Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Hoang Sứ

Chương 3: Hoang Sứ


Khóa vực đại trận đã không thèm phản ứng hắn, Khương Ly cũng chẳng làm phiền nó nữa, mà dứt khoát xoay người rời đi. Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh thấy thế thì cùng nhìn nhau mỉm cười, bọn họ tựa hồ đã dự liệu ra kết quả này.

Không thể dựa vào mưu lợi mà rời khỏi Hoang Châu, vậy thì chỉ có thể dùng cách thông thường, g·iết Hoang Thú, đổi chiến công.

Chuyện ấy đối với Khương Ly vốn chẳng phiền phức cho lắm, chỉ là hơi tốn thêm chút thời gian mà thôi.

Hành động tiếp theo, chỉ có hắn, Tiêu Ảnh và Tiêu Chiến ba người đi làm, còn lại A Phi hay chúng nữ Tuyết Các thì tạm thời trú ngụ ở trong Lạc Thần Giới.

Tiêu Ảnh từng đề cập qua, muốn mượn dùng khóa vực trận môn rời khỏi Hoang Châu, mỗi người yêu cầu mười vạn chiến công, ba người là ba mươi vạn. Lấy tu vi, chiến lực của bọn họ, thu thập chừng ấy chiến công, hẳn là không quá khó khăn. Nhưng nếu có thêm mấy chục người nữa, lại là một vấn đề lớn.

Hoang Châu mười ba Hoang Địa, Hoang dân chiếm cứ ba cái theo thứ tự là Sơn Hải Địa Vực, Hắc Tuyết Địa Vực, Thiên Trần Địa Vực.

Sơn Hải Địa Vực và Thiên Trần Địa Vực nằm lệch về phía nam, trong đó Sơn Hải Địa Vực tiếp giáp với Yêu Châu, Thiên Trần Địa Vực tiếp giáp với Huyền Âm Châu mà Hắc Tuyết Địa Vực thì nằm ở mạn bắc, trực diện với Hoang Thú.

Mỗi chỗ Hoang Địa ngoại trừ lượng lớn thôn trấn thành trì ra, thì cũng tọa lạc một tòa Hoang Thành. Mà bên trong Hoang Thành, đều có một tòa Hoang Cổ Điện.

Tọa trấn Hoang Cổ Điện cường giả được gọi là Hoang Sứ.

Hoang Sứ thực lực như thế nào, ngay cả Tiêu Ảnh cũng không quá rõ ràng, chỉ biết ở trong đám Hoang nhân, Hoang Sứ sở hữu địa vị cực kỳ cao, nhưng số lượng lại vô cùng thưa thớt.

Ba người Khương Ly muốn mượn Khóa Vực Trận Môn đi tới Huyền Âm Châu thì cần phải đi đến Thiên Trần Hoang Thành.

Vừa hay, khu vực mà bọn họ đang đặt chân chính là Thiên Trần Địa Vực, nên chỉ cần hỏi thăm chốc lát liền biết được đại khái vị trí của Thiên Trần Hoang Thành.

Một đường đi vội, đến sáng sớm ngày hôm sau, nhóm bọn họ rốt cuộc đi đến trước Thiên Trần Hoang Thành.

Từ xa xa nhìn lại, đây là một tòa thành trì cổ lão, nhân khí đông đúc tường thành cao ba mươi trượng, bên ngoài điêu khắc chằng chịt minh văn, khắp nơi loang lổ vết tích tàn phá cùng huyết gỉ, minh chứng rằng nơi đây từng diễn ra nhiều ít trận đại chiến.

Bên trên trường thành dựng thẳng từng bức từng bức tượng gỗ, hình thù kỳ dị, giống người lại giống thú, bên trong ẩn chứa bí thuật có thể uy h·iếp Hoang Thú.

Nghe nói, mỗi một lần có thú triều công thành, tượng gỗ cũng sẽ triển lộ ra thần uy, phóng thích hào quang màu tím đánh lùi Hoang Thú.

Thiên Trần Hoang Thành là thủ phủ của Thiên Trần Địa Vực, bên trên tường thành lắp đặt mấy trăm bức tượng gỗ, nên dù cho thú triều áp đến vẫn có thể thoải mái phòng thủ.

Không chỉ Hoang Thành, các tòa thành trì khác, thậm chí thôn trấn đều có loại tượng gỗ này, chỉ có điều số lượng ít hơn rất nhiều. Thành ra mỗi lần Hoang Thú tiến công, tử thương là điều không thể tránh khỏi.

Ngay cả Thiên Trần Hoang Thành, có lượng lớn tượng gỗ thủ hộ, cũng có Hoang Sứ tọa trấn, nhưng mỗi lần gặp phải thú triều, ít nhiều đều sẽ có người m·ất m·ạng.

Có khi c·hết vài chục người, có khi c·hết mấy trăm người, cũng có khi c·hết hơn ngàn người.

Thiên Trần Địa Vực cùng Sơn Hải Địa Vực, mặc dù mỗi năm đều gặp phải thú triều gây họa, nhưng đem so với Hắc Tuyết Địa Vực thì chẳng đáng là bao. Bởi vì ở trong ba cái Hoang Địa, Hắc Tuyết Địa Vực trực diện với các Hung Vực. Mỗi năm mùa đông kéo đến, Hoang Thú dồn dập t·ấn c·ông, Hắc Tuyết Địa Vực tất nhiên sẽ phải hứng chịu đầu tiên.

Cho nên võ giả ngoại lai sau khi tiếp nhận Chinh Chiến Lệnh xong, sẽ trực tiếp di chuyển tới Hắc Tuyết Địa Vực tiến hành chiến đấu.

Lúc này, ba người Khương Ly đang dọc theo quan đạo mà tới sát cửa thành. Vừa đến nơi, Tiêu Ảnh trực tiếp tiến lên, báo ra thân phận cũng như ý định của bọn họ. Lập tức có một vị binh sĩ đứng ra dẫn đường, hộ tống bọn họ tới Hoang Cổ Điện.

Bên trong Thiên Trần Hoang Thành nhà cửa san sát, phố xá nhộn nhịp. Khương Ly dùng thần niệm điều tra chốc lát, phát hiện dân chúng nơi đây chủ yếu là không hề tu luyện phàm nhân, cũng có một phần nhỏ võ giả, nhưng hầu đều là phàm cảnh võ phu, mặc dù so với các phương thành trấn khác mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng lại chưa vào nổi mắt hắn. Còn như Chân Nhân Cảnh đại vũ giả, ngoài ba người bọn họ ra còn có hai người, đều là nhất phẩm Chân Nhân, Khương Ly không quá để ý.

Vị binh sĩ kia dẫn ba người bọn họ đi hết đường phố, rẽ trái rẽ phải vài lượt mới đi tới trước một tòa cung điện cổ kính, bên trái cổng lớn dựng đứng một tòa bia đá cao chừng hai trượng, bên trên khắc chìm ba chữ: Hoang Cổ Điện.

Bia đá này nhìn như bình thường, cũng không hề ẩn hiện thần mang, nhưng lúc vừa tới gần lại khiến cho Khương Ly dựng tóc gáy. Không khỏi kinh ngạc mà nhìn kỹ bia đá vài lượt, trầm ngâm chốc lát, thứ này vậy mà có thể để cho hắn cảm giác được một chút nguy cơ, đúng là không tầm thường.

Binh sĩ dẫn bọn hắn tới nơi, liền không nói một câu mà quay lưng rời đi.

Ba người nhìn nhau một chút, Tiêu Chiến vốn định tiến lên gõ cửa, thì bỗng nhiên hai cánh cổng lớn thình lình mở rộng. Từ trong sân đi ra một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, không thua gì Tiêu Chiến.

Người này tu vi không thấp là Ngọc Mệnh đỉnh phong, đối với Khương Ly có lẽ không đáng chú ý, nhưng ở trong mấy chục triệu Hoang Dân, thì đã là cường giả đỉnh cao.

Người đàn ông trung niên nhìn bọn họ một chút, chắp tay xem như chào hỏi, không sợ hãi, cũng không quá nhiệt tình, mở miệng nói:

“Ba vị đến đây là muốn nhận lấy Chinh Chiến Lệnh, tích góp chiến công ư?”

“Đúng thế!” Khương Ly gật đầu, lạnh nhạt đáp.

“Các vị tới vừa lúc, một tháng sau Khóa Vực Trận Môn sẽ mở cửa, nếu ba vị may mắn, ngược lại có thể góp đủ chiến công mà rời đi, nếu không kịp thì đành phải chờ sang năm!” Người đàn ông trung niên ôn tồn nói.

“Làm phiền ba vị đi theo ta!”

Đối phương nói xong liền dẫn đường đi trước, tới cạnh một cái miếu lớn, bên trong đại điện ngồi đấy một ông lão tuổi độ lục tuần, thân hình gầy gò như que củi.

Ông lão này không hề có tu vi, đích thực là một kẻ phàm nhân, nhưng quanh người tỏa ra khí thế lại không thua gì Nhị phẩm Chân Nhân.

Nghe lời giới thiệu của người đàn ông trung niên, ông lão này pháp danh Nghiêm Hoa, là vị Hoang Sứ duy nhất ở Thiên Trần Thành hiện tại, các vị Hoang Sứ khác đều đã chạy lên phía bắc tiếp viện hết cả rồi.

Lúc đám Khương Ly tới nơi, Nghiêm Hoa Hoang Sứ đang ngồi ở giữa đại điện khắc tượng gỗ. Mặc dù thân thể già nua ốm yếu, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn thanh thoát.

Hơn nữa, đoạn gỗ trước người ông ta rõ ràng là một đoạn gỗ bình thường, không nghĩ rằng chỉ thông qua từng vết đao cắt xuống, lập tức ở nên có chút linh tính.

Tượng gỗ đã khắc được bảy tám phần, nhìn rất giống tượng gỗ dựng ở trên trường thành, Khương Ly liếc qua một cái liền đoán được, những tượng gỗ ngoài thành kia hẳn là do đám Hoang Sứ chế tác.

Chỉ là vì sao ông lão này không có chút tu vi nào, lại có thể tỏa ra Nhị phẩm khí thế, hơn nửa điêu khắc ra tượng gỗ lại có uy năng mạnh mẽ như vậy?

Khương Ly cau mày thật chặt, lâm vào suy tư. Lát sau, hắn trực tiếp tiến vào trạng thái Thiên Nhân, hai mắt lóe lên thanh quang nhìn về phía ông lão kia.

Tiếp theo hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy!”

Ông lão trước mặt sở dĩ có thể phát huy ra ra nhị phẩm khí tức, có thể điêu khắc ra mạnh mẽ tượng gỗ là dựa vào Hương Hỏa lực lượng.

Trông thấy Nghiêm Hoa Hoang Sư đang chăm chú điêu khắc, cả người đàn ông trung niên lẫn đám Khương Ly đều không tiện làm phiền, mà lẳng lặng chờ đợi.

Khương Ly tỉ mỉ đánh giá tượng gỗ một chút, chỉ thấy thứ này hình thù rất kỳ dị, có hai cái đầu lâu, bốn cánh tay, mỗi bàn tay nắm lấy một đạo lôi đình, bộ dáng như đang muốn hướng về người khác đánh xuống lôi phạt vậy.

Từ bên trên tượng gỗ, hắn cũng có thể phát giác ra một tia hương hỏa lực lương, ngưng tụ ở trên bốn cánh tay. Lực lượng này không mạnh, tương đương với một kích của Kim Thân cảnh võ giả.

Nhưng tượng gỗ ở trên tường thành đâu chỉ vài trăm cái, nếu như đồng thời phát lực, thì tương đương với mấy trăm vị Kim Thân cảnh ra tay, uy lực không thể coi nhẹ.

“Có ý tứ!” Khương Ly cười nhạt.

Chương 3: Hoang Sứ