầm lên một tiếng, trong thế giới băng tuyết, bỗng nhiên lóe lên một luồng sương khói màu hồng, mang theo nhiệt lượng không gì sánh kịp, lập tức hòa tan mạn thiên băng tuyết, thậm chí trong vòng mười dặm băng tuyết cũng bắt đầu tan rã.
Lý Nhược Băng tu luyện Băng Ngọc Chân Kinh, điều động là viên mãn Băng Vũ chân ý.
Mà Hợp Hoan lão tổ tu luyện Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Hợp Hoan Công, vốn dĩ sẽ sở hữu Âm Dương chân ý. Nhưng vì y chỉ học được một phần không trọn vẹn của thần công, nên vẻn vẹn mới cảm ngộ được một loại Hồng Dương Chân Ý.
Hồng Dương chân ý ngoại trừ mang theo nhiệt độ cao ra, thì còn bao hàm một loại ý cảnh đặc biệt. Ở trong phạm vi ý cảnh này, thất tình lục d·ụ·c của tất cả mọi người tựa hồ bị phóng đại vô hạn, tâm tình bất ổn khó lòng giữ vững bản thân.
Lý Nhược Băng bất ngờ hạ tử thủ đối với Ngạo Vân, đáng tiếc lần thứ hai bị hóa giải, mà nàng cũng bị ý cảnh q·uấy n·hiễu, kinh hãi tung người lùi về sau.
Sắc mặt xinh đẹp trầm xuống, cực lực đề phòng nhìn Hợp Hoan lão tổ. Hai lần cứu trợ, nàng đã tận lực, dù sao bên này có một vị tam phẩm hậu kỳ cường giả nhìn chằm chằm.
Kiếm chiêu bị phá mất, Ngạo Vân rốt cục cũng giật mình tỉnh táo, hồi tưởng lại một màn tuyệt mỹ vừa rồi, trên trán bỗng nhiên đổ ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Làm sao không biết vừa rồi gã đã đi một chuyến qua quỷ môn quan chứ, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt Hợp Hoan lão tổ ra tay cứu giúp, chỉ sợ gã đã sớm m·ất m·ạng.
Chân Vương cường giả như Tuyết Vương, không nói một lời đã hạ độc thủ về phía mình như vậy, khiến Ngạo Vân nghẹn đến tận cổ, dĩ nhiên Ngạo Vân biết là Tuyết Vương muốn phá hỏng Cực Băng Dung Thiên Trận, giải vây cho Bạch Phàm, cho nên mới muốn tiên hạ thủ vi cường, đáng tiếc vẫn thất bại trong gang tấc.
Vừa nghĩ đến đây, sát ý trong lòng gã càng tăng mạnh, khóe mắt lộ ra vẻ hung tợn, quát to:
“Chư vị, mau toàn lực ra tay, đem Bạch Phàm g·iết c·hết, rồi xử lý những người khác, tránh đêm dài lắm mộng”
“Tốt!”
Bốn vị Chuẩn Vương khác, chứng kiến tình cảnh vừa rồi, cũng trong lòng lộp bộp, chẳng dám giữ lại một tia, toàn lực điều động trận kỳ..
Đám Vũ Như Yên, Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh và bốn vị trưởng lão Tuyết Các, hợp sức đối phó Đinh Xuân Hóa và Sát Cửu U. Mặc dù không quá mức hung hiểm, lại nhất thời không thể thoát thân, đến trợ giúp Khương Ly.
A Phi cùng với đám môn nhân Tuyết Các khác thì đứng túm tụm ở nơi xa, lo lắng đề phòng. Cấp độ chiến đấu như vậy, lấy thực lực của bọn họ khó lòng tham dự. Nếu mạo muội bước vào, chẳng những không giúp được gì, còn khiến tình hình tồi tệ hơn. Điểm ấy tự mình hiểu lấy mình, bọn họ vẫn là biết rõ.
Phía trên trời cao, thiên địa tựa hồ bị phân thành hai nửa, một nửa là băng tuyết ngập tràn, lạnh lẽo cô quanh, nửa khác thì là khói hồng nồng nặc, yên vụ lượn lờ.
Hai cỗ lực lượng thuộc tính hoàn toàn bất đồng liên tục v·a c·hạm với nhau, nhưng theo thời gian trôi qua, băng tuyết lĩnh vực dần dần bị đẩy lui, mà khói hồng lĩnh vực thì dần dần chiếm ưu thế.
“Chính mình còn lo chưa xong, lại muốn đi cứu người khác, ngươi là ngây thơ hay ngu xuẩn đây?”
Hợp Hoan lão tổ ung dung tự đắc, cười như không cười nhìn về phía nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành trước mặt, đáy mắt bại lộ vẻ thèm thuồng, d·â·m tà.
Lý Nhược Băng nhíu chặt mày, không cần nghĩ cũng đoán được suy nghĩ trong đầu của đối phương, có chút thở dài Một tên Hợp Hoan lão tổ đã khiến nàng liều mạng ứng phó, căn bản không có dư lực đi cứu giúp Khương Ly.
Nàng hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn hơi phập phồng đôi chút, ngay sau đó vẻ lo lắng đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là vẻ lạnh lùng cùng kiên định.
Nàng biết, tình thế hiện tại chỉ có thể trông chờ vào chính Khương Ly, nhiệm vụ của nàng là bám trụ Hợp Hoan lão tổ, kéo dài thời gian, muốn làm được điều ấy thì nàng phải toàn lực ứng phó, không thể có chút sơ sẩy.
Thấy được sự thay đổi của Lý Nhược Băng, trong lòng Hợp Hoan lão tổ hơi bất ngờ, nhưng ngoài miệng thì nói:
“Tuyết Vương, Bạch Phàm tiểu nhi và đồng bạn của hắn chắc chắn phải c·hết, còn ngươi, nếu biết điều thì hiện tại thúc thủ chịu trói, bổn tọa không ngại cho các ngươi một cơ hội...”
Y nói ra là tuyên án tử hình đám người Khương Ly, mục đích lớn nhất chính là muốn giao động tâm cảnh của đối phương.
Nào biết Lý Nhược Băng căn bản không chút phản ứng, trường kiếm huy động một cái, Băng Vũ Chân Ý lại lần nữa tràn ra, trực tiếp đem khói hồng lĩnh vực đẩy lùi.
Hợp Hoan lão tổ tức giận hét to, không dám chậm trễ chút nào, triển khai vũ kỹ.
Chỉ trong chốc lát, hai bóng người giằng co qua lại bầu trời, chân ý v·a c·hạm vào nhau khiến cho sơn hà vỡ nát, dần dần thâm nhập l·ên đ·ỉnh tuyết sơn, trong phạm vi ngàn dặm, thiên địa nguyên khí chấn động kịch liệt.
Đây là cuộc tử chiến giữa hai vị tam phẩm Chân Vương, cảnh tượng so với lúc Khương Ly và Đan Dương lão nhân giao đấu còn kịch liệt hơn rất nhiều lần. Dù sao lần trước, cả Khương Ly lẫn Đan Dương lão nhân đều hết sức khắc chế, nhưng vẫn như cũ đem mấy chục dặm sơn lâm san thành bình địa.
Lần này Hợp Hoan lão tổ và Tuyết Vương đều liều mạng quyết chiến, dư uy tản ra bốn phía, nói không chừng sẽ đem toàn bộ Băng Tuyết Sơn Mạch phá hủy.
….
Tuyết Các, đại chiến như cũ diễn ra, Khương Ly bị năm vị Chuẩn Vương vây khốn ở trong trận pháp, toàn thân đóng băng đã trôi qua gần một khắc.
Trong một khắc đồng hồ này, bọn Ngạo Vân gần như toàn lực điều động Chân Lực, gia cố trận pháp, mà Khương Ly cũng tựa hồ bị giam cầm tại chỗ, không thể động đậy.
“Huyền Thiên đạo hữu, tình hình thế nào rồi?” Người tuổi trẻ dung mạo thanh tú, mặc áo bào màu đỏ chợt mở miệng, âm thanh có một loại hương vị âm nhu, trong lời nói còn mang theo tiếng thở hổn hển tựa hồ vừa tốn hao rất nhiều Chân Lực. Người tuổi trẻ này là Cổ Nguyệt Chân Nhân.
“Bạch Phàm tiểu nhi bị vây chặt ở trong đại trận, cộng thêm cực băng chân ý thâm nhập cơ thể, không c·hết cũng bị trọng thượng, có thể đem đại trận rút lui!” Huyền Thiên Tử sắc mặt đồng dạng trắng nhợt, xuyên qua trận pháp màn sáng, nhìn vào thân hình bị đóng băng Khương Ly, chậm rãi nói.
“Tuy nhiên để bảo hiểm, ngay lúc Cực Băng Dung Thiên Trận vừa rút, chúng ta đồng loạt toàn lực ra tay, các vị thấy thế nào?”
“Ý rất hay, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chúng ta vẫn nên cẩn thận!” Ngạo Vân lập tức nói.
“Ta đồng ý!”
“Lão phu đồng ý!”
“Tốt!”
Xích Phát Chân Nhân, Hoàng Liệt Chân Nhân, Cổ Nguyệt Chân Nhân đều gật đầu, năm người nhanh chóng đạt thành nhận thức, từng người âm thầm tụ lực, chuẩn bị xuất chiêu. Mà Huyền Thiên Tử thì phất tay thu lại năm lá cờ, sương khói vách trận đã kết thành tinh bích ầm ầm sụp đổ, để lộ ra thân hình bị đông cứng Khương Ly.
“Đồng loạt ra tay!” Không biết ai hô lên, lập tức, năm vị cường giả ầm ầm ra tay.
Năm loại khủng bố công kích từ năm phía khác nhau ập về phía hắn, chỉ nghe ầm một tiếng, khói bụi mịt mù, thiên hoa loạn trụy.