Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Ngọc Tỷ

Chương 26: Ngọc Tỷ


Nghiệt Long gặp Khương Ly bỗng dưng hỏi về khí vận nhất đạo, mắt rồng nghi ngờ liếc hắn một chút, nói:

“Tiểu Long đối với Khí Vận chi đạo chỉ hiểu chút da lông. Nhưng năm đó Trần Cảnh tiểu tử ngược lại biết được khá nhiều. Tiểu tử kia từng nghiên cứu qua quốc vận, cũng từng nghiên cứu qua tộc vận, thậm chí từng có ý định đem Việt quốc đổi thành khí vận võ quốc. Có một lần, hai chúng ta xông qua một chỗ cổ quốc di chỉ, đoạt được cái ngọc tỷ, có khả năng trấn áp khí vận…”

“Ngọc tỷ, trấn áp khí vận?” Mí mắt Khương Ly nhảy lên.

“Đúng vậy!” Nghiệt Long có chút hâm mộ nói: “Ngọc tỷ kia vuông vức, rộng bốn tấc, phía trên khắc hình con rồng cuộn khúc, tinh xảo khéo léo, phía dưới khắc tám chữ triện: Thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương!”

“Trần Cảnh tiểu tử ngày ấy đoạt được ngọc tỷ này, liền vui đến chảy nước mắt, cao giọng khoác lác, đợi sau khi trả hết nhân quả, trở về Việt quốc, sẽ đem Đại Việt biến thành bất hủ đế triều, vĩnh tồn vạn cổ. Ai ngờ trên đường đi gặp phải Loạn Thiên Vương, một lời không hợp ra tay đánh nhau, dẫn đến lưỡng bại câu thương...”

Nhắc đến chuyện này, ngữ khí của Nghiệt Long trở nên trầm thấp, tựa hồ đang hồi tưởng lại quá khứ.

“Thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương sao? Có ý tứ!” Khương Ly cười nhẹ, hỏi tiếp: “Vật ấy giờ ở đâu?”

“Chuyện này tiểu Long cũng không rõ, nhưng nếu ta đoán không nhầm, Ngọc Tỷ kia hẳn là đang nằm ở trong tay của Việt quốc Trần gia. Dù sao năm đó Kinh Dương Vương mặc dù chưa kịp đem Việt quốc biến thành khí vận võ quốc, nhưng cũng đã đem Ngọc tỷ này liên kết với Việt quốc khí vận. Đại Việt chưa diệt, tất nhiên Ngọc tỷ vẫn còn!” Nghiệt Long vuốt râu bảo.

“Ừhm!” Khương Ly gật đầu, trực giác mách bảo hắn, muốn triệt để giải quyết vấn đề trên người mình, phải dùng tới vật ấy. Xem ra sau đó cần về Việt quốc một chuyến. Thêm nữa hắn vẫn chưa quên lời hứa với quốc chủ Trần Huyền Tông, hơn mười năm sau tham dự Hạ thị Kỳ Chiến.

Trao đổi chốc lát, mặc dù chưa tìm ra cách giải quyết, nhưng trong lòng Khương Ly cũng rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng gạt bỏ suy tư trong lòng, lặng lẽ trở về hiện thực.

Sáng hôm sau, Khương Ly tay cầm hồ lô rượu, một đường đạp tuyết mà đi, dọc theo bờ sông dạo bước.

Hai bên phố dài, hàn mai chi chít nở rộ, nhìn qua đỏ rực hàn mai, Khương Ly không khỏi nhớ đến chút chuyện cũ.

Diệp Trần Kiếm Tôn khuyên hắn tạm thời buông tha trảm phảm, hắn sẽ không từ bỏ.

Hoang Cổ Kinh khích lệ thế nhân thuận theo thiên đạo, không được cố chấp, hắn càng muốn nghịch thiên.

Khí vận rơi xuống thì thế nào, cửu tử nhất sinh lại thế nào, Khương Ly tu đạo mấy trăm năm, trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả, trùng trùng sóng gió, nhưng hắn chưa từng từ bỏ, chưa từng thỏa hiệp, đó là kiên trì của hắn.

Bởi vì, hắn còn có thê tử, hồng nhan, còn có bằng hữu, chiến hữu. Hắn còn có đồ vật phải thủ hộ, còn có nhiều việc phải hoàn thành.

Thực hiện hứa hẹn với Lạc Hiền Vương, tìm tới Lạc Thần Giới di chỉ, cần thiết thực lực. Tới Vạn Quỷ Thành đòi lại Truyền Hỏa Bia, cần thiết thực lực. Tìm được kẻ tính toán chính mình, cần thiết thực lực; tìm thấy bước chân của thiếu nữ váy trắng, tìm hiểu nhân quả với Hoặc Thiên, cũng cần thực lực…

Có quá nhiều thứ cần thực lực mới có thể giải quyết, cho nên việc tu hành không thể dừng bước, không thể vì chút trắc trở mà từ bỏ đột phá.

Nhìn từng cánh hồng mai bay trong gió, Khương Ly giơ hồ lô rượu lên, hớp một ngụm rượu trắng.

Không biết qua bao lâu, bên tai hắn chợt vang lên tiếng hô thất thanh.

“Hoang Thú công thành, Hoang Thú công thành!”

Chỉ thấy trên phố dài, có một vị quân nhân cưỡi ngựa, tay cầm một cái loa to vừa phóng ngựa vừa gào lớn. Lập tức tất cả người dân vội vã chạy về nhà, các cửa hàng ở hai bên phố dài cũng nhao nhao đóng chặt cửa.

Mỗi năm mùa đông đến Hoang Thú tuần tự công thành, Hoang Nhân trước giờ đều đã thành thói quen. Cho nên mỗi lần thấy nhận được thông báo, mọi người đều sẽ hốt hoảng, lại không mấy bối rối.

Khương Ly ngẩng đầu đường phố vắng vẻ, thấy từng nhóm võ phu hồ hởi xông ra cửa thành nghênh chiến. Thần niệm chầm chậm tản ra xung quanh, đem toàn bộ Tuyết Mai Thành đều bao phủ ở trong. Ở bên ngoài quả nhiên thấy được trùng điệp Hoang Thú đại quân đang áp sát thành trì.

Bốn phía Đông Tây Nam Bắc, mỗi phía có chừng ba ngàn đầu Hoang Thú, mà dẫn đầu là một con cấp năm Hồng Giao. Trình độ xâm lấn như thế này, Tuyết Mai Thành hoàn toàn có thể chống đỡ, dù sao Tuyết Mai Thành thủ hộ giả là một vị nhị phẩm Chân Nhân, hơn nữa trong thành ngoại trừ thành chủ Lăng Chiến ra còn có ba vị Ngọc Mệnh cảnh chủ tướng, cùng với không ít tượng gỗ thủ hộ, Hoang Thú mặc dù nhiều lại không thể phá thành.

Khương Ly dùng thần niệm quét qua một vòng, rồi không để ý nữa, mà nhấc chân đi tới trung tâm Tuyết Mai Thành. Trên đường đi hắn bắt gặp Lăng Hàn dẫn theo đám tiểu đệ, trang bị tinh tươm hăng hái chạy nhanh.

“Tiền bối!”

“Tiền bối!”

Đám Lăng Hàn tự nhiên cũng nhìn thấy hắn vội vàng đi tới nhiệt tình chào hỏi. Khương Ly tùy tiện gật đầu một cái hỏi: “Ra thành ứng chiến sao?”

“Đúng vậy thưa tiền bối, nếu ngài rảnh rỗi có thể lên tường thành quan khán một hai, phụ thân và Hoàng đại nhân đối với ngài vẫn luôn mong ngóng...” Lăng Hàn cười nói. Phụ thân của gã chính là thành chủ của Tuyết Mai Thành Lăng Chiến, một vị Ngọc Mệnh cảnh đỉnh cao võ giả. Còn Hoàng tiền bối chính là thủ hộ giả của Tuyết Mai Thành, Hoàng Diệp Chân Nhân.

Khương Ly lắc đầu nói: “Các ngươi đi thôi, nhớ cẩn thận!”

“Chúng ta nhớ rõ, cảm tạ tiền bối quan tâm, vậy chúng ta đi trước!”

Lăng Hàn cũng biết tính tình của Khương Ly, không thích náo nhiệt, nên chỉ gãi đầu cười nhẹ, rồi dẫn theo tiểu đệ chạy đi.

Khương Ly chậm rãi đi về phía trước, chừng nửa khắc liền dừng chân ở trước một tòa miếu nhỏ.

Tòa miếu nhỏ này gọi là Hoang Cổ Điện. Khương Ly đi tới Tuyết Mai Thành ba năm, đây là lần đầu tiên hắn tới Hoang Cổ Điện.

Hoang Thú công thành, trên đường phố vắng tanh, nhưng phía trước Hoang Cổ Điện lại tương đối đông đúc. Không ít Hoang dân thiếu nữ, phụ nhân mang theo lễ vật tới cổ điện cầu bình an, cầu mong các vị dũng sĩ đánh bại Hoang Thú, đảm bảo Tuyết Mai Thành bình an.

Trước cửa miếu có vài ba cái quầy hàng, phục vụ xem quẻ.

Khương Ly liếc qua một lượt, mấy gã thầy bói kia trên người đều ẩn chứa một chút lực lượng Thiên Cơ. Tuy rằng không mạnh, nhưng cũng nói rõ đám thầy bói này hành nghề ở chỗ này cũng không phải lừa gạt tiền bạc, mà thật sự có năng lực.

“Vị tiểu huynh này có muốn bốc một quẻ không. Lão phu là thầy bói giỏi nhất Tuyết Mai Thành, am hiểu nhất là giải nhân duyên, phúc vận, mệnh cách, nhân xưng Hà Tam Thánh. Ba lạng bạc một lần mở quẻ, quẻ thứ nhất miễn phí, khà khà, già trẻ không gạt, già trẻ không gạt…”

Một lão đầu mặc áo bào gai, thân hình gầy như que củi, vừa thấy Khương Ly nhìn sang, ánh mắt sáng lên, lập tức mỉm cười toe toét, mèo khen mèo dài đuôi liên tục chào mời.

Hà Tam Thánh này tướng mạo tuy có chút bỉ ổi, nhưng lực lượng Thiên Cơ ở trên người đúng là mạnh nhất ở đây, tu vi cũng không yếu là Kim Thân cảnh trung kỳ.

Ba lượng bạc một quẻ, không tính quá đắt.

Khương Ly tiện tay lấy ra sáu lượng bạc, giao cho Hà Tam Thánh. Sáu lượng bạc đầy đủ cầu ba quẻ, dù sao quẻ thứ nhất là miễn phí.

Thu được tiền, lão đầu cười tít mắt, lộ ra hàm răng vàng vọt, đem Khương Ly mang đến trước sạp, sau đó đem ba cái ống thẻ ở trên bàn đẩy tới trước mặt Khương Ly, tươi cười nói:

“Quẻ đầu tiên, tiểu huynh đệ muốn cầu chuyện gì, lão phu sẽ giải đáp cho ngươi?”

Chương 26: Ngọc Tỷ