Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 91: Mai Cốt Lĩnh
Trải qua sáu tràng mộng cảnh Huyền Vũ Vương t·ử v·ong năm lần, tu vi thần hồn thiếu chút nữa rớt khỏi tam phẩm, thương thế đừng bảo không nghiêm trọng. Khương Ly c·hết ba lần, tu vi rớt xuống ba cảnh giới nhỏ, đồng dạng b·ị t·hương nặng, nhưng so với Huyền Vũ Vương thì khá hơn nhiều. Đáng tiếc, tu vi của hắn thấp kém, chỉ làm phụ trợ, không có năng lực can thiệp vào mộng cảnh.
Thê thảm nhất phải kể đến Huyền Bát, sáu tràng mộng cảnh gã t·ử v·ong bốn lần, ít hơn Huyền Vũ Vương một lần, khổ nổi Huyền Bát chỉ là một đạo phân hồn, đâu chịu nổi quá nhiều dày vò. Hiện tại thân rùa chỉ còn là một đạo hư ảnh, chỉ cần c·hết thêm một lần nữa, đạo phân hồn này sẽ hoàn toàn tan biến.
Cho nên tràng Luân Hồi Mộng tiếp theo chính là một lần đánh cuộc cuối cùng, phân ra thắng bại.
"Luân Hồi đệ thất mộng, chỉ có thể thắng, không thể thua!" Huyền Bát đứng ở trên vai Khương Ly, đôi mắt đen nháy tràn đầy kiên quyết.
….
Bên trong Ngự Linh đại trận, ngay khi mộng cảnh thứ sáu vừa biến mất, Huyền Vũ Vương nhấc tay, vội vàng thu hồi lại tia khí tức ban nãy. Nếu để Luân Hồi Mộng tự động tái diễn, đến khi đó, Huyền Bát và Khương Ly xong đời, mà chính y cũng xong đời nốt.
Đương nhiên y cũng sẽ không bó tay chịu c·hết, nếu để Huyền Vũ lần nữa chưởng khống mộng cảnh, thì kẻ gặp bất lợi chính là y.
Cho nên q·uấy r·ối thì vẫn phải q·uấy r·ối, nhất định phải khiến cho mộng cảnh phát triển theo phương hướng bất lợi với Huyền Vũ. Đương nhiên,lại dẫn dắt mộng cảnh trở về Kiếp Diệt thế giới lần nữa không phải ý hay, Kiếp Diệt thế giới tựa hồ rất tà môn. Ngay cả bản tôn của hắn cũng phải có chỗ kiêng kị, tốt nhất chớ nên tiếp xúc thêm.
Nghĩ nghĩ, Huyền Vũ Vương bấm ngón tay tính toán vài lượt, tiếp theo lông mày hơi giãn ra, thì thào:
“Cứ làm theo cách này vậy!”
Nói xong, y chợt há mồm phun ra một giọt máu tươi màu tím, ngay khi sương mùa vừa kéo tới, giọt máu lập tức hòa tan vào bên trong sương mù.
Thiên địa giống như một trang giấy vô biên, mà một giọt tử huyết này, trực tiếp đem trang giấy làm bẩn.
Sương mù trong thiên địa tiêu tan, mộng cảnh lần này rốt cuộc không còn là Kiếp Diệt thế giới.
Huyền Bát và Khương Ly chầm chầm hiện thân, lần này bọn họ không cảm nhận được khí tức đáng sợ của Kiếp Diệt thế giới. Vừa định thở dài một hơi, ai ngờ sau một khắc, cả hai đều trợn tròn mắt.
Vùng thiên địa trước mắt tuy răng không phải Kiếp Diệt thế giới, nhưng tựa hồ cũng là một nơi cực kỳ hung hiểm.
“Đây là…đây là…bà mẹ nó tên khốn kia điên rồi, lại dám điều khiển mộng cảnh biến ảo ra nơi đây!” Huyền Bát run rẩy la thất thanh.
Mà Khương Ly cũng thần tình nghiêm nghị nhìn khung cảnh trước mắt, đây là một chỗ sa mạc hoang vu, ngẩng đầu lên chỉ thấy ở trước mặt thậm chí có một cây xương trắng đâm thẳng lên bầu trời, mà bầu trời thì tối tăm lu mờ một mảnh.
Nơi đây sát khí trùng thiên, tử khí che đầu, bọn họ mặc dù chỉ đứng ở rìa ngoài lại cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo tận xương tủy.
Đưa mắt nhìn bốn phía, liền thấy rõ khắp nơi là bạch cốt, tầng tầng lớp lớp, oán khí ngập trời, ngay cả Khương Ly cũng rùng mình, không dám tự tiện đi về phía trước.
“Đây là nơi nào?” Khương Ly trầm giọng hỏi.
“Mai Cốt Lĩnh, một trong tam đại Sinh Mệnh Cấm Khu của Đông Hoang. Đông Hoang cương vực rộng vô biên vô hạn, cường giả vô số, nhưng một vạn năm trước, có một nửa c·hết ở đây” Huyền Bát đáp.
“Thì ra đây là Mai Cốt Táng Địa!”
Khương Ly giật mình, híp mắt nhìn xung quanh. Mai Cốt Táng Địa hắn đã từng nghe danh nhiều lần, hôm nay mới được chứng kiến. Đây chính là một trong Hoang Cổ Thập Tam Cấm, là một chỗ Sinh Mệnh Cấm Khu. Nơi này hung hiểm vô cùng, đã từng chôn g·iết rất nhiều cường giả. Hơn nữa cũng trùng hợp hơn, Mai Cốt Lĩnh đồng dạng nằm ở chính giữa Thương Mang Hải.
Huyền Vũ Vương cố ý để mộng cảnh hiển hóa đến nơi này là có mục đích gì? Khương Ly cẩn thận quan sát bốn phía, nghi ngờ không thôi.
Một bên khác, Huyền Vũ Vương sau khi xuất hiện cũng kinh ngạc đến ngây người.
Y biết rõ đây là nơi nào.
Bởi lẽ trận chiến năm đó Huyền Vũ Vương cũng tham gia. Đương nhiên cũng không phải Huyền Vũ Vương bây giờ, mà là một đạo phân thần khác của Ma Ha Đại Đế.
Ma Ha Đại Đế là một trong Thập Đại Ma Tổ của Cổ Ma Uyên, thực lực không thua gì Chuẩn Thánh đại năng.
Đáng tiếc Thập Đại Ma Tổ chẳng hiểu vì sao bị phong ấn ở dưới chín toà Phong Ma Sơn, cả đời không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
Nhưng trước khi bản tôn của Ma Ha Đại Đế bị trấn áp, từng phân ra rất nhiều phân thần ẩn nấp ở Đông Hoang.
Những phân thần kia lần lượt bị người đánh g·iết, chỉ còn lại một đạo phân thần này là còn sống sót.
Nhưng vạn năm trước, bởi vì tham dự đại chiến mà phân thần cuối cùng của Ma Ha Đại Đế cũng trọng thương, chỉ còn lại tàn thần chính là Huyền Vũ Vương, ai danh ẩn tích vô số năm.
Huyền Vũ Vương mặc dù chỉ là tàn thần, nên chỉ nắm giữ rất ít ký ức, nhưng
nhưng đối với trận chiến một vạn năm trước lại nhớ rõ như in.
“Nữ nhân kia!”
Huyền Vũ Vương thì thào ánh mắt không tự chủ run rẩy một cái. Trận chiến ấy, nhân tộc, kiếp dân, ma tộc, yêu tộc đều có cường giả tham dự, một lần đánh cho thiên hôn địa ám, hôi yên phi diệt nhưng cuối cùng xuất hiện một nữ nhân, tay cầm cổ kiếm, quét ngang thiên hạ. Mà phân thần của Ma Ha Đại Đế sở dĩ sở dĩ trọng thương, thực lực mười không còn một cũng bởi vì nàng ta.
Huyền Vũ Vương thở nhẹ một hơi, thu hồi cảm xúc.
Mộng về Kiếp Diệt thế giới, không phải là hành vi sáng suốt.
Nhưng mộng về chỗ này, hình như cũng là một quyết định sai lầm...
“Lão phu đ·ã c·hết năm lần, tu vi thần hồn rơi xuống tam phẩm sơ kỳ, nếu c·hết thêm một lần nữa, thần hồn sợ rằng không đủ để chèo chống Ngự Linh đại trận, mặc dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng bố cục hai ngàn năm nhất định sẽ thất bại trong gang tấc. Cho nên ta không thể c·hết! Còn may, nơi đây tử khí che kín bầu trời, lão phu bản thân là Cổ Ma, mượn quỷ khí che dấu chính mình, chưa chắc đã không có cơ hội!”
Suy nghĩ chốc lát, toàn thân Huyền Vũ Vương chợt bốc lên um tùm ma khí, xen lẫn với bốn phương tử khí, chậm rãi ẩn núp khí tức.
Chỉ là ngay khi ma khí vừa tiết lộ, thì toàn bộ Mai Cốt Táng Địa đột ngột rung chuyển.
Từ trung tâm táng địa bỗng nhiên bốc lên một đạo kiếm quang, kiếm quang này hóa thành vô số điểm đen giống như mưa giông rơi xuống. Vốn u ám Mai Cốt Lĩnh, hình như rơi xuống một trận mưa đen.
Mưa đen này, nhìn kỹ chính là hàng ngàn tỷ đạo kiếm khí sắc bén, bao trùm toàn bộ thương khung.
Mưa đen vừa rơi xuống, Huyền Vũ Vương nhất thời kêu thảm một tiếng, thân hình đang ẩn núp trong tử khí bị bức ra ngoài, tiện đà mưa đen rơi lên người y, hóa thành từng thanh trường kiếm màu ngăm đen, đem toàn thân y đóng đinh trên mặt đất.
Huyền Vũ Vương bị hắc kiếm cắm đầy người, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng, tiếp theo thân thể nổ tung, hóa thành sương máu. Y lại một lần nữa t·ử v·ong, hơn nữa lần t·ử v·ong này không giống lần trước, thần hồn của y tổn thương hầu như gấp ba lần trước đó.
Phía bên khác, Khương Ly cũng chứng kiến trên bầu trời hắc vũ, lặng lẽ không nói. Huyền Bát thân thể hư ảo bám ở trên vai Khương Ly, hầu như đã tuyệt vọng.
Gã cười khổ truyền âm: “Lần này, hai ta chỉ sợ khó thoát khỏi t·ử v·ong. Bần đạo đ·ã t·ử v·ong bốn lần, hiện tại t·ử v·ong thêm một lần, đạo phân hồn của bần đạo cũng theo đó tiêu tan. Còn may, Huyền Vũ Vương kia tựa hồ không khá hơn ta là bao. Tiếp theo chúng ta đều sẽ lâm vào ngủ say, cho nên trước khi đạo phân hồn này hoàn toàn tiêu tán, bần đạo sẽ đưa đạo hữu rời khỏi mộng giới, cũng dạy đạo hữu phương pháp hóa giải Ngự Linh Thứ Quyết!”
Hiện tại, Huyền Bát đã đoán được thân phận của Khương Ly, hắn hình như không phải Đế Quân hóa thân, mà là một vị Nhị phẩm trung kỳ võ giả. Mặc dù gã rất hiếu kỳ Khương Ly dùng phương pháp gì có thể đi xuyên huyễn mộng giới, nhưng thời gian sắp hết, chỉ nói kịp nói vài lời trăn trối.
Có điều, Khương Ly đối với lời nói của gã chẳng mấy để tâm, ngay khi thấy được đầy trời mưa kiếm, hắn liền sững sờ tại chỗ, nhìn chăm chú lên thương khung, bởi vì từ trong hắc vũ kia, hắn cảm nhận được một loại ý cảnh cực kỳ quen thuộc.
Đó là một loại tuyên cổ bất diệt kiếm ý!