Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 81: Uyển Nhi

Chương 81: Uyển Nhi


***Cảm tạ bác Ngọc Lăng Phong đã tặng gạch***

Khoảng cách Băng Tuyết Sơn Mạch chừng bốn trăm dặm, trong một gian động phủ, Hợp Hoan lão tổ há miệng phun ra ngụm khí trọc, chậm rãi thu công, lẩm bẩm:

“Thương thế của ta đã khôi phục được bảy tám phần, đã đến lúc trở lại Tuyết Các, lần này lão phu tất sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào!”

Y nói xong, nhấc chưởng phá nát cửa động, nhẹ nhàng bay ra ngoài, rồi hóa thành một đạo hồng quang chạy về phương hướng Băng Tuyết Sơn Mạch.

Bỗng nhiên, trong nội tâm chợt thấp thỏm, phát giác được một cỗ nguy cơ trí mạng, Hợp Hoan lão tổ vội vã buông ra thần niệm cẩn thận tìm kiếm bốn phía.

Đúng lúc này, trên bầu trời trong xanh, nháy mắt bị xé mở ra ba cái vết nứt không gian u ám, tiếp theo liền có ba mũi tên màu đen, quấn quanh yêu hỏa, phá không mà ra.

“Rốt cuộc là chuyện gì!”

Hợp Hoan lão tổ cả kinh, mặc dù chưa rõ chuyện gì, nhưng y vẫn cắn răng thiêu đốt tinh huyết bỏ trốn.

Đáng tiếc Hợp Hoan lão tổ còn chưa kịp hành động, thì ba mũi tên màu đen đã áp sát, lấy tốc độ kinh hồn, khó lòng ước định bắn thủng ngực y. Tiếp đó một lượng lớn yêu hỏa cấp tốc thiêu đốt thân thể cũng như linh hồn.

Hợp Hoan lão tổ trợn mắt, không thể tin nổi mà gào lên.

“Chân Long Thất Tiễn Thư!”

Cả đời y dùng Chân Long Thất Tiễn Thư âm thầm g·iết vô số người, bây giờ lại ám toán bởi chính thứ này, nhắc đến cũng thật là châm chọc.

Y gắng gượng giãy dụa, thậm chí mở ra Bản Mệnh Chân Thân, nhưng vẫn như cũ chẳng có cách nào ngăn cản yêu hỏa thiêu đốt.

Thời khắc cuối cùng, trong đầu Hợp Hoan lão tổ bỗng dưng hiển hiện một vài hình ảnh rời rạc, những hình ảnh ấy vốn dĩ đã chôn ở tận sâu trong trái tim của y, trước lúc c·hết chậm rãi hiện về.

Đó là một nhà gỗ thấp bé, hoang phế, rách nát, không còn từ ngữ tốt đẹp nào để hình dung đến nó nữa, tựa như một ông lão thấp bé t·ang t·hương, trải qua năm tháng lạnh lùng mà kéo dài chút hơi tàn. Bên ngoài căn nhà gỗ, là nhiều khối đá hình thành nên một khu phố, dơ bẩn, đục ngầu, không thể ở nổi, nước bẩn từ phía trên chảy xuống, mà ngay cả một số con c·h·ó hoang đi tìm thức ăn cũng phải bỏ qua nơi này.

Cánh cửa thấp của căn nhà gỗ trước gió đầy mùi h·ôi t·hối chầm chậm mở rộng, phát ra tiếng vang chi chi cha cha, nửa chắn lên tường, nghiêng nghiêng lung lay như muốn đổ, bất quá cuối cùng cũng không có sụp đổ được.

Địa phương đến cả c·h·ó cũng không muốn đến, nhưng lại chưa chắc đã không có người ở.

Chi cha một tiếng, cánh cửa mở rộng, ở bên trong đi ra là một thiếu nữ mặc chiếc váy màu trắng, ước chừng mười ba mười, mười bốn tuổi, tóc đen buông xuống, phát ra thật mượt mà như trân châu. Vân vê ống tay áo của mình, thiếu nữ dùng ngón tay khều khều tóc mai, để một ít lọn tóc ra phía sau mang tai, sau đó dùng bàn tay có chút trắng nhợt kéo váy lên, nhảy về phía trước một bước, đứng ở bên trên một khối đá tương đối sạch sẽ, sau đó hướng vào trong nhà lo lắng kêu lên:

" Ca, nhanh lên một chút, Ngô đại thúc đang chờ ở ngoài cổng kia kìa!".

Thanh âm của thiếu nữ thật là thanh thuý tựa như tiếng chim hoàng oanh, nghe rất êm tai.

Bên trong cửa gỗ thấp bé, một thiếu niên đi ra, bộ dáng khoảng hai mươi tuổi, hai mốt tuổi.

Thấy thiếu niên đi ra, thiếu nữ kéo váy, nhảy tới một tảng đá khác, nhường tảng đá ban đầu cho đại ca của mình.

Thiếu niên mặc một bộ áo bào màu trắng, cũ kỹ, đầy nếp nhăn. Nhìn qua, y có dáng người cao gầy, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng lưng lại rất thẳng, thoạt nhìn tương đối anh tuấn.

"Nhớ kỹ đi đường cẩn thận, nếu lần này lại trượt nữa thì muội sẽ cho huynh biết tay!".

Thiếu nữ giơ giơ hai nắm đấm rất nhỏ, mũi quỳnh cau lại, sau đó ngọt ngào cười, lộ ra đôi má núm đồng tiền nhợt nhạt, phi thường vui vẻ đáng yêu, nếu như để người khác thấy được, khẳng định sẽ rất kinh ngạc, ở xóm nghèo lộn xộn này, tự nhiên lại xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp xuất chúng như thế.

“Biết rồi, nếu lần này ta thi đỗ cử nhân, nhất định sẽ cho muội sống trong vinh hoa phú quý!”

“Hừ! nói lời giữ lấy lời!” Thiếu nữ chống nạnh bảo.

"Đợi ta trở về!"

Thiếu niên cười nhẹ, ôn nhu vuốt ve đầu nhỏ của nàng một cái, rồi cõng theo gùi sách mà đi.

Uyển Nhi!

Nhớ tới cái tên này, ánh mắt thâm trầm của Hợp Hoan lão tổ đột nhiên trở nên hoảng hốt.

Thiếu nữ ở trong cảnh tượng vừa rồi là muội muội y, Diệp Uyển Nhi.

Hợp Hoan lão tổ tên thật là Diệp Tiếu, xuất thân từ Hoa Dương võ vực, Càn quốc.

Diệp Tiếu vốn là cô nhi, cùng muội muội nương tựa vào nhau mà sống. Thời tuổi trẻ, y vẫn luôn mong ước thi đậu cử nhân, ra triều làm quan. Đáng tiếc thế đạo gian nan, y tham dự thi Hương hai lần đều trượt, lại vẫn chưa chịu từ bỏ, quyết định thi tiếp lần thứ ba.

Lần ấy, Diệp Tiếu thành công thi đậu Cử Nhân, áo gấm về quê, nhưng không gặp được muội muội mình.

Y hớt hải nhờ người điều tra, mới biết muội muội mình bị thiếu chủ của một cái võ đạo thế gia là Trương gia ở Vũ Hán Thành bắt giữ. Diệp Tiếu nghe thế thì tức giận chạy tới Vũ Hán Thành cứu người, những tưởng lấy thân phận cử nhân của mình, có thể cứu được muội muội, lại không nghĩ, cổng còn chưa vào được đã bị hộ vệ đ·ánh đ·ập d·ã m·an, suýt chút nữa m·ất m·ạng. Y bi phẫn đâm đơn kiện lên Vũ Hán quận chủ, cũng bị khước từ.

Lúc ấy, Diệp Tiếu mới biết, trên thế gian này công danh lợi lộc vốn chẳng có chút tác dụng gì, quan lại vương hầu trong mắt cường giả, chỉ như sâu kiến.

Về sau lại nghe tin dữ, Trương gia thiếu chủ cưỡng bức Diệp Uyển Nhi không thành, tức giận tiện tay đem nàng g·iết c·hết.

Ôm lấy xác muội muội mình, nội tâm của y trở nên băng giá.

Diệp Tiếu từ bỏ con đường công danh, quyết tâm luyện võ báo thù, nhiều lần vào sinh ra tử, cơ duyên xảo hợp học được Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Hoan Hợp Công, từ ấy tu vi tăng mạnh, làm việc cũng ác độc tàn nhẫn.

Đợi võ công đạt thành tựu, y bắt đầu con đường báo thù, đầu tiên huyết tẩy Trương gia, nam nhân g·iết sạch, nữ nhân biến thành đỉnh lô, rồi Vũ Hán Quận chủ Vương thị, Càn quốc chi chủ Tập thị cũng bị y tàn nhẫn đồ sát, thải bổ. Toàn bộ Càn quốc lao đao, run rẩy dưới ma uy của y.

Từ đó thế gian không còn Diệp Tiếu, chỉ còn Hợp Hoan lão tổ.

Một vài hình ảnh giống như cuộn băng tua nhanh, trôi qua trong tâm trí, cuối cùng chỉ còn đọng lại một tiếng thở dài.

Cảm nhận được yêu hỏa đang không ngừng thiêu đốt sinh mệnh, linh hồn của chính mình, Hợp Hoan lão tổ bất đắc dĩ buông xuôi hai tay. Cả đời y vì thù hận mà nhập ma, luyện thi, thải bổ, g·iết người không đếm xuể. Vốn chẳng có gì để hối hận, hiện tại c·hết di cũng chẳng có gì hối tiếc.

……

Lạc Thần Giới, Nghiệt Long thu hồi ba mũi tên, thở hồng hộc, vốn cô đọng long hồn nháy mắt liền nhợt nhạt đi rất nhiều.

Người rơm dựng trước mặt nó, đã bị yêu hỏa đốt cháy thành tro, chứng tỏ mục tiêu đã bị tiêu diệt.

Mà Tổ Cung hư ảnh toại nguyện chiếm được Thiên Đạo Tệ, vui vẻ biến mất.

“Kết quả thế nào?” Khương Ly bước nhẹ lên tế đàn, hiếu kỳ quan sát bốn phía, trầm giọng hỏi.

Nghiệt Long một bên thở dốc, một bên ngoác mồm cười nói: “Khà khà tiểu long đã ra tay, làm sao có thể thất bại cơ chứ!”

Khương Ly gật đầu chưa hỏi thêm, hắn và Hợp Hoan lão tổ vốn dĩ nước giếng không phạm nước sông. Nhưng lại vì chút nhân quả mà đối địch với nhau, hiện tại đối phương đ·ã c·hết nhân quả kia coi như chấm dứt, chỉ thế thôi.

Thứ khiến hắn hứng thú hơn đó chính là Chân Long Thất Huyễn Thư cũng như Long giác trường cung mà Nghiệt Long vừa sử dụng.

Nhất là Long giác trường cung, chỉ hiển hóa ra một đạo hư ảnh, đã khiến cho hắn áp lực trùng trùng, hiển nhiên là một món thiên địa chí bảo.

Chương 81: Uyển Nhi