Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Thiên Đạo Nguyền Rủa
Khương Ly sở dĩ không hề kinh ngạc, là bởi vì mỗi bức tranh ở trong tiệm đều ẩn chứa một loại ý cảnh khác biệt, những ý cảnh đó là Khương Ly dựa theo trí nhớ vẽ tới. Đối với người bình thường giống như Trần Công Minh, chỉ thấy chúng đẹp đẽ cao minh, không có quá nhiều tác dụng, nhưng đối với võ giả thì chính là trân bảo.
Khương Ly ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, lắc lắc đầu. Thiên đạo, đối với hắn vẫn còn quá xa xôi. Bất giác, trong lòng hắn chợt nghĩ tới một nhân vật.
“Tiền bối! Vãn bối biết ngài bán tranh, vừa vặn vãn bối có người họ hàng muốn mua một bức về treo tường, mời tiền bối giúp hắn chọn một cái!”
“Thưa tiền bối, vãn bối là Lăng Hàn!” Thiếu niên mặc áo tím vội vàng đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngắm nghía tác phẩm của mình một hồi, Khương Ly gật gù đắc ý.
Mà thần sắc của Khương Ly vẫn thản nhiên như cũ, tựa hồ đã có đoán trước. Biểu hiện này rơi vào trong mắt của Lăng Hàn lại biến thành thâm bất khả trắc.
Lăng Hàn tự nhiên cũng đoán được điều đó, hai mắt tỏa sáng, nhìn vô số bức tranh thủy mặc treo trong cửa hàng, nuốt nuốt nước miếng, rất muốn đem tất cả chỗ tranh này mua sạch.
Chỉ thấy có một người đàn ông mặc áo tơi, đội mũ rộng vành, tay xách hàn đao đứng lặng dưới mưa. Bỗng hàn đao chợt lóe lên, lăng lệ chém xuống, mỗi nơi đao khí đi qua, nước mưa tức khắc đóng băng, hóa thành vô số đao khí cuốn lên không trung. Một đao một đao chém qua, đợi khi hàn đao vào vỏ, thì bốn phía đã trở thành một phương băng tuyết thế giới.
Nhân vật trong tranh tên là Độc Cô Thành, là một vị đao đạo cao thủ từng c·hết dưới tay Khương Ly.
Bắt đầu hắn vẽ một chút Hoang Thú cấp thấp, dần dần là Hoang Thú cấp cao, hắn cũng vẽ một ít Chân Nhân võ giả, những người này, đa số đều là vong hồn dưới kiếm của hắn.
Trông cửa hàng một ngày, căn bản chả có khách đến thăm, Khương Ly lắc lắc đầu, lấy giấy bút ra chuẩn bị vẽ tranh. Trước kia hắn chỉ vẽ phàm tục sự vật, hôm nay hắn quyết định sẽ vẽ một chút hoang thú, yêu thú cùng tu luyện giả.
Y chẳng qua chỉ là một gã thương nhân từ phía nam Vũ Vân Thành đến đây hành thương mà thôi, vừa mới vào thành, chưa kịp làm gì, đã bị thiếu niên mặc áo tím dẫn theo đám tiểu đệ chộp lấy, áp giải đến mua tranh.
Gã nói rồi ra hiệu cho đám tiểu đệ dự định rời đi, thì Khương Ly chợt gọi lại:
“Đây…đây là…”
Khương Ly hành tẩu Hoang Châu một đoạn thời gian, lại chưa từng bắt gặp một vị Chân Nhân cảnh trở lên Hoang Nhân nào, nếu có chỉ là một chút người bình thường dựa vào lực lượng Hương Hỏa, trở nên cường đại mà thôi.
“Người tên là gì?”
Chỉ thấy Lăng Hàn dường như bị vô số bức tranh xung quanh thu hút, nhìn không chớp mắt, gặp Khương Ly nghiêng đầu qua mới giật mình nói.
“Ừm!” Khương Ly gật đầu, không nói gì thêm, Lăng Hàn thấy vậy thì hiểu ý, nhanh chân chạy mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu niên mặc áo tím biểu hiện cực kỳ cung kính, mà người đàn ông mạp mạp thì trong lòng không ngừng kêu khổ.
Thấy đối phương gật đầu ra hiệu, y mới gạt gạt mồ hôi trán, ôm lấy tranh vẽ vội vã chạy trối c·hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông nội tâm bất an, đưa mắt nhìn qua cửa hàng một lượt, liền tùy tiện chọn một bức tranh phong cảnh, cười khổ nói: “Ông chủ, không biết bức tranh này giá bao nhiêu tiền?”
Thiên đạo nguyền rủa?
Chuyện ban nãy hắn không cần nghĩ cũng đoán được chân tướng, đám nhóc con này rõ ràng bắt ép người khác đến mua tranh để lấy lòng chính mình.
Lăng Hàn sở dĩ chọn trúng bức tranh này, bởi vì gã cũng dùng đao, hơn nữa còn tu luyện là một môn đao quyết mang thuộc tính băng hàn.
Chương 18: Thiên Đạo Nguyền Rủa
Y căn bản không biết lũ nhóc này là ai nha, khi nào trở thành họ hàng rồi?
Thân là võ giả, hắn đối với thiên địa vẫn luôn giữ lòng kính sợ, chưa từng nghĩ đến hai chữ nghịch thiên. Kẻ dám nghịch thiên, lại là hạng người phong hoa tuyệt đại cỡ nào?
Khương Ly mở cửa bán hàng, cũng không phải vì kiếm tiền, cần gì vì mấy đồng bạc mà làm khó xử người khác.
Lăng Hàn nghe vậy mừng rỡ, cẩn thận nhìn chung quanh vài lượt, cuối cùng nhìn trúng một bức tranh nằm ở cuối phòng.
Lăng Hàn lắp bắp khó có thể tin, áp chế vẻ kinh dị trong lòng, lần thứ hai bắt lấy bức tranh, lần này cỗ ý lạnh trong bức tranh càng thêm mãnh liệt tràn ra. Mà thiếu niên thì đứng sững sờ tại chỗ, trong đầu chậm rãi hiển hiện ra một khung cảnh.
Có điều gã cũng không hề sợ hãi mà kích động đến run rẩy.
Một đêm trôi qua, hôm nay Khương Ly chưa ra bờ sông đi dạo, cũng không xuống ruộng lúa nước nhổ cỏ, mà lẳng lặng ngồi trông cửa hàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cuối cùng, gã không làm như vậy, mà cẩn thận cuộn lấy bức tranh, lấy ra mười lượng bạc giao cho Khương Ly, hành lễ một cái rồi cáo từ.
“Mười lượng bạc!” Khương Ly nhàn nhạt đáp.
Đặt bút lông xuống khay, hắn mới giật mình nhìn về phía cửa tiệm, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một gã thiếu niên. Thiếu niên này không ai khác chính là Lăng Hàn.
Thiếu niên thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi đi tới vươn tay chạm lấy bức vẽ, chỉ cảm thấy trên bức tranh ý cảnh nghiêm nghị, đao khí lăng lệ, rét lạnh thấu xương.
“Kẻ này tâm trí thành thục hơn người, hơn nữa không bị dụ hoặc che mờ mắt, ngược lại là một cái tu võ lương tài. Đáng tiếc, hắn sinh ra là Hoang Nhân, bị trời nguyền rủa, cả đời không thể đột phá Chân Nhân…”
Đáng tiếc hắn ngồi đợi nửa ngày trời nhưng chẳng có ai tới mua tranh. Khương Ly cũng không gấp gáp mà nằm ở trên ghế tựa, nhàn nhã uống rượu, ngắm nhìn dòng người qua đường.
Bức tranh này vẽ một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, mặc áo tơi, đội nón rộng vành, trong tay cầm lấy một thanh trường đao đứng giữa màn mưa. Lưỡi đao mặc dù được phác họa tương đối đơn sơ, nhưng khi quan sát kỹ lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến xương tủy.
Độc Cô Bại Thiên, nghịch thiên mà c·hết.
“Về sau không được làm như thế nữa!” Khương Ly lặng lẽ nhìn thiếu niên mặc áo tím một mắt hạ giọng nói.
“Hô! Mười lạng bạc, còn không quá đắt!” Người đàn ông mập mạp thở dài nhẹ nhõm, vội móc ra mười lượng bạc, mua bức tranh này xem như tiêu tai, tiếp theo nhìn sang thiếu niên mặc áo tím.
“Gặp qua tiền bối! Tranh của tiền bối vẽ thật xinh đẹp! Có thể bán cho ta một bức được chứ?”
Hô! Lăng Hàn tỉnh giấc, phun ra một ngụm khí trọc, trên người toát lên một tia đạo ý lạnh lẽo như có như không. Đao ý này mặc dù chưa thành hình, nhưng đã có một chút hình thức ban đầu. Mà tu vi của thiếu niên vốn từ Luyện Huyết ngũ trọng, liên tiếp đột phá hai cảnh giới nhỏ, đạt tới Luyện Huyết thất trọng.
Ngay khi gã vừa chạm trúng, thì luồng đao khí lăng lệ đó giống như từ trong bức tranh phóng ra, khiến cho Lăng Hàn sắc mặt trắng bệch, lui về sau mấy bước, hiển nhiên là b·ị t·hương nhẹ.
“Tốt! Ngươi tự chọn!” Khương Ly gật đầu không để ý.
Cứ như thế Khương Ly hoàn toàn đắm chìm vào việc vẽ vời, quên ăn quên ngủ, quên mất tu hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu niên nghe hắn nói vậy, xấu hổ chắp tay đáp: “Vãn bối hiểu rõ! Cái kia, chúng ta tin cáo từ!”
Y là một kẻ thương nhân, đối với vàng bạc châu báu, đối với gái đẹp còn có hứng thú, rỗi hơi đi mua tranh thủy mặc làm gì.
Bẵng cái, nửa tháng trôi qua, trong cửa hàng nhỏ của Khương Ly lần nữa treo kín đủ loại thú họa, nhân họa, yêu họa... Những bức họa này mặc dù vẫn như cũ là tranh thủy mặc, nhưng lại cực kỳ bắt mắt.
Nhìn bóng lưng của thiếu niên, Khương Ly gật đầu, lại thở dài.
Lăng Hàn cảm nhận tu vi của chính mình, có chút trợn mắt há mồm, kinh hãi lắp bắp nhìn Khương Ly.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.