Nghịch Trần
Unknown
Chương 22: Như Thế Nào Là Trảm Phàm?
Ba năm này, ngoại thành Hoang Thú tổng cộng tập kích Tuyết Mai mười tám lần, đại đa số đều là lẻ tẻ mấy chục hơn trăm con Hoang Thú khởi xướng xâm lấn, không nói đánh vào trong thành, vừa cách cửa thành chừng vài dặm đã bị vây quét hầu như không còn.
Cuối mùa đông năm ngoái, có một đầu cấp năm Hoang Thú dẫn theo Hoang Thú đại quân vây công, bị Tuyết Mai Thành thủ hộ giả Hoàng Diệp Chân Nhân trấn sát tại chỗ. Cứ như vậy, mặc dù mùa đông kéo đến, nhưng Tuyết Mai Thành vẫn náo nhiệt phồn hoa, Khương Ly cũng bình thản sinh hoạt, ba năm rồi ngoại trừ một lần dọa chạy Hoàng Diệp đêm đó ra, hắn chưa từng xuất thủ qua.
Mà Lăng Hàn ngược lại hăng hái vô cùng. Gã từ trong bức hoạ của Khương Ly cảm ngộ được một tia đao ý sơ hình, hòa vào đao pháp của bản thân, mỗi lần thi triển ra đều cực kỳ lăng lệ, uy lực tăng mạnh, thậm chí từng lấy tu vi Ngân Cốt cảnh, độc chiến ba đầu cấp ba Hoang Thú, chém g·iết hai đầu, dọa chạy một đầu.
Chiến tích như thế, đặt ở ngoại giới cũng cực kỳ chói mắt, nếu đặt ở cấp ba tiểu quốc như Đại Việt, chính là tuyệt thế thiên tài, đáng tiếc, gã là Hoang Nhân, muốn đột phá Chân Nhân cảnh gông cùm xiềng xích, gần như không có khả năng.
Khương Ly đối với thiếu niên này, tương đối trông nom, mặc dù hắn chưa từng mở miệng thu đồ đệ, nhưng Lăng Hàn từ lâu đã kính hắn là sư tôn.
Nhìn bóng lưng cao lớn của thiếu niên, Khương Ly không nói gì, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Trời bắt đầu nhá nhem tối, người đi đường cũng thưa dần, cuối cùng đã không còn ai đi lại ở bên ngoài. Các cửa hàng xung quanh cũng bởi trận mưa tuyết lớn mà đóng cửa, không buôn bán nữa, cả nhà tề tựu sưởi ấm quanh bếp lửa.
Không chỉ thân thể, ngay cả tâm hồn mỗi người dường như cũng cảm nhận được sự ấm áp khi cả gia đình, nó có thể xua tan đi cái giá rét của mùa đông.
Trong ánh mắt Khương Ly dần lộ ra vẻ ảm đạm, bông tuyết xung quanh tuy mang đến cảm giác băng giá, đối với hắn mà nói thì thực sự chẳng đáng là gì. Nhưng lúc này, nhìn những cửa hàng xung quanh đã lên đèn, chỉ mỗi cửa hàng của hắn là tối đen như mực, trong lòng Khương Ly bỗng nhiên dâng lên một tia lạnh lẽo.
Loại lạnh lẽo này không phải dùng lửa là có thể xua tan, cũng không một loại thần thông tuyệt kỹ nào có thể bù đắp. Loại lạnh lẽo này là cái giá của con đường tu hành, là điều mà bất kỳ võ giả nào cũng đều phải trải qua.
Nếu muốn trảm phàm, trước phải hoá phàm.
Nhưng hoá phàm, nói thì dễ dàng, thực tế lại không hề đơn giản như vậy. Hiện tại, Khương Ly cảm thấy cô độc. Hắn biết rõ rằng sự cô độc này sẽ mãi đi theo hắn.
Năm tháng qua đi, những người thân bên cạnh lần lượt c·hết đi, cảm giác dường như cả đất trời chỉ còn lại một mình mình. Đó mới chân chính là cô độc.
Khương Ly trầm mặc, một lúc lâu sau mới tập tễnh đứng lên, cả người chỉ trong nháy mắt này dường như già đi nhiều lắm. Hắn chậm rãi xếp gọn cái ghế, đi vào trong cửa hàng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hồi lâu sau, từ bên trong cửa hàng sáng lên một ánh lửa. Tuy thoạt nhìn cũng không khác những ngôi nhà xung quanh. Nhưng thực tế, ánh lửa này chỉ là cái vỏ bên ngoài che dấu một sự cô tịch ẩn sâu bên trong đáy lòng hắn.
Khương Ly ngồi bên cạnh lò lửa, trong cửa hàng rất ấm áp, chỉ là nội tâm hắn ngày càng lạnh lẽo. Trầm mặc thật lâu, Khương Ly từ trong túi trữ vật lấy ra Diệt Trần Kiếm.
Thanh trường kiếm này, đi theo hắn đã mấy mươi năm, Khương Ly đối với nó có tình cảm vô cùng đặc biệt, hiện tại theo tu vi tăng dần, phẩm cấp của Diệt Trần Kiếm không còn theo kịp thực lực của hắn, nhưng Khương Ly vẫn ưa thích sử dụng thanh kiếm này.
Bởi vì Diệt Trần Kiếm, là kiếm của một tên thiếu nữ áo trắng, thiếu nữ kia từng cùng hắn gặp gỡ rất nhiều lần, để lại thật nhiều dấu ấn trên con đường tu hành của hắn. Những dấu ấn kia, căn bản sẽ không vì thời gian mà nhạt nhoà.
Hắn lại lấy ra một tấm lệnh bài bằng đá, chính là Lạc Thần Lệnh, thứ này là do Lạc Hiền Vương gửi tặng, Khương Ly sở dĩ có thể sống sót đến hiện tại, Lạc Thần Lệnh có không ít công lao.
Tiếp theo, hắn lại lấy ra một hạt giống màu đen, to bằng đốt ngón tay, ẩn chứa tuyên cổ bất diệt kiếm ý, Hoặc Thiên Kiếm Chủng. Hoặc Thiên, nữ nhân kia rốt cuộc cùng hắn có nhân quả gì.
Khương Ly nhăn mày, thở dài, đem tất cả thu hồi, nâng tay áo cuốn lấy một bức tranh.
Trên bức tranh vẽ một người đàn ông trung niên, khuôn mặt khí khái, hào hùng. Đây là cha hắn Khương Phàm.
Khương Ly lần thứ hai cuốn lấy một bức tranh khác, bên trên vẽ một mỹ phụ, dáng người uyển chuyển, phúc hậu, đôi mắt lộ ra vẻ ôn nhu, mỹ phụ này mẹ hắn, Lý Mộ Bạch.
Hắn tiếp tục cuốn lấy bức thanh thứ ba, vẽ một lão nhân t·ang t·hương. Lão nhân trong tranh là đại ca của hắn Khương Bác.
Sau đó, hàng loạt bức hoạ được Khương Ly cuốn tới, đặt ở quanh người. Trong số những bức tranh ấy, có nam có nữ, có già có trẻ, toàn bộ đều là người thân, bằng hữu, hồng nhan tri kỷ của hắn.
Nhìn những bức tranh này, Khương Ly lộ ra một nụ cười, tuy nhìn nụ cười này chứa đầy vẻ thoả mãn, nhưng nếu có bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều có thể nhận ra trong nụ cười của hắn chất chứa một nỗi bi ai không tài nào xóa bỏ.
Lò lửa chập chờn, lúc sáng lúc tối, chiếu thẳng vào mặt hắn, khi chiếu lên những bức hoạ lại tạo ra cảm giác rất kỳ quái.
Nhẹ nhàng cầm lấy một bức tranh ném vào trong lò lửa, sự lạnh lẽo trong nội tâm của Khương Ly chợt giảm đi đôi chút. Tuy nhiên, sự cô độc giảm xuống thì sự bi ai lại càng tăng lên.
“Không buông được…không buông xuống được… “
Khương Ly buồn bã nói.
Muốn thành vương, trước trảm phàm.
Có người nói, trảm phàm là bỏ đi thân tình, buông xuống hết thảy phàm tục nhân duyên, từ nay đứng ở trên cao nhìn xuống phàm nhân sâu kiến. Nhưng điều đó căn bản không có khả năng. Nếu trảm phàm là buông bỏ thân tình, trảm mất phàm tục nhân duyên, thì tất cả tam phẩm cường giả, hẳn đều là những kẻ lạnh lùng, vô tình.
Nhưng Khương Ly gặp qua không ít Chân Vương cường giả, có người sẽ cao cao tại thượng, coi nhẹ chúng sinh, nhưng cũng có người trọng tình trọng nghĩa, giữ lại tình cảm ban sơ.
Hắn không khỏi nhớ đến Tiêu Nhân Vương. Tiêu Nhân Vương thà lựa chọn chui vào Tị Thiên Quan, chịu đựng thiên nhân ngũ suy, cũng muốn vì Tiêu gia làm chút chuyện cuối cùng. Có thể thấy, tình cảm của ông ta đối với gia tộc, đối với con cháu lớn đến cỡ nào.
Cho nên, trảm phàm không phải là làm như thế.
Mỗi vị Chân Vương đại tu, sở dĩ cường đại, bên cạnh tu vị ở ngoài thì trọng yếu hơn là mỗi người đều có một tấm lòng cường đại. Cho nên, hai chữ trảm phàm, cũng không phải là chặt đứt phàm tục nhân duyên, mà là phải chém đi sự yếu ớt trong nội tâm của phàm phu tục tử, từ đó sỡ hữu một cái đạo tâm mạnh mẽ.
Thì ra là vậy, Khương Ly thở dài một tiếng, cả người hoàn toàn tiến vào trạng thái minh ngộ, chân lực trong cơ thể hắn một lần nữa bắt đầu điên cuồng xoay tròn, dần dần tràn ra bên ngoài cơ thể. Tất cả tranh vẽ trong cửa hàng bỗng nhiên tung bay mà lên, trên mỗi bức tranh đều dâng lên một tia nguyên khí, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn cùng nhịp độ với Chân Lực trong ở thể hắn.
Dần dần, Chân Lực lực xoay tròn ngày càng nhanh, tràn ra cả ngoài cửa hàng.
Dưới bầu trời, hàng ngàn bông tuyết rơi xuống mái nhà của cửa hàng cũng theo đó mà chuyển động, hình thành một đoàn bông tuyết xoay tròn, hướng ra bốn phía nhanh chóng tản ra.
“Khục!”
Đúng lúc này, có một tiếng ho khan từ bên ngoài truyền vào, đánh gãy tiến trình tu luyện của Khương Ly, đem hắn kéo về thực tại.