Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 39: Toái Cốt Thành Binh
"Không hổ là danh chấn Loạn Ma Vực Bạch Ma lão tổ. Xem ra hôm nay, bản cung không lấy ra chút công phu chân thật, thì khó lòng làm gì ngươi rồi!” Tô Vũ khoanh tay trước ngực, híp mắt đánh giá Khương Ly, ung dung nói.
"Hả!" Khương Ly nghe lời của nàng, trong lòng hơi trầm xuống, chuyện hắn là Bạch Ma lão tổ, tại Loạn Ma Vực rất ít người biết đến. Không nghĩ Tô Vũ lại biết, như thế quyết không thể thả nữ nhân này rời đi. Trong đáy mắt Khương Ly lóe lên một tia hàn mang.
Dưới mặt đất, Tô Vũ vừa dứt câu, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, hai nắm đấm lấp lóe ánh chớp, đồng thời đấm mạnh lên mặt đất.
Lập tức, trong vòng mười dặm đại địa, sông núi bỗng nhiên liên miên đổ nát, đếm mãi không hết lôi đình màu trắng từ dưới mặt đất lao lên, ầm ầm vây công Khương Ly.
Thuật này, gọi là Toái Địa Bạch Lôi, là tam tinh trung phẩm thể thuật.
Tô Vũ toàn lực đánh ra một chiêu kia, có thể thuấn sát tam phẩm sơ kỳ lão quái.
Khương Ly lông tơ dựng đứng, không thể không thừa nhận, nữ nhân này hết sức lợi hại. Đáng tiếc, hắn trước giờ không e ngại lôi điện vũ kỹ.
Chẳng cần sử dụng bất kỳ tuyệt kỹ gì, Khương Ly trực tiếp ỷ vào thân thể mạnh mẽ, đối kháng lôi điện.
Bạch lôi phủ kín bầu trời, khắp nơi oanh tạc, mà Khương Ly vẫn sừng sững giữa không trung, lông tóc chẳng hề tổn hại.
Tô Vũ biến sắc, bỗng nhiên dứng dậy, hóa thành một đạo bạch quang, bàn tay phải được bao bọc bởi vô số lôi điện vù vù hướng về trước mặt Khương Ly mà đánh tới.
Quyền mang biến ảo thành một đầu lôi long màu trắng, há rộng miệng lớn dữ tợn, lấy tốc độ cực nhanh tiến đến gần trước người Khương Ly, đem cả người hắn nuốt vào bên trong.
Đổi lại là người khác, trúng phải một quyền này, chỉ sợ không c·hết cũng bị trọng thương.
Nhưng Tô Vũ lại nhíu chặt lông mày, tiếp theo cả kinh, vội vàng lay chuyển thân thể muốn tránh sang một bên nhưng đã quá muộn.
Lôi quang, ánh quyền dần dần tiêu tan, trước mặt nàng không hề có một bóng người.
Mà ở phía sau lưng Tô Vũ, kim quang ngưng tụ thành một gã thanh niên mặc áo trắng, cổ kiếm trong tay đã đâm ra chớp nhoáng.
Nháy mắt toàn bộ không gian, thời gian tựa hồ đọng lại. Trong lòng Tô Vũ không hiểu xuất hiện một tia hoảng hốt. Nàng chợt có cảm giác, chính mình tựa hồ đ·ã c·hết.
Đúng vậy!
Cảm giác ấy mặc dù hoang đường, nhưng lại cực kỳ chân thật.
Trong khoảng khắc, sắc mặt của nàng bỗng nhiên trắng bệch, khối ngọc bội ở trong ngực bỗng răng rắc kêu một tiếng, rồi vỡ thành bột phấn.
Nguy hiểm thật!
Tô Vũ âm thầm kinh hãi, tấm ngọc bội vừa vỡ vụn kia, tự nhiên là lệnh bài c·hết thay mà sư tôn ban cho nàng. Trước nay nàng vẫn luôn đeo ở bên người, chưa bao giờ sử dụng, không nghĩ vừa rời khỏi Hắc Diệu Đế Vực một chuyến, C·hết Thay Lệnh đã vỡ nát rồi. Phải nói, nếu không nhờ tấm lệnh bài này, e sợ ban nãy nàng đã vong mạng rồi.
Thật là quỷ dị kiếm chiêu, vô thanh vô tức, không hề ẩn chứa bất kỳ kiếm ý gì đáng nói, nếu có, chỉ có một chữ duy nhất đó là c·hết.
Kiếm chiêu vừa ra, nhất định phải có n·gười c·hết.
Tâm thần Tô Vũ chợt lạnh lẽo, không dám cùng Khương Ly tiếp xúc quá gần, mà cả người hóa thành bạch quang, tiếp theo quỷ dị xuất hiện ở bên ngoài mấy chục bước. Đôi mắt xinh đẹp kiêng kỵ nhìn chằm chằm Khương Ly.
Một chiêu đoạt mệnh thập ngũ kiếm không g·iết c·hết được thiếu nữ, Khương Ly cũng không quá bất ngờ. Dù sao đệ tử của thế lực lớn, ai không có át chủ bài.
Mục đích của hắn, chính là ép nàng vận dụng hết thảy át chủ bài, sau đó tiến hành bắt giữ hoặc chém g·iết. Đương nhiên tốt nhất vẫn là bắt sống, dù sao hắn còn muốn từ trong miệng nàng biết được kể tính kế mình là ai.
Mà Tô Vũ sau mấy lần ăn thiệt thòi, trong lòng cũng xuất hiện một tia thoái ý. Nàng mặc dù là Chân Vương cao thủ, cũng là thiên tài tuyệt thế. Nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn tu luyện ở trong Thần Thành, rất ít khi tham chiến, dù có cũng chỉ là rèn luyện mà thôi, cho nên nếu bàn về kinh nghiệm chiến đấu, nhất định không bằng Khương Ly.
Hiện tại chứng kiến thủ đoạn quỷ dị của hắn, nàng hơi không nắm chắc có thể bắt g·iết Khương Ly, chi bằng hiện tại rút lui trước, chạy đến Hắc Diệu Châu mời thêm viện binh, nhất định có thể xử lý hắn.
Có điều nàng tin tưởng, chính mình muốn chạy trốn, không triển khai chút thủ đoạn là chuyện không thể nào.
Ngẫm nghĩ chốc lát, Tô Vũ vỗ túi trữ vật, từ bên trong lấy ra một đoạn xương ngón tay, quát lớn một tiếng, đem đoạn xương ném xuống đất.
Đoạn xương ngón tay vừa rơi xuống, lập tức nổ nát, hóa thành từng tên từng tên bạch cốt quỷ tốt, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám...chưa đầy ba hơi thở liền có gần nghìn con quỷ tốt xuất hiện ở trên mặt đất, cầm đao thương mà múa, phát ra tiếng quỷ rống thê thảm.
Một nghìn con quỷ tốt, yếu nhất cũng có Ngọc Mệnh cảnh, mà mạnh nhất thậm chí tương đương với nhị phẩm Chân Nhân.
Ba ngàn con quỷ tốt vừa được gọi ra, lập tức theo tâm ý của Tô Vũ, gào thét lao về phía Khương Ly. Về phần Tô Vũ thì nhanh chóng bứt người lùi về phía sau, tiếp theo hóa thành một tia bạch quang dự định bỏ trốn.
“Toái Cốt Thành Binh, không nghĩ trên đời còn có thủ đoạn như thế này?” Khương Ly kinh ngạc thì thào. Một đoạn xương cốt liền hóa thành một chi đại quân, thế lực bình thường quả quyết không làm ra được thủ bút cỡ ấy.
Lại nhìn Tô Vũ muốn bỏ chạy, hắn lập tức cười lạnh, Tô Vũ này xuất hiện, nếu hắn đoán không nhầm là bởi vì hôm trước chính mình phá hỏng tính toán của kẻ sau màn kia, nên sai Tô Vũ đến đây bắt g·iết mình. Hắn sao có thể thả nàng ta đi.
Khương Ly cười gằn một tiếng, lật tay lấy ra Thiên Đạo Kiếm Hạp, thần niệm vừa động, lập tức phô thiên cái địa bảo kiếm che phủ bầu trời, lao về đám quỷ tốt.
Gần nghìn con quỷ tốt, chưa kịp tiếp cận đã bị ba ngàn bảo kiếm quét ngang mà qua, dồn dập bạo thể mà c·hết, hóa thành tro cốt, tan thành mây khói.
Mà Khương Ly thì chân đạp Túng Địa Kim Quang, đuổi sát Tô Vũ.
Một thức triệu hoán gần ngàn tên Ngọc Mệnh cảnh trở lên cao thủ.
Một thức diệt sạch ngàn tên cao thủ.
Nếu người bên ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ trợn mắt há mồm.
Tô Vũ vận dụng độn thuật, chừng mười hơi thở, đã chạy ra bên ngoài hai trăm dặm, chỉ là ngay lúc nàng vừa kịp thở ra một hơi, thì lập tức cảm nhận được có một luồng thần niệm mạnh mẽ quét qua người mình. Sắc mặt nàng nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, cũng đoán được Khương Ly đã đuổi tới.
Chính mình vừa vận dụng Toái Cốt Thành Binh, gọi ra gần ngàn tên quỷ tốt, yếu nhất là Ngọc Mệnh cảnh, trong đó thậm chí có cả Nhị phẩm quỷ tốt, mặc dù không thể g·iết c·hết Khương Ly, nhưng lường trước hẳn là có thể cản trở một hai.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng, Khương Ly vừa đối mặt với đông đảo quỷ đốt, liền ỷ vào Thiên Đạo Kiếm Hạp, đem ngàn tên quỷ tốt g·iết sạch.
Hơn nữa, càng đáng ghê tởm hơn là, tốc độ của hắn lại không thua kém gì nàng.
Tô Vũ cắn răng, phun ra một ngụm máu tươi, quanh người bạch quang chói lọi, tốc độ lần nữa tăng mạnh. Chỉ có điều nàng còn chưa kịp kéo dài khoảng cách, thì bỗng nhiên trong lòng trầm xuống.
Phía sau lưng nàng chợt bay tới một đạo u quang, u quang vừa chạm lên người, lập tức đem thân hình của Tô Vũ cố định tại chỗ.
“Định Thân Thuật! Đáng c·hết!”