Chương 33: Đạp Kiều, Sư Huynh Trốn Mau
Nhìn màu sắc bên trên tên họ của chính mình, Khương Ly cười khổ một tiếng. Diệp Trần Kiếm Tôn nói không sai, khí vận của hắn quả thực rất rách nát, kém chút nữa đã rớt xuống màu trắng rồi.
Nhưng hắn cũng không quá để ý, bởi vì ngay lúc ghi xuống tên họ, nội tâm của hắn chưa hề cảm nhận được bất kỳ tia nguy cơ nào. Nói rõ hôm nay có thể trảm phàm.
Khương Ly nâng bút trả cho Diệu Chân Tử, nghiêng đầu nhìn về phía cầu đá bắc ngang sông.
Cây cầu đá này, cùng Vấn Tâm Kiều mà hắn từng gặp được ở trong Xích Hỏa Bí Cảnh giống nhau như đúc. Nếu hắn đoán không nhầm, thì Vấn Tâm Kiều kia là được Xích Hỏa Chu Tước mô phỏng Chân Phàm Kiều mà luyện chế ra nhằm khảo nghiệm người thừa kế.
“Chân Phàm Kiều sao?” Khương Ly thì thào, nhấc chân bước tới đầu cầu. Gặp hắn chuẩn bị lên cầu, Diệu Chân Tử trầm giọng giảng giải.
“Chân Phàm Kiều, tổng cộng trăm bước, chỉ cần đi qua, xem như trảm xong phàm tâm, có thể bắt đầu độ Tam Cửu Thiên Kiếp, đột phá tam phẩm Chân Vương. Chân Phàm Kiều, thập bộ huyền ảo, quân chớ quay đầu. Bách bộ thiên nhai, chuyện xưa đường khác. Cầu này, tương truyền là do Hoang Cổ Thánh Nhân chứng đạo xây nên. Võ giả chỉ cần qua cầu, bất kể tu vi cao thấp, đạo tâm đều sẽ được trui rèn”
Khương Ly gật gật đầu, tác dụng của cây cầu trước mặt cùng Bách Bộ Vấn Tâm Kiều giống nhau như đúc, hắn vốn đã có đoán trước. Điều khiến hắn bất ngờ chính là Chân Phàm Kiều thế nhưng là thủ bút của Hoang Cổ Thánh Nhân.
Hoang Cổ Thánh Nhân là vị nhân tộc thánh nhân duy nhất của Hoang Cổ giới từ trước tới nay. Nhân tộc võ giả sở dĩ có địa vi như ngày hôm nay, chính là nhờ vị thánh nhân này. Đáng tiếc, mười vạn năm trước, Kiếp Tộc xâm lấn Hoang Cổ Giới, Thánh Nhân dẫn theo vạn tộc chống đỡ địch nhân, bảo hộ thương sinh mà vẫn lạc. Từ đó về sau đã mười vạn năm, Tứ Hoang chưa từng sinh ra Tân Thánh.
Có thể xây dựng nên một chỗ huyễn giới, lại tạo nên Chân Phàm Kiều tạo phúc chúng sinh, nghĩ đến cũng chỉ mỗi thánh nhân mới có thể làm đến.
Trong lúc Khương Ly đang suy nghĩ vẩn vơ thì Diệu Chân Tử lại nói tiếp.
“Võ giả bình thường mỗi ngày có thể đi mười lăm bước, bảy ngày có thể đi xong Chân Phàm Kiều, sau bảy ngày mà vẫn không thể đi xong, nhất định cửu tử nhất sinh. Bởi vì huyễn cảnh ở trên cầu, cứ cách bảy ngày sẽ đề thăng một bậc.”
“Ví dụ như bảy ngày đầu tiên, cấp bậc của huyễn cảnh chỉ là Ngọc Huyền trung phẩm nhị phẩm Chân Nhân có cơ hội vượt qua, nhưng đến ngày thứ mười bốn chính là Thượng Huyền hạ phẩm, tam phẩm Chân Vương cũng có thể bị mê hoặc, mà đến ngày thứ hai mươi mốt chính là Thượng Huyền trung phẩm coi như tứ phẩm Chân Vương cũng có thể gặp nguy hiểm…..Ta nhớ từng có một vị thất phẩm Đế Quân, muốn mượn Châm Phàm Kiều trui luyện tâm cảnh, đứng ở trên cầu một mạch bốn mươi chín ngày. Cho đến ngày thứ năm mươi, không thể đi ra khỏi cầu, cuối cùng bị huyễn cảnh trên cầu thôn phệ, thân tử đạo tiêu.”
Khương Ly nghe vậy thì kinh hãi, không hổ là di vật của thánh nhân, ngay cả thất phẩm Đế Quân không cẩn thận cũng phải bỏ mạng. Thiên hạ huyễn thuật được chia thành ba cảnh giới theo thứ tự là Ngọc Huyền, Thượng Huyền và Thái Huyền. Trong mỗi cảnh giới lại phân th·ành h·ạ phẩm, trung phẩm cùng thượng phẩm.
Trong đó Ngọc Huyền hạ phẩm huyễn thuật có thể mê hoặc nhất phẩm Chân Nhân.
Ngọc Huyền phía dưới, ngược lại cũng có võ giả tu luyện mị thuật, huyễn thuật, nhưng đều xếp vào hàng bất nhập lưu. Vị thất phẩm Đế Quân kia đứng ở trên cầu năm mươi ngày, trình độ huyễn cảnh đã đạt tới Thái Huyền trung phẩm, ngay cả bát phẩm Đế Quân cũng bị mê hoặc, nói chi thất phẩm.
Lắc lắc đầu, gạt bỏ tất cả suy nghĩ vẫn vơ trong lòng, Khương Ly chậm rãi đi tới sát đầu cầu.
Ừm! Đứng thẳng ở trước cầu đá, xung quanh sương mù bao phủ, Khương Ly nhất thời cảm nhận được một cổ thánh uy cực lớn ép lên người, giống như vô số ngọn núi đè ép trên vai, làm cho bước chân của hắn khó lòng xê dịch nửa bước.
Thánh Nhân uy áp! Uy áp này, bất luận là Đế Quân hay người phàm đều giống nhau, khó có thể dời nửa bước. Nhưng Khương Ly lại không hề nao núng, mà trên người đột nhiên tuôn ra một tia bất diệt đạo ý, bao trùm lấy toàn thân. Tiếp theo nhấc chân tránh khỏi thánh uy, bước ra bước đầu tiên.
Lần trước đạp Vấn Tâm Kiều, hắn cũng coi như có chút kinh nghiệm, nên rất ung dung liền đạp lên cầu.
Khương Ly tương đối bình tĩnh nhưng đứng ở bên ngoài Diệu Thân Tử lại kinh ngạc trợn trừng mắt, âm thầm lấy làm kỳ.
Nếu lão nhìn không nhầm, thì vừa rồi Khương Ly tản ra một tia ý cảnh chính là đạo ý. Nhị phẩm Chân Nhân tu ra đạo ý, quả thật không thể nói lý.
“Nhân tộc có câu, vạn sự khởi đầu nan. Bước đầu tiên thường thường khó bước ra nhất. Võ giả tư chất bình thường, ở bước đầu tiên này bị vây khốn đến mấy canh giờ, thậm chí mấy ngày. Nhưng tiểu tử kia chưa đầy một hơi thở đã bước ra bước đầu tiên. Toàn bộ Hoang Cổ giới từ cổ chi kim, trong ức vạn tuấn kiệt, có khả năng làm được điều này sẽ không vượt quá trăm vạn người. Thú vị, thú vị, kẻ này càng lúc càng khiến bổn tọa hứng thú.”
Diệu Chân Tử nheo hai mắt, chăm chú dõi theo từng bước chân của Khương Ly. Chỉ thấy sau khi bước ra bước đầu tiên, Khương Ly cũng không hề dừng lại mà bước liên tiếp chín bước, cho đến bước thứ mười mới dừng lại.
Khục!
Diệu Chân Tử ho khan, cái cằm suýt rơi xuống đất, cảm giác cực kỳ hoang đường.
“Bước thứ mười vừa vặn là đạo huyễn cảnh thứ nhất. Nếu không phải như thế, tiểu tử này sợ rằng vẫn còn dư lực bước tiếp mấy bước nữa chứ?”
Diệu Chân Tử lẩm bẩm, chỉ cảm thấy mình tựa hồ đánh giá thấp Khương Ly.
“Có thể một mạch bước ra mười bước, cũng gọi ra đạo huyễn cảnh thứ nhất, ở trong ức vạn tuấn kiệt của Hoang Cổ Giới, hắn đủ để xếp hạng trước mười vạn người”
Lời đánh giá của Diệu Chân Tử, Khương Ly hoàn toàn không nghe được, bởi vì ngay lúc đạp xuống bước thứ mười, toàn bộ tâm trí của hắn đã sa vào trong ảo ảnh.
Chỉ thấy trước mắt là một nơi rừng núi trùng điệp, mây tím che phủ bầu trời. Bên trên đỉnh núi có quỳnh lâu ngọc vũ, lầu son họa các. Có tiên hạc lưu luyến giữa không trung, có chim non hót vang trong khe suối, có lão tiều lên núi hát ca.
Ngọn núi này gọi là Lạc Sơn, tòa tông môn trên núi gọi là Lạc Thần Tông. Lạc Thần Tông đặt ở Vị Hà Quận cũng xem như một cái môn phái lớn, xét về thực lực chỉ xếp sau tứ đại Chân Nhân thế lực. Xét về tư lịch, Lạc Thần Tông càng bỏ xa bốn nhà khác, thậm chí so với toàn bộ Việt quốc còn cổ lão hơn nhiều.
Tông chủ của Lạc Thần Tông Lạc Trường Tử, nghe nói là một vị nửa bước Chân Nhân, quyền pháp cao minh, được xưng là Việt quốc Chân Nhân phía dưới người thứ nhất.
Bên trên Lạc Sơn, ở trong một tòa động phủ nhỏ, một tên thiếu niên độ chừng mười lăm tuổi mờ mịt mở ra hai mắt nhìn xung quanh, thiếu niên này tên Khương Ly, là Đông Minh Phủ đệ nhất thiên tài, cũng là tông chủ quan môn đệ tử.
Bấy giờ Khương Ly ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tựa hồ vừa trải qua một giấc mộng dài. Lắc lắc đầu định đứng dậy uống cốc nước, thì chợt bên ngoài vang lên tiếng la thất thanh:
“Không tốt! sư huynh, chuyện lớn không tốt!”
Ừm! Khương Ly nhíu mày, mở cửa động phủ ra, liền thấy một tên thiếu niên đang hớt hải chạy tới, sắc mặt xanh xám, hướng hắn hô to: “Sư huynh, chuyện lớn không tốt!”
“Trường Sinh có chuyện gì sao?” Thiếu niên trước mặt tên Lạc Trường Sinh, là tiểu sư đệ của hắn, cũng là con trai út của sư tôn Lạc Trường Tử.
Lạc Trường Sinh nuốt một ngụm nước miếng, lấy lại hơi, vội vã nói: “Ta nghe phụ thân bảo, Khương gia bị người diệt môn rồi!”
“Cái gì!” Khương Ly nghe đến tin ấy, sắc mặt chợt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, bóp chặt lấy vai thiếu niên gào thét: “Chuyện này có thật không…mau nói cho ta!”
“Là thật….là thật…nghe nói, đối phương còn dẫn người tới Lạc Thần Tông chúng ta đòi bắt sư huynh. Phụ thân dặn ta bảo ngươi mau trốn đi. Lạc Thần Tông sẽ thay ngươi kéo dài thời gian” Lạc Trường Sinh gấp gáp nói.
Nhưng Khương Ly tựa hồ không nghe được lời của gã, mà gằn giọng hòi: “Nói cho ta, h·ung t·hủ là ai?”
“Ngạo…Ngạo gia, sư huynh mau thả ta ra”