Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 76: Hơi Mệt Đấy
“Chạy đi đâu?” Nghiệt Long gầm lớn, há mồm hướng về phương hướng Hợp Hoan lão tổ bỏ chạy phun ra một ngụm long tức.
Đáng tiếc, đối phương đã mất hút từ lâu, long tức bắn không trúng đích, đem đỉnh tuyết sơn nung chảy thành nước.
“Coi như ngươi chạy nhanh hừ hừ!”
Dọa chạy Hợp Hoan lão tổ, Nghiệt Long vô cùng khoái chí bay lượnv, cúi đầu nhìn về phía Đan Dương lão nhân và Lý Nhược Băng, kiêu ngạo nói:
“Hai tên nhân loại hèn mọn các ngươi, thực lực còn được, có đồng ý làm nô bộc của bổn long hay không?”
“Ầy!”
Đan Dương lão nhân cùng Lý Nhược Băng đưa mắt nhìn nhau, thầm hô xui xẻo, vừa đuổi được một tên cường địch, lại đến một con yêu long.
Chưa biết trả lời thế nào, ngước đầu nhìn kỹ con rồng đang đắc ý vênh váo trước mặt mình, chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Con rồng này, bề ngoài đúng là cấp tám, nhưng khí tức tựa hồ không mạnh cho lắm!” Lý Nhược Băng khẽ truyền âm.
“Đúng thế, khí tức của nó mạnh hơn lão phu chút ít nhưng chưa đạt tới Tam phẩm trung kỳ” Đan Dương lão nhân đáp “Hơn nữa, thân hình của nó hơi chút hư ảo…”
“Long hồn!” Hai người đồng thời lên tiếng, sự kiêng kỵ đối với Nghiệt Long cũng dần dần giảm bớt.
“Thế nào các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, đừng để ca nóng, hơi mệt đấy!” Nghiệt Long oang oang nói to, bộ dáng hùng hổ dọa người. Lập tức, tâm thần của hai vị cường giả trở nên căng cứng. Nếu là bình thường, bọn họ đúng là không sợ Nghiệt Long.
Nhưng vừa quyết chiến một trận với Hợp Hoan lão tổ, Lý Nhược Băng gần như dầu hết đèn tắt, Đan Dương lão nhân dù chưa bị thương, nhưng cũng hao hết Chân Lực.
Nếu bị con rồng này dây dưa, thì cực kỳ đen đủi.
Đúng lúc này, có một tiếng hừ lạnh vang lên.
Đang hùng hùng hổ hổ Nghiệt Long, nghe được âm thanh này, mặt rồng liền tái xanh. Vội vàng thu nhỏ thân hình biến thành một con rồng nhỏ dài ba thước, lắc đuôi bay về phương hướng của Khương Ly, chui vào trong ống tay áo hắn, lò đầu ra nịnh nọt:
“Chủ nhân, tiểu long không làm nhục mệnh, đã đoạt lại được Chân Long Thất Tiễn Thư, mời ngài xem”
Nói xong, tròng mắt xoay chuyển đôi chút, há mồm nhổ ra một quyển sách ngọc, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Khương Ly cầm lấy sách ngọc, chỉ cảm thấy một luồng khí tức tang thương phả vào mặt, cúi đầu nhìn kỹ.
Vật này là Long tộc chí bảo trong lời của Nghiệt Long ư? Nhìn bề ngoài chẳng có gì quá đặc biệt! Nhưng hắn tự nhiên không dám khinh thường quyển sách này.
Hợp Hoan lão tổ vẻn vẹn bắn ra bốn mũi tên, đã suýt chút nữa lấy mạng hắn. Hơn nữa, đây còn là do Hợp Hoan lão tổ không phải cường giả long tộc, nếu đổi lại cường giả long tộc bắn tên, đừng nói sống qua bốn mũi tên. Ngay cả mũi tên thứ ba hắn chưa chắc đã chịu nổi.
“Thứ này ngươi tạm thời giữ lấy đi!”
Xem xét đôi chút, Khương Ly liền sách ngọc cho Nghiệt Long. Đưa món bảo vật này cho hắn sử dụng, chỉ sợ chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng, vẫn là để cho Nghiệt Long dùng tốt hơn.
“Cảm tạ chủ nhân!”
Nghiệt Long nghe thế thì cười ngoác miệng, lập tức há mồm đem quyển sách nuốt lấy.
Khương Ly ném Nghiệt Long vào trong Lạc Thần Giới, nhấc người bay về phía Tuyết Vương.
“Tuyết Vương, Đan Dương đạo hữu!” Khương Ly chắp tay.
“Gặp qua Bạch đạo hữu, may có ngươi tới kịp, nếu không bọn lão phu phải táng mạng ở đây rồi” Đan Dương lão nhân cười nhẹ, tựa hồ đoán được lai lịch của con rồng ban nãy, ánh mắt nhìn về Khương Ly, ngoài khách khí còn ẩn chứa một tia kiêng kỵ. Có thể sở hữu một đạo cấp tám long hồn, Bạch Phàm này quả nhiên không hề đơn giản.
Khương Ly lắc đầu nói: “Phải cảm tạ là chúng ta mới đúng!”
“Ừm” Đan Dương lão nhân nói “Hợp Hoan lão tổ bị long hồn dọa đi, hẳn là không dám quay lại. Lão phu xin cáo từ trước, lúc nào khởi hành, phiền đạo hữu báo ta một tiếng”
“Nhất định!” Khương Ly đáp.
Đan Dương lão nhân gật đầu, liếc nhìn tàn tạ Băng Tuyết Sơn Mạch một lượt, liền tung người rời đi.
Lão ta vừa rời khỏi, Lý Nhược Băng không trụ được nữa ngã sấp xuống, may mà Khương Ly nhanh tay đón lấy nàng, sau đó điểm chân liên tiếp, bay xuống chân núi.
Liếc một cái liền nhìn ra tình trạng của Lý Nhược Băng cực kỳ hỏng bét, chỗ chạm vào tay đều thấm ướt lạnh như băng, không khỏi nhướng mày.
Ban đầu Lý Nhược Băng nói có thể cầm cự Hợp Hoan lão tổ nửa canh giờ, nhưng chỉ mới trôi qua chưa đến ba khắc, nàng đã thể thảm như vậy. Nếu không Đan Dương lão nhân tương cứu, nàng hẳn đã hương tiêu ngọc vẫn từ lâu.
Xem ra thực lực của Hợp Hoan lão tổ so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều.
Bay được nửa đường, bị Khương Ly ôm vào trong ngực thiếu nữ mở ra mí mắt hư nhược nhìn hắn, yếu ớt nói: “Cảm tạ đạo hữu!”
Thanh âm của nàng nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu, hiển nhiên là rất suy yếu, nếu không phải Khương Ly cách vừa đủ gần với nàng, chỉ sợ còn nghe không rõ nàng nói gì.
Khương Ly chưa đáp lời, toàn lực tỏa ra Bất Diệt Đạo Ý, một bên đi đường, một bên giúp thiếu chữa thương. Bất Diệt Đạo Ý mang theo bất diệt khí tức, có thể ôn dưỡng thân thể, chớp mắt Lý Nhược Băng đã nhắm lại đôi mắt đẹp, lâm vào ngủ say.
Chừng nửa khắc, hai người quay trở về Tuyết Các, lúc bấy giờ, đại chiến dưới sân đã hạ màn từ lâu. Đinh Xuân Hóa và Sát Cửu U bị đám đông cường vây công, chỉ chống cự chốc lát liền buông tay đầu hàng.
Dù sao, đâu phải ai cũng yêu nghiệt như Khương Ly, có thể lấy sức một mình đại bại năm vị cường giả.
Đám người Vũ Như Yên cùng Tiêu chiến đã sớm đứng chờ dưới mặt đất, thần sắc lo lắng. Thời khắc thấy Khương Ly ôm Tuyết Vương trở về, mà Tuyết Vương lại sống c·h·ế·t chưa rõ, trong lúc nhất thời ai nấy đều rối loạn trong lòng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Khương Ly vội vàng nói: “Tuyết Vương không có nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là quá hư nhược, ta đã giúp nàng chữa trị vết thương ngoài da, cũng như cho nàng ấy uống mấy viên linh đan trị thương rồi. Như Yên hãy mang Tuyết Vương vào trong các, tận tình chăm sóc là được!”
“Tốt quá!” Vũ Như Yên vui mừng ra mặt, từ trên tay hắn nhận lấy Lý Nhược Băng, sau đó vội vàng cùng đám trưởng lão đệ tử Tuyết Các cẩn thận mang các chủ vào trong.
Chúng nữ Tuyết Các vừa rời đi, Tiêu Chiến mới đi tới hỏi: “Hợp Hoan lão tổ đâu? Lão cẩu kia đã c·h·ế·t chưa?”
Khương Ly lắc lắc đầu, trầm giọng: “Hắn chạy rồi, tên kia mặc dù không thê thảm như Tuyết Vương, nhưng cũng bị trọng thương, có lẽ đã kiếm chỗ nào chữa thương rồi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Khương Ly chưa nói gì thêm, mà quay đầu nhìn về phía năm tên Chuẩn Vương Cảnh tù binh đang ngồi xếp bằng ở đằng kia.
……..
Cách Băng Tuyết Sơn Mạch chừng ba trăm dặm, hồng quang nở rộ, hiện ra một bóng người.
Người này không ai khác chính là Hợp Hoan lão tô. Y bị Nghiệt Long hiển lộ Chân Thân dọa cho một trận, vôi vã sử dụng bí pháp chạy một mạch mấy trăm dặm.
“Không đúng!” Tựa hồ nghĩ đến điều gì, sắc mặt của Hợp Hoan lão tổ đột ngột biến đổi, cắn răng nghiến lợi.
“Bị lừa rồi! Vừa rồi tựa hồ là một đạo long hồn, chứ không phải cái c·h·ó má gì cấp tám Long Vương!”
“Khốn nạn!”
Y giận giữ, quay người muốn bay trở về, nhưng suy tư chốc lát liền từ bỏ, bởi vì tình trạng hiện tại của y cũng chẳng khả quan cho lắm.
“Đợi bổn tọa chữa khỏi thương thế, nhất định sẽ g·i·ế·t sạch tất cả các ngươi!”
Hợp Hoan lão tổ gầm to phát tiết một hồi, liền xoay người biến mất.