Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 6: Tám Vạn Chiến Công
Hoang Thú toàn bộ c·hết sạch, Khương Ly cũng chẳng để ý tới vẻ kinh sợ của đám võ giả đứng trên thành, vỗ túi trữ vật lấy ra Chinh Chiến Lệnh. Ban nãy vừa bắt đầu chém g·iết Hoang Thú, Chinh Chiến Lệnh của hắn liên tiếp sáng lên, cho biết chiến công đang không ngừng tăng trưởng.
Hoang Cổ Điện quy định, g·iết một đầu cấp một Hoang Thú thu được một cái chiến công, g·iết một đầu cấp hai Hoang Thú thu được mười cái chiến công, g·iết một đầu cấp ba Hoang Thú thu được một trăm cái chiến công, g·iết một đầu cấp bốn Hoang Thú thu được một ngàn cái chiến công, g·iết một đầu cấp năm Hoang thú thu được một vạn chiến công…
Khương Ly diệt sát một con cấp năm Cự Ngạc, bốn con cấp bốn Lang thú cộng thêm gần vạn đầu Hoang Thú, mặc dù hầu hết đều là cấp thấp Hoang Thú, nhưng chiến công đã kéo lên tới tám vạn, khoảng cách mười vạn chiến công chỉ còn chút xíu.
Ban đầu, hắn dự tính trong vòng nửa tháng gom góp đủ mười vạn chiến công, hiện tại xem chừng không cần nhiều thời gian như vậy.
Lúc này, Tiêu Chiến cùng Tiêu Ảnh đều thần sắc hồ hởi chạy về phía hắn. Nhất là Tiêu Chiến, toàn thân đẫm máu, vẻ mặt còn chưa thỏa mãn.
“Khà khà, lâu rồi mới g·iết một trận sảng khoái như thế, Bạch lão đệ ngươi thật không phúc hậu, lão phu còn chưa g·iết đủ, ngươi đã đem Hoang Thú diệt sạch!”
“Về sau cơ hội còn nhiều, lão huynh chớ nên nóng vội!” Khương Ly nhàn nhạt đáp.
“Ha hả, cũng đúng, cũng đúng!” Tiêu Chiến cười to, nâng lên Chinh Chiến Lệnh đắc ý nói: “Các ngươi kiếm được bao nhiêu chiến công, vừa rồi lão phu làm một trận thu được hơn ba vạn! Khà khà chỉ cần đánh thêm mấy trận nữa là góp đủ chiến công rồi!”
“Ta kiếm kiếm được gần bốn vạn!” Tiêu Ảnh nói.
“Ầy!” Đang vui vẻ Tiêu Chiến chợt sững sờ, chính mình rõ ràng g·iết c·hết nhiều Hoang Thú như thế, làm sao lại thua bởi Tiêu Ảnh.
“Ta g·iết đều là cấp cao Hoang Thú, điểm chiến công tự nhiên nhiều hơn ngươi!” Tiêu Ảnh không mặn không nhạt giải thích.
Tiêu Chiến nghe vậy cũng bừng tỉnh đại ngộ, chính mình mặc dù chém g·iết thoải mái, nhưng cấp cao cấp thấp gì đều g·iết, cuối cùng cộng lại thật không nhiêu, gã hơi thấp thỏm nhìn Khương Ly hỏi:
“Bạch lão đệ, ngươi thu được bao nhiêu?”
“Tám vạn đi!” Khương Ly bình thản đáp, chiến công mà thôi, hắn cũng không để ý lăm, xoay người đi về phía cổng thành.
Bên dưới cổng thành, mỹ phụ và mấy tên chủ tướng của Khúc Phụ Thành dồn dập tiến lên chào hỏi.
Gã Ngọc Mệnh cảnh chủ tướng chắp tay, cung kính hỏi: “Đa tạ ân cứu mạng của ba vị tiền bối! Xin hỏi các vị tiền bối là cường giả do Hắc Tuyết Thành mời đến sao?”
“Không phải!”
“Các vị là cường giả đi ngang qua Hoang Châu?”
Khương Ly gật đầu, lại lắc đầu: “Chúng ta vô ý tiến vào Hoang Châu, lúc trước ở Thiên Trần Thành nhận Chinh Chiến Lệnh tới Hắc Tuyết Địa Vực tiếp viện, còn chưa kịp tới Hắc Tuyết Thành báo tin!”
“Thì ra là vậy!” Ngọc Mệnh cảnh chủ tướng nghe đến đây, trong lòng mừng thầm nói.
“Các vị tiền bối đi lại đường xá xa xôi, lại vừa trải qua một trận đại chiến, chắc là đã tiêu hao không ít, chi bằng vào trong thành nghỉ ngơi trước, còn việc báo tin lên Hắc Tuyết Thành, thì để vãn bối sai người làm hộ cho!”
“Như thế càng tốt!” Khương Ly trầm ngâm giây lát rồi gật đầu, hắn hiện tại cũng lười chạy tới chạy lui, có kẻ đi thay tự nhiên càng thuận tiện.
Thấy Khương Ly đồng ý ở lại Khúc Phụ Thành nghỉ ngơi, đám tướng lĩnh cộng thêm mỹ phụ đều đại hỉ.
Hiện tại mùa đông đã trôi qua chừng một tháng, Khúc Phụ Thành thường thường gặp phải thú triều xâm lấn.
Nếu có ba người Khương Ly tọa trấn, Khúc Phụ Thành tất nhiên vững như bàn thạch.
Trao đổi chốc lát, bọn họ cũng không dám quấy rầy, mà chỉ huy võ giả, cùng thanh niên trai tráng dọn dẹp chiến trường, chữa trị thương binh.
“Huyền Âm Thành Liễu Nhược Lam ra mắt ba vị tiền bối!” Lúc này, đứng bên cạnh mỹ phụ mới vội vã chắp tay cung kính nói.
Khương Ly quay đầu nhìn nàng một chút. Mỹ phụ này mặc bộ váy dài màu tím, dáng người xinh đẹp đầy đặn, bộ ngực căng phồng, khiến cho y phục như muốn rách ra, trông vô cùng khêu gợi. Mà tu vi của nàng cũng không thấp, khoảng Nhất phẩm hậu kỳ, chỉ là hiện tại sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ bị trọng thương.
“Ừm!” Khương Ly gật đầu, xem như chào hỏi, mà Tiêu Chiến cùng Tiêu Ảnh thì liếc nàng một cái rồi không để ý nữa.
Mỹ phụ đối với vẻ lãnh đạm của bọn họ cũng không dám phật ý, mà ngượng ngùng cười một tiếng. Nàng không giống như đám Hoang Dân, đối với cường giả chẳng biết gì cả, trong mắt nàng Khương Ly thế nhưng là Chân Vương cường giả, ở Loạn Ma Vực đều là nhân vật lão tổ có thể hoành hành một phương. Nhân vật như thế đồng ý đáp lời nàng đã xem như phúc ba đời.
Còn như Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh, dám cùng Khương Ly xưng huynh gọi đệ, thực lực sợ rằng cũng không kém là bao, bọn họ không thèm phản ứng nàng, là điều bình thường.
“Vãn bối thường trú ở Khúc Phụ Thành đã vài năm, cũng xem như am hiểu phong thổ nơi đây, nguyện vì các vị tiền bối dẫn đường!” Liễu Nhược Lam vuốt tóc mai qua bên tai, đoan trang nói.
“Được, như thế làm phiền ngươi rồi!” Khương Ly nhàn nhạt nói.
“Không có gì, mời các vị tiền bối theo ta!” Nàng nói xong lắc mông đi trước, kính cẩn dẫn đường.
Khương Ly gật đầu thỏa mãn, theo chân nàng vào trong thành, tới một tòa hành cung phía bắc thành mà ở lại.
“Bổn tọa mới đến Hoang Châu, đối với tình báo nơi đây chỉ hiểu biết sơ sơ, Liễu cô nương sinh sống ở đây mấy năm hẳn là biết đến không ít thứ, có thể đem một ít tình báo giảng giải cho bổn tọa được chứ?”
“Tự nhiên có thể!” Đối với yêu cầu của hắn, mỹ phụ tự nhiên đầy miệng đáp ứng.
Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm thẻ ngọc, đem những kiến thức liên quan đến Hoang Châu đều khắc ấn ở trong thẻ ngọc, cung kính giao cho Khương Ly.
Khương Ly tiếp nhận thẻ ngọc, thần niệm quét qua một lượt, sau đó thu hồi, khoát tay nói:
“Rất tốt! nếu không còn chuyện gì khác, ngươi về trước chữa thương đi thôi!”
“Vậy vãn bối xin cáo lui!”
Mỹ phụ vừa rời đi, Khương Ly tiến vào trong hành cung, lần nữa dò xét thẻ ngọc, sửa sang một chút tình báo, đối với Hoang Châu mười ba chỗ Hoang Địa dần dần cũng đã hiểu rõ sơ bộ.
Hoang Châu mười ba Hoang Địa, Hoang Dân chiếm cứ ba chỗ ở phía nam, tiếp giáp với Thương Mang hải. Còn lại mười tòa Hoang Địa, được gọi là Hung Địa, đều là địa vực vô chủ, đủ loại Hoang Thú Hoành Hành.
Hoang Thú là bản thổ sinh linh ở Hoang Châu, hình dáng giống yêu thú, nhưng không phải yêu thú, tính cách bạo ngược, ưa thích g·iết chóc.
Còn như Hoang Dân cũng đồng dạng là bản thổ sinh linh, cùng nhân loại ở Đông Hoang không có gì khác biệt, đa số đều vô cùng nhỏ yếu, sống ở trong thôn xóm, thành trì. Nghe đồn toàn bộ Hoang Dân bị trời nguyền rủa, dù tu luyện võ đạo, cả đời cũng không có cách nào đột phá Chân Nhân. Cùng với man thiên quá hải Hoang Thú chẳng thể nào so sánh, nếu không phải có võ giả ngoại lai âm thầm tương trợ, Hoang Dân rất khó kéo dài hơi tàn đến hiện tại.
Hoang Dân - Hoang Thú, Khương Ly ngẩn người, bất giác nhớ tới Lạc Thần Giới Lạc Dân.
Lạc Dân cả đời cùng Lạc Thú chiến đấu, Lạc Thú g·iết người, người g·iết Lạc Thú, không đội trời chung. Nhưng đến khi ngoại địch xâm lấn, cả Lạc Dân lẫn Lạc Thú đều bỏ qua thù hận, bắt tay với nhau chống đỡ ngoại xâm.
Hoang Châu mặc dù cằn cỗi, nhưng tựa hồ ẩn chứa không ít bí mật, ngay cả Loạn Ma Vực mười tám ma thành thành chủ cũng cực kỳ quan tâm, thậm chí đối với Hoang Dân bảo hộ có thừa.
Nguyên nhân là gì, Liễu Nhược Lam không rõ.
“Mà thôi, Hoang Châu bí mật lại nhiều cũng đâu liên quan gì tới ta, đợi góp đủ công lao, trở về Xích Hỏa Thành một chuyến trước đã.”
Khương Ly lắc đầu, gạt bỏ suy tư, lặng lẽ điều tức.