Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 37: Quân Cờ Nứt Làm Đôi
Những sợi tơ kia tan biến, thì lập tức tạo ra một hệ liệt phản ứng dây chuyền, khiến cho những sợi tơ kết nối đất đai, sông núi yêu thú và võ giả liên quan với vị Chân Vương kia cũng biến hóa theo.
Nháy mắt thân thể của tất cả võ giả ở bốn phía chấn động mạnh, sắc mặt của bọn họ tái nhợt. Những sợi tơ kết nối bọn họ với vị Chân Vương kia đang bắt đầu tan biến. Trong sinh mệnh của mỗi người, từng luồng ký ức có liên quan tới đối phương đều theo đó biến mất.
Giống như sự cân bằng ở bên trong Nhân Quả đã bị phá vỡ, Nhân là cưỡng ép xóa đi một phần trí nhớ, dẫn đến Quả là toàn bộ thế giới cũng theo đó mà lung lay, sụp đổ.
Hơn nữa, vào lúc này, tâm thần Khương Ly càng chấn động, hắn phát hiện những sợi tơ quanh mình cũng rung rung, xuất hiện dấu hiệu tan biến. Cùng lúc đó, một luồng lực lượng khó có thể hình dung nổi đang tràn vào thế giới của hắn, muốn xóa đi trí nhớ của hắn.
Đúng lúc này, quanh người Khương Ly Nhân Quả Chân Ý rung lên, hóa thành một luồng lực lượng nhu hòa tràn ngập toàn thân. Những sợi tơ nhìn như đã tan biến đi, nhưng trên thực tế, luồng lực lượng kia chỉ khẽ quét qua người hắn, lại chưa thể xóa đi được trí nhớ về tên Chân Vương kia trong sinh mệnh của Khương Ly.
Cũng chính vào lúc này, vị Chân Vương xấu số này đã hóa thành một tia sáng màu bạc bay thẳng lên bầu trời, chui vào trong vòng xoáy, biến mất không còn tăm hơi.
Thấp thoáng, toàn bộ thế giới khôi phục trở về dáng vẻ như trước đó. Đồng thời, thân thể của mỗi người đều giật mạnh một cái, rồi khôi phục như thường.
Trong mắt bọn họ không có gì lạ, tiếp tục chăm chú chiến đấu.
Tất cả mọi người không ai phát hiện ra vị Chân Vương bị lưỡi câu câu mất ban nãy, dường như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời bọn họ vậy.
Mà một vị Chân Vương khác thì đứng lơ lửng ở giữa không trung, khoanh tay nhìn xuống toàn bộ chiến trường, bộ dáng cao cao tại thượng.
Ông ta chưa vội ra tay, mà thờ ơ lạnh nhạt.
Trên chiến trường, chỉ còn mỗi Khương Ly nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
Vẻ mặt của hắn nghiêm nghị đến cực độ. Trong chớp mắt vừa rồi, một vị tam phẩm Chân Vương bị người chặt đứt hết thảy Nhân Quả, trong ý thức của chúng sinh trong trời đất này cũng đã mất đi tất cả dấu vết về sự tồn tại của hắn.
“Đây mới là t·ử v·ong…chân chính t·ử v·ong, xóa đi trí nhớ của tất cả những người mà người kia tiếp xúc qua, giống như hắn chưa từng xuất hiện trên thế giới này!”
“Đây là thần thông Diệt Nhân Quả sao? Thật là đáng sợ!”
Khung cảnh tan biến, tâm thần của Khương Ly trở về thực tại. Trong tay hắn bất thình lình xuất hiện một cái cần câu nhỏ, nối liền dây câu màu bạc.
Cầm cần câu nâng lên trước mặt, Khương Ly bỗng nhiên hiểu được tác dụng của cây cần câu này.
Hắn chợt nghĩ tới, nếu cái dây câu kia tiến về phía mình, móc mình lên, thì có lẽ ngay sau đó hết thảy dấu vết của hắn trên thế giới, ở trong chốc lát đều bị xóa bỏ hoàn toàn.
“Nhân Quả nhất đạo…”
Khương Ly thì thào, nhất đạo này quả nhiên khủng bố. Chẳng trách theo như lời của vị cường giả ban nãy, vạn năm mới ra một người tu luyện Nhân Quả chi đạo.
Cầm chặt cần câu, trong đầu Khương Ly linh quang khẽ động. Hai mắt dần dần sáng lên, hắn chợt nghĩ ra một cái chủ ý.
Kẻ thần bí kia đã tính toán hắn, tự nhiên sẽ cùng hắn l·ây n·hiễm nhân quả. Nếu chính mình đem sợi nhân quả đó trảm diệt, kia chẳng phải là sẽ tạm thời tránh thoát được tính toán của đối phương ư?
Đúng vậy! Mặc dù đây chỉ là suy đoán, nhưng hiện tại Khương Ly chẳng còn cách nào khác.
Vì thế, hắn lập tức ngưng tụ tinh thần, điều động Nhân quả Chân Ý bao phủ toàn bộ cơ thể mình.
Nháy mắt Khương Ly nhìn thấy xung quanh người hắn xuất hiện từng sợi tơ chi chít, đan dệt phức tạp. Đây chính là những nhân quả của cả cuộc đời hắn.
Trong những sợi tơ đó, hắn nhìn thấy một tên thiếu nữ váy trắng cầm cổ kiếm, ngồi trên đỉnh La Sơn đánh đàn. Hắn nhìn thấy một nữ nhân cầm dù đen, lẳng lặng dạo bước giữa thiên địa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về bốn phía tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn nhìn thấy một vị lão nhân không rõ khuôn mặt, đứng giữa hư không, trầm ngưng không nói.
Hắn nhìn thấy Xích Tuyết, nhìn thấy Tuyết Vương, nhìn thấy Vũ Như Yên, nhìn thấy Xích Hỏa Thần Vương, Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh, Tiêu Nhân Vương, Hà Túc Đạo, Thiên Trận Vương, Nghiệt Long…
Hắn nhìn thấy Hạ Tuyết Đình, nhìn thấy Lạc Trường Sinh, nhìn thấy quốc chủ Trần Huyền Tông, nhìn thấy Ô Thiên Phong cũng nhìn thấy rất nhiều người lạ mặt, những người này, hắn đoán không nhầm chính là dân chúng Việt quốc.
Năm đó hắn tiến vào thiên nhân hợp nhất, tuyệt cảnh phùng sinh, chính là mượn nhờ sinh mệnh lực của dân chúng Việt quốc, cũng coi như nợ Việt quốc một cọc nhân quả.
Mỗi sợi tơ trong suốt, chính là một đạo nhân quả đan xen, giữa hắn và những người, vật đó.
Có những sợi bền chắc, ngưng thực, có những sợi mỏng manh trong suốt.
Mà ở bên trong muôn vàn nhân quả, hắn tìm thấy một sợi nhân quả cực kỳ dày nặng, từ trên thân thể hắn kéo dài về phương xa.
Khương Ly ngưng mắt, dọc theo nhân quả tuyến muốn tìm kiếm thân phận của đối phương.
…..
Ở Cực Tây của Đông Hoang, có một đạo Hắc Diệu khổng lồ, kéo dài trăm dặm, che kín bầu trời. Hắc Diệu kia nhìn từ xa giống như một cái lỗ đen, cuốn hút vạn vật vào bên trong.
Bên dưới Hắc Diệu lơ lửng một tòa cổ thành, xung quanh lượn lờ thất thải tường vân.
Một người đàn ông trung niên mặc áo đen, ngồi lơ lửng giữa hư không, trước mắt y là một cái bàn cờ khổng lồ.
Người đàn ông trung niên này đang tự mình chơi cờ.
Đầu ngón tay của y vê một con cờ, khi thì biến thành đen, khi thì biến thành màu trắng.
Phía sau hắn, có một đám cường giả cung kính đứng hầu trên thân mỗi người tỏa ra khí thế hùng hồn, khiến cho hư không nhộn nhạo, có thể đứng hầu ở đây thấp nhất đều là tam phẩm Chân Vương.
Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn toàn bộ bàn cờ, chợt đạm bạc lên tiếng:
“Nhất…”
“Thái Nhất tại!” Bên trong đám cường giả, một người đàn ông cao lớn, mái tóc màu vàng bước ra, cung kính hô.
“Kiếm Vực có một kẻ tên là Diệp Tiếu, người này bị ta tính toán, trấn thủ Vân Vụ Thành ba trăm năm, tuổi trẻ hắn bị chí thân phản bội, bị hồng nhan chặt đứt một tay, lấy thù đúc tâm, lấy tâm mài kiếm, lấy kiếm thành mắt, lấy mắt g·iết người”
“Kiếm mục của hắn vô cùng mạnh mẽ, từng dùng tu vi tứ phẩm hậu kỳ chém g·iết ngũ tinh Kiếp Vương, uy danh hãn hãi. Đáng tiếc, mệnh của hắn đã đến hồi kết, ngươi thay ta tới Kiếm Vực thu hồi kiếm mục của người này”
“Thái Nhất tuân mệnh!” Người đàn ông tên Thái Nhất vội vàng đáp ứng, tiếp theo hóa thành một đầu tam túc kim ô, bay về phương Đông.
Nếu người ở bên ngoài thấy được, lập tức sẽ nhận ra thân phận của kẻ này, chính là Kim Ô nhất tộc cường giả, Thái Nhất Thần Quân. Một vị cấp chín Yêu Vương cường đại.
Thái Nhất đi rồi, người đàn ông trung niên lại đưa mắt nhìn về một quân cờ khác nói.
“Ảnh…”
“Mặc Ảnh tại…”
“Loạn Ma Vực có một con hắc long tên là Lục Giới Phần. Long này bị ta tính toán, từ nhỏ thân tộc c·hết sạch, kẻ thù trải rộng khắp Yêu Châu. Kẻ này vì Hóa Long mà cam nguyện trở thành nhân tộc vương quốc thủ hộ thủ, lại vì cầu thế lực mà thí chủ đoạt quyền, vì cầu yêu bảo mà đem vợ cho người, vì cầu trường sinh mà g·iết người luyện đan. Người này tính tình tàn nhẫn vô cùng, thống lĩnh Yêu Châu ngàn vạn yêu chúng, bá đạo tuyệt luân. Đáng tiếc, mệnh của y cũng không thọ, ngươi thay ta tới Loạn Ma Vực thu hồi Long Châu”
“Mặc Ảnh tuân mệnh!”
“Ừm!” Người đàn ông trung niên gật đầu, ánh mắt nhìn về quân cờ thứ ba, lên tiếng.
“Vũ!”
“Tô Vũ nghe lệnh!”
“Kiêu Dương Vực có một kẻ tiểu bối tên là Khương Ly. Kẻ này cùng mạt đại Cổ Thần có liên quan, từ nhỏ bị ta tính toán. Thân tộc c·hết sạch, sư trưởng vẫn lạc, lấy hận thù làm chỉ nam, cả đời g·iết chóc tàn nhẫn, vốn đ·ã c·hết từ lâu. Nhưng mệnh cách cực kỳ dai dẳng, nhiều lần tuyệt địa hồi sinh, hiện tại đã bắt đầu trảm phàm. Đáng tiếc, vận khí của kẻ này bị ta lấy mất, trảm phàm xong chỉ có con đường c·hết. Ngươi đến Hoang Châu giúp ta cầm bất diệt chân linh của hắn…Hả, đây là?”
Người đàn ông chợt nhíu mày, trên sắc mặt đạm bạc lần đầu tiên lộ ra vẻ cả kinh.
Trên bàn cờ, quân cờ màu đen đại biểu cho Khương Ly bỗng dưng rung chuyển dữ dội, rồi nứt ra làm đôi.
“