Chương 5: Chân Vương Đại Tu?
“Kiếp Thiểm!”
Bên ngoài Khúc Phụ Thành hơn trăm dặm, Khương Ly chợt nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bởi vì từ trong đạo cực quang màu đỏ thẫm đằng kia, hắn cảm nhận được một tia Kiếp Niệm mỏng manh, chỉ có điều một chiêu này so với chân chính Kiếp Thiểm tựa hồ có chút bất đồng.
Ngày trước Khương Ly tọa trấn Kiêu Dương Thành trăm năm, gặp phải không ít Kiếp Tộc cường giả, không hề lạ gì chiêu Kiếp Thiểm này.
Kiếp Thiểm là một loại bản mệnh thần thông của Kiếp dân, chỉ cần huyết mạch lột xác thành Tôn Huyết liền sẽ tự động thức tỉnh. Uy lực của Kiếp Thiểm cũng sẽ theo Kiếp Dân trưởng thành mà trở nên mạnh mẽ.
Mấy năm trước ở Âm Sơn, Khương Ly bị Lý Minh Kiếp Vương t·ruy s·át, trúng phải Kiếp Thiểm của đối phương, suýt chút nữa thì m·ất m·ạng, chuyện ấy hắn vẫn còn nhớ kỹ.
Hôm nay, lần nữa nhìn thấy chiêu thức đồng dạng, khiến lòng hắn kinh nghi bất định.
“Không đúng, không phải Kiếp Thiểm, uy lực hình như yếu hơn đôi chút, cũng tương đối hỗn loạn!”
Phía bên Khúc Phụ Thành, Chân Nhân cảnh mỹ phụ đạp không mà đứng, đang huy kiếm tàn sát Hoang Thú, nhưng nháy mắt nàng lập tức cảm nhận được luồng nguy cơ sinh tử đánh tới, khuôn mặt đẹp nhanh chóng biến sắc, biết rõ không thể tránh thoát liền vội vã đốc kiếm toàn lực hướng về phía luồng cực quang chém mạnh một cái.
Đùng
Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên, mỹ phụ may mắn đón đỡ được sát chiêu, có điều thanh Tứ chuyển trung phẩm trường kiếm trong tay nàng vừa chạm phải cực quang đã vỡ nát thành muôn mảnh. Mà chính nàng cũng bị dư lực đánh bay về phía sau, rơi vào trong thành sống c·hết không rõ.
Khúc Phụ Thành đệ nhất cường giả chớp mắt liền đại bại, khiến cho tất cả Hoang Dân đều kinh hãi không ngớt. Đáng tiếc bọn họ cũng không có thời gian tìm hiểu tình hình của mỹ phụ, bởi vì hơn vạn đầu Hoang Thú đại quân đã tiếp cận dưới chân thành.
G·i·ế·t!
Gã Ngọc Mệnh cảnh chủ tướng đứng ở đầu thành rống lớn, từ sau lưng rút ra một thanh đoản mâu hướng về phía dưới ném xuống, mỗi mâu ném ra đều có thể g·iết c·hết vài ba đầu Hoang Thú.
Chỉ có điều, dù hắn g·iết nhiều hơn nữa, đem so với số lượng của thú triều quả thực như muối bỏ bể.
Bành, ngay lúc này từ dưới mặt đất, bất ngờ có bốn đầu cấp bốn lang thú nhún người nhảy lên, tránh thoát đủ loại công kích, thoáng cái đã đứng vững trên tường thành.
Lang thú thân hình khổng lồ, móng vuốt sắc bén, mỗi trảo vồ xuống liền có ba bốn vị Hoang Dân bị vỗ thành thịt nát.
“S·ú·c sinh muốn c·hết!” Một vị Ngọc Mệnh cảnh Hoang Dân tay vác đại đao hùng hổ xông tới, ý đồ ngăn cản lang thú điên cuồng g·iết chóc, nhưng vừa đánh được mấy hiệp đã bị một đầu lang thú há miệng nuốt sống vào bụng.
Nuốt xong một vị Ngọc Mệnh cảnh, bốn đầu Lang thú cấp bốn giống như đi vào chỗ không người điên cuồng tàn sát, tình cảnh bây giờ, Khúc Phụ Thành thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trận chiến vừa mở màn thì Chân Nhân cảnh cường giả sống c·hết không rõ, lại c·hết thêm một vị chủ tướng, thủ thành Hoang Dân nhao nhao lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hiện tại Hoang Châu đã bước vào mùa đông, các phương thành trì lục tục gặp phải Hoang Thú xâm lấn. Trước đó, Khúc Phụ Thành vốn dĩ cũng xem như tương đối an toàn, bởi vì có một vị ngoại tu cường giả tọa trấn, nhiều lần đánh lui thú triều.
Ai ngờ lần thú triều này lại mạnh mẽ như vậy, lấy thực lực của Khúc Phụ Thành, sợ rằng chưa chờ được viện quân của Hắc Tuyết Thành, tất cả mọi người ở đây cùng dân chúng trong thành đều đã bị tàn sát không còn một mảnh.
“Chạy trời không khỏi nắng sao...?” Vị Ngọc Mệnh Cảnh chủ tướng tay cầm trường mâu, đưa mắt nhìn xuống đông nghìn nghịt hoang thú, nở nụ cười đắng chát.
Đối diện một con cấp bốn Lang Thú tựa hồ đã phát hiện hắn, đôi mắt đỏ ngòm lấp lóe hung quang, ngửa đầu gào thét, lập tức liền muốn lao tới.
“Đằng nào cũng c·hết, thế thì liều mạng đánh một trận, g·iết được bao nhiêu thì g·iết!”
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc hung hãn không s·ợ c·hết, thần sắc này cũng là thần sắc chung của mấy ngàn võ giả, hơn vạn trai tráng trong thành.
Hắc Tuyết Vực Hoang Dân cả đời chinh chiến với Hoang Thú, quanh năm đối diện với sinh sử, bọn họ vốn không sợ t·ử v·ong.
“Đốt huyết!”
Giờ khắc này, Ngọc Mệnh cảnh chủ tướng gào lớn một tiếng, thiêu đốt tinh huyết.
Bên trong Khúc Phụ Thành, mấy ngàn võ giả, bất kể là Luyện Huyết Cảnh hay là Kim Thân cảnh đều cùng một thời khắc thiêu đốt lên tinh huyết, mỗi người quấn quanh màu đỏ khí huyết, hai mắt điên cuồng, chiến ý trùng thiên.
“G·i·ế·t g·iết g·iết!”
Bầu trời rơi xuống mưa tuyết, càng khiến cho khung cảnh trở nên tráng lệ thê lương.
Grào
Đứng giữa đại quân Hoang Thú, cấp năm Cự Ngạc tròng mắt lóe lên tinh quang, tựa hồ cảm giác được vấn đề, cũng rống to, thúc d·ụ·c đại quân nhanh chóng tiến công, tránh đêm dài lắm mộng.
Mà nó thì lần nữa há miệng, ngưng tụ một đạo Hoang Thiểm, dự định bắn sụp cổng thành.
Đúng lúc này, từ phương xa bay tới ba đạo cầu vồng, dừng ở trên đỉnh Khúc Phụ Thành, kim quang tản đi hiện ra thân ảnh của ba nam nhân.
Trong đó dẫn đầu là một thanh niên mặc áo trắng, tóc dài như suối tung bay trong gió, hai mắt trắng đen rõ ràng.
Đứng ở bên trái hắn là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, khí huyết nhộn nhạo vai vác Cự Khuyết Đao, mà bên phải thì lại là một người đàn ông mặc áo đen, mũ áo che kín đầu, thân hình thon gọn.
Ba người này nhìn không ra tu vi cụ thể, nhưng có thể đạp không mà đứng hiển nhiên đều là Chân Nhân đại vũ giả trở lên.
Ba người vừa xuất hiện, người đàn ông trung niên và người đàn ông mặc áo đen cũng không thèm nói nhiều một câu mà lập tức hóa thành tia sáng trực tiếp lao thẳng xuống giữa Hoang Thú Đại Quân.
Còn tên thanh niên mặc áo trắng vẫn như cũ lơ lửng giữa hư không, thần sắc lạnh nhạt. Chỉ thấy hắn đột nhiên cúi đầu liếc mắt một cái, đang hoành hành vô kỵ bốn đầu Lang Thú chớp mắt đã nổ thành sương máu.
Lại vươn tay điểm nhẹ, chỉ về phía đang thiêu đốt tinh huyết võ giả, đem tinh huyết chi hỏa dập tắt.
Trong nháy mắt, toàn bộ Khúc Phụ Thành đều hít vào một hơi khí lạnh.
“Có cường giả đến cứu viện, chúng ta được cứu rồi!”
Ngọc Mệnh cảnh chủ tướng vui mừng đến phát khóc, một đôi ánh mắt quyết tuyệt lộ ra vẻ chờ mong.
Xùy xùy
Đúng lúc này, dưới mặt đất, cấp năm Cự Ngạc vừa lúc đã ngưng tụ ra đạo cực quang thứ hai, hướng về phía Khương Ly mà bắn tới.
Hừ!
Khương Ly khinh thường hừ nhẹ, thân hình biến mất tại chỗ, tiếp theo đã xuất hiện ở trên đầu của nó, một chân dẫm xuống.
Phốc
Có tiếng thịt nát xương tan vang len, vảy giáp của Cự Ngạc vốn có thể chống đỡ công kích của Tứ phẩm Chân Binh lại bị một cước của Khương Ly dẫm vỡ.
Cá sấu chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm, Hoang Thiểm cũng chưa kịp phun ra, thì đầu lâu đã bị dẫm nát.
Đường đường một con cấp năm Hoang Thú, suýt chút nữa diệt đi Khúc Phụ Thành lại bị Khương Ly hời hợt g·iết c·hết, lập tức làm cho thủ thành chiến sĩ há hốc mồm.
Vừa mới từ trong nội thành bay ra mỹ phụ cũng kinh ngạc đến ngây người.
Một bên khác, Tiêu Chiến vác theo Cự Khuyết Đao giống như cối xay thịt, người đi tới đâu quét sạch Hoang Thú tới đó, chớp mắt chu vi ba trượng quanh người gã đã hoàn toàn trống không, chỉ còn máu thịt, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của Hoang Thú.
Tiêu Ảnh thì thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần hiện thân liền lấy mạng hơn mười đầu Hoang Thú, phương thức chiến đấu của Tiêu Ảnh mặc dù không cuồng bạo, nhiệt huyết như Tiêu Chiến nhưng hiệu suất lại chẳng kém là bao.
Ba người Khương Ly vừa gia nhập, tức khắc thế cục xoay chuyển, đám Hoang Thú vốn điên cuồng khát máu, nhưng giờ khắc này trong mắt đâu còn nửa điểm hung ác, chỉ có sợ hãi, theo bản năng muốn quay đầu chạy trốn.
Nhất là sau khi cấp năm Cự Ngạc bị tiêu diệt, thú triều triệt để tán loạn.
Nhìn đám Hoang Thú điên cuồng bỏ chạy, Khương Ly cười nhẹ, Diệt Trần Kiếm ra khỏi vỏ, dứt khoát chém mạnh về phía trước.
Grào Grào Grào Grào
Kiếm khí ra khỏi vỏ, cuốn theo vô tận kiếm khí bay lên bầu trời, ngưng tụ thành chín đầu dài trăm trượng Kiếm Khí Cốt Giao, ngửa đầu gào thét, rồi như nhận được chỉ dẫn hướng về phía đang chạy trốn Hoang Thú đuổi theo. Trên đường đi bụi mù giăng kín, đem Hoang Thú tàn quân xé thành chín cái đường máu, tiếp đó kiếm khí nổ tung đem phạm vi trăm trượng Hoang Thú xoắn g·iết.
Mấy ngàn đầu hoang thú bị vô tận kiếm khí bao phủ, gào thét không dứt.
Ngay khi kiếm khí tiêu tan, nơi đây đâu còn bóng dáng của con Hoang Thú nào, chỉ có mưa máu đầy trời, máu đen nhuộm đẫm bùn đất. Toàn bộ Hoang Triều đều c·hết dưới một kích của Khương Ly.
Hí!
Toàn bộ Khúc Phụ Thành trong giây lát liền yên tĩnh c·hết chóc.
Đứng trên tường thành mỹ phụ há hốc mồm, đôi mắt ngập nước tràn đầy kh·iếp sợ.
“Chân…chân Vương đại tu!”
Một chiêu có thể diệt sát gần vạn đầu Hoang Thú, thực lực như thế chi có Chân Vương cường giả mới làm được. Nàng vốn là chấp sự của Huyền Âm Thành, tu vi không cao nhưng ngày trước cũng từng gặp Chân Vương cường giả xuất thủ. Uy thế đến vậy là cùng!
Không nghĩ hôm nay viện trợ Khúc Phụ Thành lại là một vị đại tu, để nàng vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Đi theo dưới trướng một vị đại tu cường giả, đại tu ăn thịt, nàng húp canh, gom góp mười vạn chiến công tự nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.