Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 86: Quái Lạ, Quái Lạ
Cảm nhận được sự biến hóa của Thất Lạc Huyền Giới, Khương Ly chỉ hơi giật mình đôi chút rồi không quá để tâm, việc cấp bách nhất hiện tại đó là làm sao để rời khỏi nơi quỷ quái này.
Tìm kiếm yếu điểm của mộng giới, đem phá vỡ rồi thoát ra ngoài, hiển nhiên không phải thể nào thực hiện được, lần trước bọn họ có thể làm được, một phần là vì may mắn, có thể làm lần thứ nhất, lại không thể làm lần thứ hai.
Muốn rời khỏi Thất Lạc Huyền Giới chỉ có thể giải quyết đầu nguồn của vấn đề: Huyền Vũ Vương.
Nhưng giải quyết như thế nào, đánh thì đánh không lại, thêm nữa hắn tu luyện Ngự Linh Quyết bị đối phương động tay chân, nếu lỗ mãng hành động, chỉ sợ chưa kịp làm gì đối phương đã bị bóp c·hết.
Khương Ly tâm tình nặng nề, chậm rãi dạo bước, lặng lẽ suy nghĩ đối sách.
Một đường đi về phía trước, thần sắc của hắn trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, dần dần những lo nghĩ, tính toán theo từng bước chân mà chậm rãi biến mất.
Lòng của hắn, trước nay chưa từng có an tĩnh, trở nên trong vắt như giếng nước, không nhiễm một hạt bụi trần.
Đột nhiên, Khương Ly nhớ tới vài câu truyền tụng dân gian. Từng nghe, thời thượng cổ, có vị hành giả, một đường đi về phía tây, hiểu ra chân kinh!
Khương Ly cứ như thế đi về phía trước, cảnh vật xung quanh hắn dần dần rút lui, bốn phía cây cối nhà cửa như ảo như thật, theo gió mà phai mờ, tiện tay hắn ngắt lấy một nhành hoa dại.
Trên quan đạo thường thường có người lui tới, có phàm nhân, có võ giả, có vội vội vàng vàng thương nhân. Mà Khương Ly lại đi bộ nhàn nhã, không nhanh không vội, cùng khách qua đường xung quanh hoàn toàn không hợp.
Ngày thứ nhất, hắn đi chừng trăm dặm, hoa dại bắt đầu khô héo.
Ngày thứ hai, hắn chỉ chừng năm mươi dặm, khô héo cánh hoa bắt đầu rơi xuống.
Ngày thứ ba, hắn chỉ đi chừng mười dặm, hoa dại nắm trong lòng bàn tay đã rơi rụng hoàn toàn, chỉ để lại một nhanh hoa trộc lốc.
Nhìn nhành hoa trong tay Khương Ly nhíu mày, hơi suy tư.
Ngày thứ tư, hắn đi đến chính giữa một cái ngã ba, nắm lấy đã khô héo nhành hòa, nhắm nghiền hai mắt.
Võ giả, phàm nhân tới lui, gặp Khương Ly đứng ở giữa ngã ba đường, ngăn trở lối đi, đều cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng vừa mới lộ ra một tia tức giận, lại quỷ dị bị đè xuống, nhìn về phía thanh niên áo trắng ngáng đường, không thấy tức giận rồi.
Càng nhiều khách qua đường nhìn thấy Khương Ly, nhưng không ai thấy phiền lòng, không ai cảm thấy Khương Ly ngang nhiên đứng ngáng đường là sai trái!
Hí hí hí
Từ phương xa chợt truyền tới một hồi vó ngựa, ngồi trên ngựa là một cô gái mặc váy vàng, dáng người hiên ngang, khí khái. Cô gái kia trên mặt mang theo vẻ phong trần, cưỡi một con bảo mã màu vàng, từ xa chạy tới, từ xa nhìn thấy Khương Ly chặn giữa ngã ba, khẽ cau mày bực bội, nhưng nháy mắt sau, lông mày không tự chủ buông ra.
“Kỳ quái, bổn cô nương từ trước đến giờ luôn chán ghét nam nhân, huống hồ người này còn dám chặn đường ta, vì sao ta đối với hắn lại không thể sinh ra nổi một tia giận dữ”
Nữ tử lắc lắc cái roi, nàng nói thế nào cũng là Nhị phẩm Chân Nhân, thường ngày phóng ngựa, nếu ai dám chặn đường, nhất sẽ dùng roi ngựa đi vụt đối phương, bể đầu chảy máu. Lần này, nữ tử cầm roi ngựa, theo bản năng muốn đánh Khương Ly, nhưng có thể so với cấp bốn yêu tướng bảo mã khi tiếp cận Khương Ly ba trượng càng toát ra vẻ sợ hãi, tự mình chuyển hướng, tránh đường, không dám va trúng Khương Ly. Mà cô gái giơ cao roi ngựa cũng giữ ở không trung không dám vụt xuống.
“Quái lạ, quái lạ, tiểu Kim trước giờ vẫn luôn hung hăng càn quấy, coi như Chân Nhân cao thủ cũng dám đụng, tại sao lại sợ người này. Còn có, vì sao ta không dám quất hắn một roi”
Nữ tử trong lòng nghi hoặc, nhìn Khương Ly vài lượt, thu hồi ánh mắt, phóng ngựa đi xa, hiện tại Thất Lạc Huyền Giới nguyên khí biến mất, nàng phải nhanh trở về tông môn bàn bạc đối sách nào có thời gian quan tâm một kẻ quái nhân.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, Khương Ly vẫn không nhúc nhích, đứng lặng tựa như pho tượng.
Ngày thứ bảy, từ phương xa truyền đến tiếng xe ngựa hí, từ hai con cấp bốn long câu kéo xe, mà phu xe lại là một vị nhất phẩm hậu kỳ Chân Nhân.
Người ngồi trên xe ngựa, thân phận cao quý, khỏi cần bàn cãi.
Phu xe vừa thấy có người chặn đường, ánh mắt hơi nheo lại, hướng về trong xe ngưa dò hỏi.
“Đại nhân, phía trước có kẻ chặn đường, xe ngựa không qua được, nên làm thế nào cho phải?”
“Nếu không tránh thì đ·âm c·hết hắn!”
Trong thùng xe truyền ra một giọng nói già nua, kèm theo nhàn nhạt Vương khí, nói rõ chủ nhân của xe ngựa này rõ ràng là một vị Chuẩn Vương cường giả.
Từ sau trận chiến dưới chân Băng Tuyết Sơn Mạch, hơn vạn võ giả, bao gồm lượng lớn Chân Nhân vũ giả bị Khương Ly hốt gọn một mẻ, dẫn đến toàn bộ Thất Lạc Huyền Giới Chuẩn Vương cảnh trở nên cực kỳ thưa thớt.
Vị cường giả ngồi trong xe tên là Hoàng Đạo Thành, là Hoàng Tuyền Tông tông chủ, tại đông bộ cũng được coi như nhân vật thanh danh hiển hách. Hoàng Đạo Thành cốt linh đã quá bốn trăm, tính cách ác độc, háo sắc như mạng, nhưng lại cẩn thận nhút nhát, bo bo giữ mình. Trước đó, Hợp Hoan Điện tuyên bố Bách Tông Lệnh hiệu lệnh quần hùng tiến đánh Tuyết Các, rất nhiều môn phái hưởng ứng, chỉ riêng Hoàng Đạo Thành s·ợ c·hết không đi.
Kết quả sao? Mấy vạn võ giả toàn quân bị diệt, vốn dĩ đông bộ tọa lac bốn cái Chuẩn Vương cấp nhị tinh thế lực là Ngọc Đỉnh Cung, Hoàng Đạo Tông, Giao Hợp Tông cùng Tinh Tú Phái.
Trước đó vài tháng Ngọc Đỉnh Chân Nhân đắc tội ngoan nhân bị g·iết, sau đó Giao Hợp Tông và Tinh Tú Phái hướng ứng Bách Tông Lệnh, dẫn theo môn đồ đệ tử chạy lên bắc bộ chịu c·hết.
Hiện tại, toàn bộ đông bộ chỉ có Hoàng Tuyền Tông một nhà độc đại, Hoàng Đạo Thành chính là đông bộ đệ nhất cao thủ, đ·âm c·hết một kẻ chặn đường có gì mà đáng kể.
Phu xe vốn là một vị tán tu, bởi vì đôi chút xích mích mà bị Hoàng Đạo Thành bắt lấy, cho y đánh ngựa, hiện tại thấy đối phương hạ lệnh tự nhiên không dám cãi lời, nhìn về phía Khương Ly trong lòng thì thào:
“Tiểu huynh đệ, oan có đầu, nợ có chủ, nếu ngươi c·hết rồi cũng đừng oán trách ta, lão phu cũng là bất đắc dĩ thôi…”
Thở dài một tiếng, phu xe cắn răng, vụt xuống mấy roi, điều khiển xe ngựa đâm về phía Khương Ly.
Nhưng quỷ dị thay, xe ngựa vừa chạy đến cách Khương Ly ba trượng, hai con cấp bốn long câu đều kinh hãi thắng gắp, dù đ·ánh đ·ập thế nào cũng không dám đi tới, nói chi đ·âm c·hết Khương Ly.
“Tại sao ngừng xe, không phải lão phu bảo ngươi đ·âm c·hết kẻ chặn đường ư?”
Hoàng Đạo Thành ngồi trong xe ngựa sắc mặt chợt lạnh, vén rèm lên hung ác nhìn phu xe một chút, làm người này tái mặt, vội vàng giải thích:
“Đại nhân minh xét, là long câu sợ hãi không nghe sai khiến nha!”
“Hừ, nói bậy! Long câu của lão phu chính là cấp bốn yêu tướng, bọn chúng sẽ sợ ai! Nhà ngươi đây là cố ý làm trái ý bổn tông, nên phạt!”
Hoàng Đạo Thành liếc nhìn bên ngoài ba trượng Khương Ly một cái, thấy tu vi của hắn là Nhị phẩm trung kỳ, liền chẳng để ý. Nhìn về phía lão phu xe, ánh mắt phát lạnh, bàn tay thành trảo túm lấy cánh tay trái của lão ta, hung hăng kéo xuống, máu tươi tung tóe.
Aaaa!
Lão phu xe kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng nổi lên hận ý, lại chẳng dám làm gì, vội vã dùng Chân Lực phong bế v·ết t·hương.
Từ hơn một tuần trước, tin tức chư phái hội quân ở Băng Tuyết Sơn Mạch toàn quân bị diệt truyền về. Hoàng Tuyền Tông nhảy lên trở thành bá chủ ở đông bộ, hoành hành ngang ngược càn rỡ. Chính mình chỉ vì chút xích mích mà bị đối phương tóm được, coi như nô bộc sai sử, hiện tại còn bị xé mất một cánh tay.
Lão mặc dù cực hận, lại không dám phản kháng, dù sao đối phương là Chuẩn Vương cường giả, nếu mình dám phản kháng chỉ có con đường c·hết.
“Hừ, để bổn tọa nhìn xem, vì sao long câu của ta lại không đi tiếp…”
Hoàng Đạo Thành bước ra khỏi xe ngựa, nheo mắt nhìn hai con yêu sủng, ánh mắt kinh nghi.