Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 4: Thú Triều, Hoang Thiểm
Chờ đợi thêm chốc lát, rốt cuộc tượng gỗ đã được đẽo gọt xong, Nghiêm Hoa Hoang Sứ đặt dao nhỏ sang một bên, phủi sạch mạt gỗ dính trên quần áo, đứng dậy hướng về phía mấy người Khương Ly chắp tay nói:
“Để khách quý đợi lâu, thật là thất lễ”
“Nghiêm Sứ quá lời!” Đám Khương Ly đồng dạng chắp tay hoàn lễ.
Nghiêm Hoa mỉm cười bảo: “Chư vị tới tiếp nhận Chinh Chiến Lệnh ư?”
Ba người gật đầu, võ giả ngoại lai như bọn họ, bỗng dưng chạy đến Hoang Cổ Điện, tự nhiên là vì Chinh Chiến Lệnh rồi.
Ông lão thấy thế cũng chẳng hỏi thêm về lai lịch hay tu vị của bọn họ. Võ giả ngoại lai tiến vào Hoang Châu, một là lạc đường đi nhầm, hai là trốn tránh kẻ thù, mà ba là một ít cường giả tiến vào ẩn cư, cảm ngộ hồng trần. Mặc dù là loại người nào, đối với Hoang Dân đều hoàn toàn không có nguy hại. Bởi vì những võ giả này đều cực kỳ khắc chế, không dám làm loạn, nếu thú triều tiến công thậm chí sẽ ra tay cứu giúp.
Ba người Khương Ly từ lúc đi vào trong điện cũng chưa hề giấu diếm tu vi, Nghiêm Hoa mặc dù không đoán ra thực lực của bọn họ, nhưng cũng biết rõ, ba người này mạnh hơn mình, có thêm ba vị cao thủ cỡ này tiến về Hắc Tuyết Địa Vực, chẳng khác nào một nguồn trợ lực mạnh mẽ.
Chào hỏi xong xuôi, ông ta thò tay vào trong ống áo lấy ra ba tấm lệnh bài bằng gỗ, bên trên khắc ấn một chữ Hoang, bên dưới lại hiển hiện một chữ thập bằng phù văn, chữ thập này tượng trưng cho mười điểm chiến công:
“Đây chính là Chinh Chiến Lệnh, ba vị sau khi tới Hắc Tuyết Địa Vực, thì hãy cầm theo nó đi tới Hắc Tuyết Thành nhận nhiệm vụ”
Nghĩ nghĩ, ông ta lại lấy ra một tấm da dê đưa cho Khương Ly bảo:
“Đây là bản đồ Hoang Châu, các hạ giữ lấy thuận tiện đi đường”
"Cảm tạ Nghiêm Sứ! Như thế chúng ta xin cáo từ” Đám Khương Ly nhận lấy lệnh bài cùng bản đồ, cũng không trao đổi thêm mà chắp tay rời đi.
Đợi bóng dáng của bọn họ khuất bóng, người đàn ông trung niên mới kinh ngạc thốt lên:
“Nghiêm Sứ vì sao lại khách khí với họ như vậy?”
Người đàn ông trung niên có chút không hiểu, ngày bình thường võ giả ngoại lai đến Thiên Trần Thành nhận Chinh Chiến Lệnh, Nghiêm Hoa đều không quá để ý. Nhưng hôm nay lại đối với ba người Khương Ly phá lệ nhiệt tình, ngay cả Hoang Đồ cũng cam lòng đưa tặng. Phải biết, Hoang Đồ này đặt ở Hoang Châu đều là trọng bảo.
Nghiêm Hoa nghe thế lắc lắc đầu, mỉm cười thâm ý nói: “Thực lực khác biệt, tự nhiên sẽ nhận được đối xử khác biệt!”
Người đàn ông trung niên có tu vi Ngọc Mệnh đỉnh phong, ở trong toàn bộ Hoang Dân, ngoại trừ chư vị Hoang Sứ ra chính là cao thủ hàng đầu. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm cảnh võ phu mà thôi, tự nhiên khó có thể nhìn ra thực lực của đám Khương Ly vừa rồi.
Nghiêm Hoa mặc dù là phàm nhân, nhưng ngày ngày hấp thu lực lượng Hương Hoả, cũng từng tiếp xúc một số cường giả ngoại giới, nên dễ dàng phán đoán được, ba người Khương Ly thực lực rất mạnh, ít nhất chính mình hoàn toàn không phải đối thủ.
……
Hắc Tuyết Địa Vực, không khí lạnh lẽo âm trầm, từ trên trời cao thoảng rơi xuống từng tia bông tuyết, điều kỳ lạ đó là những bông tuyết này không hề có màu trắng, mà lại có màu đen.
Khác xa với Thiên Trần Hoang Vực tương đối yên bình, nơi đây sát khí, chiến khí ngập trời, hài cốt của nhân loại, Hoang thú đâu đâu cũng có.
Lúc này bên trên không trung xoẹt qua ba thân ảnh, từ từ hạ xuống đất, hiển lộ ra thân hình không ai khác chính là ba người Khương Ly.
Bọn họ sau khi rời khỏi Thiên Trần Hoang Thành liền chạy một mạch lên phương bắc, ước chừng hai ngày không nghừng nghỉ đi đường, rốt cuộc đã đi tới vùng Hoang Địa này.
Ngước nhìn khung cảnh bốn phía, Khương Ly không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì Thiên Trần Địa Vực cùng Hắc Tuyết Địa Vực chỉ cách nhau một đường biên giới, lại giống như hai chỗ thiên địa khác biệt.
Trong lúc đi vội, Khương Ly cũng tiện đường thả ra thần niệm quét xung quanh. Tám tháng chữa thương, thần hồn của hắn mặc dù chưa trở về trạng thái đỉnh cao, nhưng cũng đã hồi phục lại Niệm Như Thác Đổ đại thành, toàn lực thả ra thần niệm, có thể bao trùm phương viên ba trăm dặm..
Phạm vi rộng lớn như thế, đã tương đương với thần niệm của tam phẩm đỉnh cao cường giả, nhưng cũng chỉ có thể bao trùm được một góc của Hắc Tuyết Địa Vực mà thôi.
Tại trong một góc khu vực này, Khương Ly hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ toà thôn trấn nào, nhưng thành trì hắn lại thấy được bốn tòa. Trong đó có hai tòa thành trì đã bị phá hủy bởi chiến hỏa, đã sớm trở thành phế tích di chỉ. Mà hai toàn thành trì còn lại, ít hay nhiều đều có Chân Nhân cảnh võ giả tọa trấn.
Dù sao, địa vực này không giống Sơn Hải Địa Vực và Thiên Trần Địa Vực tương đối yên bình. Hắc Tuyết Địa Vực thường xuyên chìm trong chiến hỏa. Hoang Dân muốn sống sót, chỉ có thể tụ tập trong thành trì lớn, nương nhờ dưới trướng cường giả.
“Bạch lão đệ, chúng ta hiện tại là tới Hắc Tuyết Thành báo tin sao?” Tiêu Chiến lên tiếng hỏi.
“Trước tiên tìm một tòa thành tìm hiểu chút ít tin tình báo trước, rồi tới Hắc Tuyết Thành cũng không muộn!” Khương Ly trầm ngâm nói.
Chợt đáy mắt lóe lên, nhếch miệng cười nhẹ: “Phía bắc có một tòa thành tựa hồ gặp phải Hoang Thú vây công…”
“Vậy chúng ta đi mau!” Tiêu Chiến nghe thế, tinh thần rực rỡ hẳn lên, tám tháng tu luyện ở trong Lạc Thần Giới,gã chưa từng giao thủ với ai, nên hiện tại rất ngứa tay, đã đợi không kịp.
Khương Ly gật đầu, thu hồi thần niệm, cả người hóa thành kim quang hướng về phía tòa thành trì đang bị vây công kia mà đi. Sau lưng hắn Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh cũng không chịu thua kém, toàn lực đuổi theo.
Khúc Phụ Thành là một tòa thành nhỏ nằm ở biên giới Hắc Tuyết Hoang Địa.
Tòa thành này nhân khẩu gần năm vạn, bên trong có mấy ngàn võ giả, phần lớn là Luyện Huyết Cảnh cùng Ngân Cốt cảnh, Kim Thân cảnh cao thủ có mười sáu người, Ngọc Mệnh cảnh hai người, cùng với một vị nhất phẩm ngoại tu.
Chừng ấy lực lượng nhìn như nhỏ yếu, nhưng so với thành trì bình thường chỉ có Kim Thân cảnh võ giả tọa trấn đã mạnh hơn rất nhiều, có thể dễ dàng ứng phó thú triều thông thường.
Nhưng giờ phút này, bốn phía Khúc Phụ Thành là chằng chịt Hoang Thú, sát khí ngập trời, khiến cho người ta lạnh cả sống lưng.
Rống rống rống
Từng tiếng gầm gừ vang vọng bát phương, đông nghịt thú triều đem tòa thành nhỏ vây chặt như nêm cối.
Số lượng Hoang Thú tính bằng đơn vị hàng vạn con, từng con hai mắt huyết hồng lộ ra vẻ điên cuồng, bạo ngược.
Chỉ có vài đầu Hoang Thú tu vị tương đối cao, trong mắt mới hơi có chút linh trí.
Ánh mắt huyết hồng của đám Hoang Thú này, làm Khương Ly cảm giác quen thuộc, hơi cảm nhận một chút, tựa hồ rất giống hương vị của Kiếp Dân, lại có chút khác biệt.
Mà trung tâm đàn thú, đứng đó một đầu cá sấu cao lớn như ngọn núi, khí tức đạt tới cấp năm Yêu Tôn, lạnh lùng nhìn về phía nhân loại thành trì, trong mắt lộ ra hung mang, nhìn các Hoang Dân như đang nhìn một đám n·gười c·hết.
Chợt, đầu cá sấu này há miệng rống ro một tiếng, tựa hồ phát ra tín hiệu.
Lập tức vô số hoang thú như thủy triều từ bốn phương tám hướng lao tới.
Bên trên tường thành Hoang Dân cũng không chậm trễ, lập tức phản ứng, người bắn cung, kẻ ném đá lớn, gậy gộc, người điều khiển tượng gỗ giáng xuống lôi đình.
Nhất thời hai bên chiến thành một đoàn.
Trên bầu trời có một gã mỹ phụ đạp không mà đứng, sắc mặt khó coi không ngừng xuất kiếm, mỗi một kiếm trảm xuống, hình thành một đạo kiếm mang dài mấy trượng, chém c·hết không ít Hoang Thú.
Lúc này, đứng ở nơi xa cá sấu khổng lồ há miệng thật rộng, trong cổ họng ngưng tụ thành một đạo cực quang màu đỏ thẫm.
Theo tiếng gió xé truyền ra, chùm sáng màu đỏ thẫm kia trong nháy mắt đã đụng nát không khí mà bắn về phía mỹ phụ, nhấc lên sóng lớn ngập trời.
“Không tốt là Hoang Thiểm, Liễu tiền bối cẩn thận…”
Hai gã Ngọc Mệnh cảnh Hoang Dân đứng trên tường thành bỗng cả kinh hô lên, hoảng hốt thất thố.
Chùm sáng màu đỏ thẫm kia tên là Hoang Thiểm, là tuyệt kỹ của Hoang Thú từ cấp năm trở lên, lực p·há h·oại cực kỳ lớn.
Võ giả cùng cấp nếu bị Hoang Thiểm này đánh trúng chính diện, hầu như không có khả năng sống sót.