Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Ba Năm
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, khi luồng gió lạnh đầu tiên từ phương bắc tràn về, Khương Ly đã đi vào Tuyết Mai thành được gần một năm.
Năm nay, trời đông giá rét, tuyết trắng phủ khắp nhân gian, hai bên bờ sông Tuyết hàn mai không từng nở hoa.
Cuộc sống của Khương Ly vẫn bình đạm như cũ, ngày ngày uống rượu vẽ tranh, trông coi cửa hàng. Hắn cũng làm ruộng, ủ rượu, những lúc nhàm chán thì một mình dạo phố, ngắm hoàng hôn.
Vài tuần một lần, Trần Công Minh sẽ ở lại Chính khí thư viện, sau đó ghé thăm cửa hàng của hắn, cùng thảo luận nho học, nói chuyện thiên nhân.
Cách mấy hôm, Lăng Hàn đều đặn dẫn theo đám tiểu đệ tới phụ giúp quét dọn cửa hàng, đổi lại Khương Ly sẽ tùy ý chỉ điểm cho bọn chúng một chút tu luyện nan đề.
Mặc dù hắn chỉ nói mấy câu tùy ý, nhưng tu vi của bọn thiếu niên này lại tăng nhanh như vũ bão, nhất là Lăng Hàn, vẻn vẹn một năm đã đột phá Luyện Huyết cửu trọng, bước vào Ngân Cốt Cảnh.
Ngân Cốt cảnh, đặt ở toàn bộ Tuyết Mai Thành cũng được xem như một vị hảo thủ, mười bảy tuổi Ngân Cốt Cảnh, là Tuyết Mai đệ nhất thiên tài.
Một năm này, lão nhân thần bí kia không còn xuất hiện. Khương Ly tuy đôi lúc vẫn nghĩ về đối phương nhưng dần dần hắn không còn để ý nữa.
Một năm này, hắn đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống bình lặng nơi đây.
Năm thứ hai, mùa đông đến, hàn mai vẫn như năm trước không nở hoa.
Năm thứ ba toàn bộ Tuyết Mai Thành rơi xuống thật nhiều bông tuyết, hai bên bờ sông gần như trắng xóa. Năm nay, hàn mai rốt cuộc nở hoa.
Ba năm, Lăng Hàn đã trở thành một gã thanh niên cao lớn, tu vi thuận lợi đột phá Ngân Cốt hậu kỳ, dẫn theo đám tiểu đệ nhiều lần tham gia đánh đuổi Hoang Thú, chiến công hiển hách.
Trần Công Minh vẫn thường xuyên đến chơi nhà, chỉ là theo thời gian trôi qua, trên khuôn mặt cương nghị của hắn đã có thêm mấy nếp nhăn nhỏ. Tuy rằng hắn vẫn còn trẻ, nhưng cũng không thể giấu đi dấu hiệu của tuổi già.
Mấy năm nay cửa hàng nhỏ của Khương Ly dần dần có chút tiếng tăm, cộng thêm tin đồn, công tử nhà họ Lăng sở dĩ đột nhiên tăng mạnh, là bởi vì thường xuyên đến tiệm nhỏ mua tranh. Dần dà, một chút người hiếu kỳ mộ danh mà tới.
Khách đến tuy không phải rất nhiều, nhưng so với lúc mới khai trương cách đây ba năm thì nhiều hơn không ít.
Chỉ có điều, đến cửa hàng của Khương Ly mua tranh, nhiều nhất không phải phàm nhân mà là võ giả. Thông thường cứ mười người đến, sẽ sáu người là người tu võ.
Mỗi một tên võ giả đến đây đều sẽ dùng bạc của phàm nhân để mua tranh vẽ. Ba năm qua, tranh vẽ bán ra không ít, bạc Khương Ly tích lũy cũng phải được một rương to.
Chuyện ở phía tây Tuyết Mai Thành có kỳ nhân, dần dần truyền vào tai người dân trong thành.
Ba năm này, hắn chỉ tĩnh tọa thổ nạp bốn lần. Đối với thực lực của chính mình, hắn cũng rất ít để ý. Rất lâu rồi hắn không còn cô đọng khí thế, cũng không tận lực xóa bỏ ma niệm, nhưng theo thời gian trôi, Khương Ly thình lình đã cô đọng xong Vương Khí, bước vào cảnh giới Chuẩn Vương. Nhưng là, hắn đối với việc này, cũng không quá hào hứng.
Cũng trong ba năm này, lão nhân trộm tranh kia tới tiệm một lần. Sau khi dâng lên rất nhiều vàng bạc, thì cầm đi một bức tranh thủy mặc, tâm thái vô cùng cung kính.
Tâm tình của Khương Ly thủy chung vẫn bình thản, không có gì thay đổi. Cái hắn hướng tới chính là tâm tính của phàm nhân, trải nghiệm của đời của phàm nhân.
Lúc này cũng đã gần hết năm, trong Tuyết Mai Thành mọi người vui sướng hân hoan. Khương Ly từ trong cửa hàng đi ra, ngồi ở trước cửa, nhìn mọi người đi tới đi lui, trong mắt hắn lộ vẻ hồi tưởng thật sâu.
Trong gió tuyết, Chính Khí thư viện ở bên cạnh truyền ra tiếng hài đồng đọc sách.
“Man Hoang có nhân, sinh ở Hoang, c·hết ở Kiếp, thiên địa không thể nghịch, nghịch thiên chi nhân, vạn kiếp bất phục ….”
Khương Ly ngồi tựa ở cửa ra vào, ngắm nhìn bốn bề tuyết trắng.
Bên tai vang vọng tiếng hài đồng đọc chữ, hắn hơi trầm mặc một chút. Những hài đồng này đang đọc, là Hoang Tổ Kinh, là một bộ kinh điển truyền thừa từ thời xa xưa của Hoang Dân
Hoang Tổ Kinh khuyên bảo Hoang Dân, xem nhạt sinh tử, buông bỏ chấp niệm, tuân theo vận mệnh, không muốn phản kháng, không muốn nghịch thiên, phàm là kẻ nghịch thiên nhất định phải chịu diệt vong.
Những lý niệm ấy, Khương Ly đã nghe quá nhiều, đã bắt đầu phiền chán.
Lý niệm của Hoang Tổ Kinh cùng lý niệm của võ giả hoàn toàn trái ngược.
Võ giả kính sợ thiên địa, nhưng võ đạo lại phải nghịch thiên mà đi, phải không ngừng phản kháng vận mệnh, nâng cao thực lực, một đường tiến về phía trước.
Từ phàm cảnh đột phá Chân Nhân, chính là một quá trình nghịch thiên, bởi vậy, thiên địa mới rơi xuống thiên kiếp xem như trừng phạt, xem như khảo nghiệm.
Nếu nhân loại đều xem nhạt sinh tử, đều buông bỏ chấp niệm, đều thuận theo số mệnh, như thế Tứ Hoang Nhất hải đã không hề có cường giả rồi.
Hắn trầm ngâm suy tư, truyền ngôn, Hoang Nhân bị thiên địa nguyền rủa, cả đời không thể đột phá Chân Nhân, chỉ sợ không có lửa làm sao có khói nha.
Khương Ly uống một ngụm rượu, lẳng lặng ngồi ở cửa. Lúc này, từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống vài bông tuyết. Dần dần tuyết rơi ngày một nhiều, nhiệt độ không khí càng lạnh lẽo hơn.
Bông tuyết rơi trên mặt Khương Ly, hoà tan trở thành nước lạnh. Khương Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la, một lúc sau vươn tay phải ra, tuỳ ý nắm chặt. Thoáng chốc, bông tuyết từ bốn phía lập tức ngưng tụ.
Khương Ly thở sâu, buông tay ra, bông tuyết lại trở nên tán loạn hướng ra bốn phía bay đi.
Cảnh tượng này xuất hiện cực nhanh, cũng không có người đi đường nào phát hiện ra điều dị thường, chỉ có một đám người cúi đầu vội vã chạy đi.
“Khương tiền bối!”
Ngay lúc Khương Ly đang suy nghĩ thẩn thơ, thì bên tai chợt vang lên tiếng hô nhỏ.
Quay đầu nhìn sang, chợt thấy một tên thanh niên cao lớn, dáng vẻ anh tuấn bất phàm. Thanh niên này chính là lăng Hàn.
Nhìn lướt qua Lăng Hàn, ánh mắt của Khương Ly lộ ra vẻ thoải mái. Ba năm qua đi, từ một tên thiếu niên nghịch ngợm, ưa thích gây chuyện thị phi nay đã biến thành thanh niên trầm ổn, võ nghệ cường vang danh trăm dặm.
Ba năm nay, dưới sự chỉ điểm của hắn, Lăng Hàn đã đột phá đến Ngân Cốt hậu kỳ, được xưng là Tuyết Mai đệ nhất thiên tài. Chỉ có điều, gã đối Khương Ly vẫn cung kính có thừa, trừ khi là tham gia chiến đấu với Hoang Thú, nếu không cứ bốn năm ngày, gã sẽ chạy tới chỗ hắn một lần, phụ giúp việc lặt vặt, hay là trông coi cửa hàng, hôm nay cũng là một ngày như vậy.
Khương Ly đối với chuyện này đã tập mãi thành quen, mỉm cười hỏi:
"Hôm nay không phải ra ngoài thành sao?"
Thanh niên cung kính đáp:
"Hiện tại Hoang Thú còn chưa công thành, vãn bối tới thăm hỏi tiền bối một chút, đợi mấy hôm nữa bận bịu, sợ rằng không tới được!"
Nói rồi Lăng Hàn rất cẩn thận giúp Khương Ly quét dọn cửa hàng, sắp xếp lại từng bức tranh.
Lấy tu vi của gã, vẻn vẹn quét dọn một cái tiệm nhỏ, cũng không tốn quá nhiều thời gian, nhưng Lăng Hàn vẫn túc tắc làm mất nửa canh giờ mới dừng tay. Quét dọn cửa hàng, chính là niềm vui thú của gã, ba năm nay Lăng Hàn đã thành thói quen, hơn nữa mỗi lần từ tiệm tranh của Khương Ly về nhà, gã lại cảm nhận được tu vi tăng trưởng đôi chút.
Lăng Hàn không hiểu nguyên nhân vì đâu, chỉ có thể quy kết lên thân phận tuyệt thế cao nhân của Khương Ly.
Dọn dẹp xong xuôi, Lăng Hàn liền hướng về phía Khương Ly chắp tay một cái, dự định ra về.
"Đợi một chút!"
"Có chuyện gì không tiền bối?"
Khương Ly từ trong ống tay áo, lấy ra sáu viên đá lấp lánh, đặt vào lòng bàn tay gã, cũng không giải thích mà nói.
"Đợi khi nào đúc thân thì dùng!"
Nói rồi tiếp tục ngắm nhìn bầu trời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.