Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 89: Bách Thế Luân Hồi Mộng

Chương 89: Bách Thế Luân Hồi Mộng


Khương Ly thu hồi tâm thần, hướng Huyền Bát hỏi : “Đạo hữu, vừa rồi là Luân Hồi đệ nhất mộng sao? Ta vừa tìm thấy Huyền Vũ Vương, chưa kịp làm gì thì mộng cảnh đã toán loạn rồi!”

“Khụ khụ!” Huyền Bá tựa hồ cực kỳ xấu hổ đáp: “Là bần đạo sơ sót, làm ra chút sai lầm”

“Bách Thế Luân Hồi Mộng, nhập mộng giả mỗi một lần c·hết đi, sẽ không chân chính chính t·ử v·ong mà bị tổn thương một phần thần hồn, nhưng nếu thần hồn tổn thương đến trình độ nào đó, nhập mộng giả sẽ t·ử v·ong”

“Thì ra là vậy!” Khương Ly gật gật đầu, nhìn thấy thân hình của Huyền Bát so với lúc nãy nhỏ đi một vòng, hiển nhiên giấc mộng vừa rồi là gã bị g·iết c·hết.

Huyền Bá lại nói: “Ban nãy là bần đạo sơ suất, kế tiếp đệ nhị mộng, chúng ta sẽ không thua!”

Huyền Bát nói xong, chợt bò sát tới gần Khương Ly, há mồm cắn lấy ống quần của hắn, trên người tỏa ra bạch quang, cả hai lần nữa tiến vào mộng cảnh.

Mộng huyễn sương mù lần nữa kéo tới, bao trùm toàn bộ thế gian, sương mù tán đi Khương Ly phát hiện chính mình đứng ở trên một cánh đồng tuyết. Mà Huyền Bát thì đang cắn chặt ống quần của hắn.

Đưa mắt nhìn xung quanh mênh mông Tuyết Trắng, trong lòng khẽ cảm khái, nơi đây hiển nhiên là đệ nhị mộng cảnh.

Cảm nhận tu vi của bản thân, vẫn là Nhị phẩm trung kỳ.

“Khà khà đây là mộng cảnh thứ hai, Vạn Tuyết Lĩnh, bần đạo giữ nguyên tu vi của đạo hữu, mà Huyền Vũ Vương kia thì chỉ là một kẻ phàm nhân! Chúng ta chỉ cần tìm thấy hắn, đem g·i·ế·t c·h·ế·t là được!”

“Tốt!” Khương Ly cười nhẹ, vươn tay túm lấy rùa đen, thần niệm ầm ầm tuôn trào ra tứ phía, tìm kiếm tung tích của Huyền Vũ Vương. Mặc dù cảm thấy cách làm này có chút vô sỉ, nhưng ngẫm lại, hiện tại bọn họ là địch nhân, đã là địch nhân thì không cần nương tay.

Chốc lát đã tìm thấy thân ảnh của Huyền Vũ ở phía xa xa, hắn không nói hai lời hóa thành kim quang bay qua.

Trên cánh đồng tuyết mênh mông, Huyễn Vũ Vương sắc mặt âm trầm đang đi dạo một mình.

Có kinh nghiệm từ đệ nhất mộng, y xem như hiểu rõ mục đích của Huyền Vũ, đó là kéo mình vào mộng cảnh, lại hạn chế tu vi ầm thầm ám sát. Nhưng Huyền Vũ Vương cũng không quá sợ hãi, bởi vì y biết phần lớn thần hồn của Huyền Vũ đã bị nhốt ở trong Ngự Linh Trận, phần thần hồn thoát ra này rất nhỏ yếu, nếu không, ban nãy y đã không dễ dàng g·i·ế·t nó như thế..

Hiện tại, chỉ cần tìm được Huyền Vũ, đem nó g·i·ế·t c·h·ế·t, đợi đến khi tia phân hồn này tan biến, chính là lúc Huyền Vũ mất đi sức phản kháng.

Nhưng tiếp theo, sắc mặt của y đột ngột biến đối, bởi vì trước mặt y thình lình xuất hiện một tên thanh niên mặc áo trắng.

“Là ngươi!” Huyền Vũ Vương cả kinh, khó có thể tin.

Y tự nhiên biết đến Khương Ly, trước đó ở trong Huyền Vũ Thành, Khương Ly biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ, hấp dẫn sự chú ý của y, là một cái nhân tài. Vì vậy, Huyền Vũ Vương quyết định truyền Ngự Linh Thứ Quyết cho Khương Ly, biến hắn thành Ma Đồ.

Không nghĩ, Khương Ly lại vọng tưởng thoát đi Thất Lạc Huyền Giới, thậm chí phá hủy mộng giới vách ngăn, dẫn đến phân hồn của Huyền Vũ thoát khốn.

Càng không thể tưởng tưởng tượng là, Khương Ly cư nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở trong đệ nhị mộng, hơn nữa còn sở hữu tu vi hoàn chỉnh.

“Bà mẹ nó!” Huyền Vũ Vương kém chút chửi bậy, cũng đoán được Bạch Phàm chính là cứu binh mà Huyền Vũ tìm tới.

Khương Ly đạp không mà đứng, từ trên cao nhìn xuống, quan sát Huyền Vũ Vương. Trước kia mặc dù từng gặp mặt y một lần, nhưng còn chưa nhìn rõ dung mạo của đối phương, hiện tại gặp Huyền Vũ Vương dáng vẻ đường đường, không giận tự uy, ngược lại là bậc kiêu hùng.

Cũng chẳng hề nói nhảm gì cả, hắn vươn tay điểm ra một chỉ.

Một luồng cảm giác nguy hiểm chưa từng có hiện lên trong lòng Huyền Vũ Vương, làm cho y sau lưng phát lạnh, vội vã quay người chạy trốn.

Nhưng y trốn không thoát, bởi vì ở trong mộng cảnh này, Khương Ly giữ nguyên bản tu vi, mà Huyền Vũ Vương chỉ là một kẻ phàm nhân.

Một chỉ điểm ra, hóa thành một đạo kiếm khí đâm thủng trái tim của y, hơn nữa bên trong kiếm khí ẩn chứa ma hỏa, nháy mắt Huyền Vũ Vương đã hóa thành tro bụi.

Huyền Vũ Vương vừa c·h·ế·t, mộng cảnh tán loạn, toàn bộ thiên địa lại trở về bình thường, Thất Lạc Huyền Giới vẫn như cũ vận chuyển.

Trung tâm Ngự Linh Trận, thân thể của Huyền Vũ Vương vừa tan vỡ lần nữa gây dựng lại, ngồi lặng lẽ trên tế đàn.

“Đáng c·h·ế·t!”

Y gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt không ngừng tuôn ra ý lạnh. Không nghĩ thần thông của Huyền Vũ lại lợi hại như vậy, chính mình đường đường là hóa thân của một giới Ma Đế, lại không thể thoát khỏi. Một lần c·h·ế·t đi, thần hồn của y đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu lại c·h·ế·t thêm bảy tám lần, y chắc chắn phải tử vong.

“Huyền Vũ chỉ là một tia phân hồn không đáng lo ngại, khó chơi nhất chính là Bạch Phàm kia, càng đáng hận là tên tiểu bối kia thế mà không chịu tu luyện Ngự Linh Quyết, dẫn đến lão phu chỉ có thể tác động đến hắn đôi chút, chẳng thể điều khiển. Nếu hắn tu đem Ngự Linh Quyết tu đến tiểu thành, ta chỉ cần điều khiển hắn bóp c·h·ế·t Huyền Vũ là xong, đâu cần trầy trật như thế này”

Trong lúc y đang tính toán thiệt hơn, thì toàn bộ Thất Lạc Huyền Giới lần nữa chìm trong sương trắng.

“Lại đến!” Huyền Vũ Vương sắc mặt trầm xuống, nháy mắt bị kéo vào mộng cảnh.

Lần này trong mộng cảnh không còn là mênh mông Vạn Tuyết Lĩnh, mà là một chỗ thiên địa khác.

Chỉ thấy nơi đây bầu trời che kín vết rách, âm u, dưới đất là cuồn cuộn biển hoàng tuyền.

Mặt biển không sóng không gió, tĩnh mịch đến quỷ dị, không khí cực kỳ âm lãnh, hô hấp ra hơi nước trong nháy mắt sẽ ngưng tụ thành bông tuyết.

Trên biển không có lục địa, chỉ có mênh mông vô bờ bến hoàng tuyền thủy.

Khương Ly đang đứng trên một chiếc bè gỗ, lẳng lặng trôi nổi ở trên mặt biển, kinh ngạc nhìn ngắm bốn phía, chỉ cảm thấy nơi này cực kỳ khủng bố, cực độ nguy hiểm, lấy tu vi của hắn còn chưa thể nào tiếp xúc đến.

Huyền Vũ đứng ở trên vai Khương Ly, một đôi mắt rùa tròn to lấm lét nhìn xung quanh, có chút run rẩy: “Không ổn, không ổn, Luân Hồi đệ tam mộng lại tái hiện ra một nhánh của Lục Đạo Hoàng Tuyền”

“Lục Đạo Hoàng Tuyền!” Khương Ly nghe vậy cũng cả kinh. Trước kia hắn cũng từng nghe được một chút truyền thuyết về Lục Đạo Hoàng Tuyền, ai ngờ hôm nay lại tự mình tiến đến, chẳng trách.

“Đây không phải là chân chính Lục Đạo Hoàng Tuyền, mà là một nhánh của Hoàng Tuyền mà thôi, chân chính Lục Đạo Hoàng Tuyền không nằm Hoang Cổ Giới, mà nằm ở Tam giới. Nói chuyện này đạo hữu cũng không hiểu, chỉ cần biết Lục Đạo Hoàng Tuyền vô cùng nguy hiểm, coi như Chuẩn Thánh cường giả đi vào cũng có khả năng vẫn lạc”

“Hí!” Khương Ly hít nhẹ một hơi nói: "vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm g·i·ế·t Huyền Vũ Vương, rồi thoát khỏi đây!”

Huyền Bát gật đầu liên tục, bốn chân bám chặt lấy vai áo của hắn.

Thuyền gỗ di chuyển chừng nửa khắc, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh của Huyền Vũ Vương.

Lúc này, y cũng đang đứng ở trên một cái bè gỗ, sắc mặt trắng bệch, cả người co ro.

Không khí ở Lục Đạo Hoàng Tuyền rất lạnh, đừng nói không có tu vi như y, coi như Ngọc Mệnh cảnh, cũng khó có thể sống quá một khắc.

“Lại là Lục Đạo Hoàng Tuyền!” Huyền Vũ Vương cắn răng khanh khách, bất lực nhìn xung quanh. Y là Ma Đế hóa thân, chút kiến thức ấy vẫn phải biết. Ngay khi bị kéo vào nơi này, y liền biết mình c·h·ế·t chắc rồi. Coi như không bị đám Khương Ly tìm g·i·ế·t, cũng sẽ c·h·ế·t vì lạnh.

“Đáng hận! Lão phu phải làm cái gì đó, nếu để đầu Huyền Vũ kia tiếp tục tác oai tác quái, ta sẽ phải c·h·ế·t không thể nghi ngờ!”

Huyền Vũ Vương một bên run lẩy bẩy, một bên suy tư đối sách, bỗng nhiên từ phương xa bắn tới vài đạo kiếm khí, đem đầu của y chặt đứt.

Chương 89: Bách Thế Luân Hồi Mộng