Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Gặp Lại Cố Nhân

Chương 9: Gặp Lại Cố Nhân


Bang bang bang

Tiếng trường đao va vào nhau vang lên liên tục, đao mang như điện tản ra bốn phía, lại giao thủ thêm bốn năm chiêu chiêu, mười mấy tên võ giả áo đen đã đuổi kịp, đem đôi nam nữ kia vây ở chính giữa, khiến cho người đàn ông trung niên biến sắc, hai con ngươi huyết hồng càng thêm lạnh lẽo.

“Độc Cô Duy Thiên, lão phu nói rồi, các ngươi đi không nổi, mau buông tay chịu trói, cùng chúng ta trở về Đao Thành nhận tội!” Từ bên trong đám người, đi ra một ông lão râu tóc bạc phơ, khí thế lẫm nhiên, nhị phẩm đỉnh phong khí thế không hề dấu giếm mà ầm ầm tản ra.

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, một tay cầm hắc đao, tay kia gắt gao bảo vệ lấy thiếu nữ ở trong ngực, nhìn lướt qua mười ba tên võ giả, nội tâm trầm xuống.

“Độc Cô Tuyệt cũng thật để ý ta, ngay cả Đao Vệ Thập Tam Chúng cũng cử đi ra, thậm chí chúng ta đã chạy vào Hoang Châu, đối phương vẫn như cũ đuổi theo không bỏ!”

“Trở về Đao Thành nhận tội?!“ Độc Cô Duy Thiên cười gằn một tiếng, khinh thường quát.

“Độc Cô Vũ, chớ nên nói mấy lời nhảm nhí này, lão thất phu kia phái các ngươi đến vây bắt ta, không phải là để chiếm đoạt Bại Thiên Quyết cùng Khấp Huyết Đao hay sao? Muốn lấy được chúng, thì phải bước qua xác của ta!”

“Đã ngươi gian ngoan mất linh như thế, thì lão phu chỉ còn cách mang xác ngươi về bàn giao vậy!" Độc Cô Vũ nghe được ý trào phúng trong lời của đôi phương, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, hạ lệnh.

“G·i·ế·t!”

Vù vù vù

Mười mấy tên võ giả đồng loạt ra tay, hướng về phía hai người vây công tới, đao quang liên miên bất tận, sát khí như hồng.

“Tước nhi, xem ra hôm nay hai ta đều phải c·hết ở đây rồi!” Độc Cô Duy Thiên cười khổ nói với thiếu nữ trong ngực của mình.

“Có c·hết thì cùng c·hết!” Thiếu nữ nhẹ giọng nói, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ kiên định.

Mấy năm nay, nàng cùng A Công nương tựa lẫn nhau mà sống, trải qua không ít lần vào sinh ra tử, cho nên đối với việc t·ử v·ong cũng không quá sợ hãi. Điều duy nhất khiến nàng tiếc nuối, là chưa thể tự tay báo thù cho tỷ tỷ mình.

Đúng lúc này, một đạo độn quang màu vàng gào thét mà tới, thoáng cái đã xuất hiện ở trung tâm chiến trường.

Kim quang tản đi, hiện ra một người thanh niên áo trắng, dáng người thon gầy, khuôn mặt bình thản.

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn, vẫn còn lưu lại từng tia sát ý như có như không, tựa hồ vừa trải qua một tràng chém g·iết, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rùng mình.

“Các hạ là ai? Hai người này là trọng phạm của Đao Thành, nếu ngươi muốn cứu bọn chúng chính là cùng Đao Thành chúng ta là địch!” Bị Khương Ly ngăn đường, Độc Cô Vũ sắc mặt âm trầm, lớn tiếng nói.

Người thanh niên trước mặt mặc dù mang đến áp lực rất lớn, nhưng hiện tại Độc Cô Duy Thiên đã gần trong gang tấc, nếu không bắt được người, trở về Đao Thành, nhóm người bọn họ nhất định sẽ nhận phải trách phạt, nghĩ tới thủ đoạn của Lão Đao Vương, tâm thần của lão ta khẽ run lên, trong lòng đã làm ra quyết định.

Mà đôi nam nữ nhìn về phía bóng lưng của Khương Ly, ánh mắt khẽ giật mình, cảm giác khí tức của đối phương có chút quen thuộc.

“Độc Cô huynh, từ khi chia tay đến giờ, không có vấn đề gì chứ?” Thanh niên áo trắng không quay đầu lại, mà mỉm cười hỏi.

Thanh âm này truyền vào tai của đôi nam nữ, lập tức khiến ánh mắt của cả hai kịch liệt chấn động, khó lòng tin tưởng.

Đôi nam nữ này, nam tên Độc Cô Duy Thiên, nữ là Tiểu Tước, mấy năm trước lúc còn ở Đại La Thành, từng cùng Khương Ly có quen biết, xem như bằng hữu. Vỏ của Diệt Trần Kiếm, cũng là do Độc Cô Duy Thiên Đúc thành.

Về sau trước khi tham gia Diệt Kiếp Chiến Dịch, Khương Ly đề cử hai người bọn họ đến Lạc Thần Tông ẩn cư, sau đó không còn liên lạc, hiện tại không nghĩ lại gặp gỡ ở đây.

“Khương huynh!” Độc Cô Duy Thiên kinh ngạc lên tiếng, mặc dù chưa nhìn rõ mặt mày của hắn, nhưng nghe được thanh âm này, Độc Cô Duy Thiên lại không thể quên. Bởi vì người thanh niên trước mặt chính là Khương Ly không thể nghi ngờ!

“Thì ra là đồng bọn!” Độc Cô Vũ khóe miệng câu lên, lập tức nhận định Khương Ly chính là đồng bọn của Độc Cô Duy Thiên. Vì vậy, lão ta cũng chẳng hề cố kỵ gì nữa, lập tức hạ lệnh:

“Cùng nhau g·iết!”

“G·i·ế·t!”

Mười ba tên Chân Nhân cảnh võ giả, trong đó yếu nhất là nhất phẩm trung kỳ, mạnh nhất là Nhị phẩm đỉnh cao, từ bốn phương tám hướng xông đến, không bàn mà hợp thành một loại hợp kích trận pháp, khiến cho Độc Cô Duy Thiên dựng tóc gáy, cảm giác áp lực trùng trùng.

“Trận pháp sao?” Khương Ly híp mắt, có mấy phần châm chọc, thoáng cái thân hình đã biến mất tại chỗ.

Tiếp theo bốn phía lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết liên hồi.

Sáu tên võ giả tu vi hơi thấp trực tiếp bị hỏa quyền đấm bạo thành sương máu, còn lại bảy người khác cũng bay ngược về sau, tất cả đều dính phải thương thế.

Vẻn vẹn một cái hô hấp, Đao Vệ Thập Tam Chúng c·hết một nửa, thương một nửa, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.

Độc Cô Vũ che lấy ngực, gạt đi máu tươi bên khóe miệng, hoảng sợ nhìn về phía Khương Ly.

Mười ba người bọn họ hợp lực, coi như Chuẩn Vương cường giả cũng phải nhường đường, không nghĩ vừa đối mặt đã bị đối phương g·iết cho tan đàn xẻ nghé.

Thực lực mạnh như thế, chỉ có Chân Vương cường giả, nhưng y lại không hề cảm nhận được chút Vương Khí nào từ trên người gã thanh niên này, hơn nữa có cảm giác, tu vi của hắn cùng mình tương đương.

Chỉ là Nhị phẩm đỉnh phong, tại sao có thể mạnh như vậy.

Độc Cô Vũ nội tâm lạnh xuống, biết được bọn mình sợ rằng không phải đối thủ của đối phương.

“Rút lui!” Y truyền âm một tiếng, quả quyết quay người bỏ chạy, sáu tên võ giả khác cũng hung hăng hướng về các phương hướng khác nhau mà chạy trốn.

Muốn đi?

Khương Ly cười gằn, nhẹ nhàng bấm quyết, quanh người lập tức hiển hiển ra bảy bộ phân thân, hướng về bảy phương hướng mà đuổi theo.

Có phân thân đuổi theo, Khương Ly chẳng thèm để ý nữa, mà quay đầu nhìn hai người.

“Khương huynh!” Độc Cô Duy Thiên có chút chật vật, chắp tay cảm kích.

“Cảm tạ Khương thúc thúc cứu mạng!” Thiếu nữ cũng chắp tay nói.

Khương Ly gật đầu, nhìn qua yếu điệu thiếu nữ, còn nhớ mấy năm trước gặp mặt, nàng chỉ là một tiểu cô nương mặt mũi lấm lem, nhu thuận, hiện giờ đã là thiếu nữ xinh đẹp, không khỏi khen một câu.

“Tiểu Tước lớn thật nhanh!”

Tiếp theo mới hỏi: “Mấy năm không thấy, không nghĩ Độc Cô huynh đã là Nhị phẩm Chân Nhân. Chỉ không biết hai vị tại sao lại đến Hoang Châu này?”

Độc Cô Duy Thiên cười khổ nói: “Hazz, một lời khó nói hết, hai chúng ta tạm trú ở một tòa thành nhỏ gần đây, nếu không chúng ta đến thành trì ngồi trước, rồi nói chuyện tỉ mỉ cũng không muộn!”

“Như vậy cũng tốt!” Khương Ly gật gù nói: “Trước tiên đợi ở đây chốc lát!”

Chừng nửa khắc sau, bảy bộ phân thân lần lượt trở về, đem túi trữ vật giao cho Khương Ly, hiển nhiên là đã giải quyết xong toàn bộ. Độc Cô Duy Thiên và Tiểu Tước đều kinh dị, lại không dám hỏi nhiều.

Địch nhân đ·ã c·hết sạch, Độc Cô Duy Thiên thở nhẹ một hơi, mang theo Khương Ly hướng về phía tòa thành phụ cận mà đi.

Thành trì này tên là Ngọc Tuyền Thành, so với chỗ Khương Ly đang trú ngụ, Khúc Phụ Thành còn nhỏ hơn một chút, nhân khẩu chừng hai vạn, mặt ngoài đồng dạng có một vị nhất phẩm Chân Nhân ngoại tu tọa trấn.

Ba người bay đến ngoài thành vài dặm thì hạ xuống, thu hồi tất cả tu vi cùng khí thế, dường như phàm nhân như thế dắt nhau đi vào thành.

Nhìn lên ba trượng tường thành, bốn phía dựng đứng từng bức tượng gỗ lão, cũng có không ít võ giả tuần tra, đề phòng Hoang Thú tập kích.

Chương 9: Gặp Lại Cố Nhân