Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48: Mộ Phần Chủ Nhân

Chương 48: Mộ Phần Chủ Nhân


Diêm La Vương lại dặn dò thêm: “Bên trong Kiếm Phần ẩn chứa hơn mười vạn loại kiếm ý khác nhau, đối ý cảnh cực kỳ mẫn cảm. Ngoại trừ kiếm ý ra, những loại ý cảnh khác đều sẽ bị bài xích. Cho nên, lúc xông vào bên trong Kiếm Phần, nếu không cần thiết, chớ nên sử dụng Chân Ý, hoặc Đạo ý”

“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp ứng.

“Cuối cùng nhắc nhở một câu. Sau khi vào Kiếm Phần, nếu các ngươi phát hiện ra Diệp Tiếu trước ta, không được hành động thiếu suy nghĩ, lập tức thông qua mặt nạ báo cho lão phu biết. Diệp Tiếu dù sao cũng từng là đỉnh cấp Chân Vương, hiện tại bị trọng thương, chiến lực hạ xuống, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Không phải đơn độc các ngươi có thể đối phó!”

“Hết thảy mọi chuyện nghe theo phân phó của Diêm La Vương!”

Khương Ly thò tay sờ sờ mặt nạ trên mặt, đột nhiên nhớ lại thời gian đến di chỉ Diêm La Các ngày hôm qua. Diêm La Vương thông qua mặt nạ truyền âm cho hắn. Mặt nạ Diêm La này hoàn toàn chính xác có mấy phần thần bí.

“Tốt! xuất phát!”

Diêm La Vương hạ lệnh, tiếp theo phất tay thu hồi lâu thuyền.

Tức khắc, thân hình của lão từ từ biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía nam Kiếm Phần.

Ba người Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Bình Đẳng Vương cũng nhao nhao vận dụng độn pháp, hóa thành tia sáng bay đi.

Giữa không trung chỉ còn lại Khương Ly và người đàn ông thân hình hơi gù, mặc áo bào đen rộng thùng thình, đeo mặt nạ quỷ màu tím. Người này là Tống Đế Vương, là thống lĩnh đệ tứ điện, tu vi cụ thể không rõ ràng, nhưng theo trí nhớ của Tiết Vô Cực thì ít nhất cũng là Tứ phẩm Chân Vương.

Tống Đế Vương ngẩng đầu, liếc qua Khương Ly, hời hợt nói một câu “đi thôi!” tiếp theo thân ảnh hóa thành hôi quang, hướng về phía Tây mà bay nhanh.

Khương Ly cũng đạp Túng Địa Kim Quang, không nhanh không chậm đi theo sau lưng đối phương.

...

Nhìn từ xa không thấy rõ, giờ xâm nhập vào trong Kiếm Phần hắn mới thấy được.

Nơi đây giống như một cái lòng chảo, bên trong dựng đứng rất nhiều bia đá lớn nhỏ, Mỗi bia đá đại diện cho tinh túy trong kiếm đạo của một vị kiếm tu. Có thể dựng mộ phần ở, ít nhất phải cảm ngộ ra kiếm ý.

Càng đi vào sâu bên trong, kiếm ý càng mạnh.

Hơn nữa, không hiểu vì lý do gì, kiếm ý tại Kiếm Phần này tồn tại thật lâu, lại chưa hề tiêu tan.

Ở rìa ngoài cùng, hầu hết cửu đẳng kiếm ý, đi vào trong lác đác xuất hiện một chút bát đẳng kiếm ý. Những kiếm ý này hóa thành huyễn ảnh, bao trùm lấy bia mộ.

Kiếm ý đẳng cấp càng cao, sinh thời kiếm tu cảm ngộ càng sâu, thì huyễn ảnh càng to lớn.

Ở trung tâm Kiếm Phần, dựng đứng ba tòa bia đá, kiếm ý xông lên tận trời, đứng ở rìa bên ngoài vẫn như cũ thấy rõ ràng.

Khương Ly đi theo sau lưng Tống Đế Vương, chầm chậm xâm nhập.

Không lâu sau đó, hai người đã đi tới địa điểm chỉ định, đây là một tấm bia mộ cao chừng ba thước, xung quanh bia mộ, kiếm ý quanh quẩn. Bên trên mặt bia, khắc chìm mấy dòng chữ, hiển nhiên là chủ nhân của bia đá trước khi tạ thế để lại.

“Bản nhân Vương Triều Dương, xuất thân từ Vũ Vực. Cả đời tu luyện vô vũ kiếm ý, đạt tới cảnh tâm kiếm hợp nhất. Đáng tiếc, tư chất thấp kém, vô vũ kiếm chưa từng luyện đến viên mãn. Nay ghi khắc ở đây, tặng người hữu duyên!”

Vô vũ chi kiếm sao? Ánh mắt của Khương Ly lấp lóe, thần niệm chìm vào trong bia đá. Thoáng chốc tâm thần của hắn bỗng sững lại, chỉ cảm giác bốn phía không khí dường như nặng nề, giống như chờ mong một hồi mưa xối xả, mưa tầm tả.

Nhưng trời lại không mưa, bởi vì đây là vô vũ chi kiếm.

Trong não hải Khương Ly vô thanh vô tức hiện lên một hình ảnh.

Đó là một ông lão mặc áo xám, dáng vẻ tiêu điều, không thấy rõ dung nhan đang đứng chắp tay sau lưng ngửa đầu nhìn mưa rơi mà thở dài:

“Thiên địa có tứ Hoang, Đông Hoang có Vũ vực. Vũ vực quanh năm mưa rơi không dứt. Mưa sinh ra ở trên bầu trời, c·h·ế·t ở dưới mặt đất. Trận mưa này sở dĩ c·h·ế·t đi, không phải thân c·h·ế·t mà là tâm c·h·ế·t. Thân mưa sẽ hóa thành mây khói, phản hồi trời xanh. Nhưng nội tâm của giọt mưa, đã nát tan ngay thời khắc rơi xuống phàm trần. Giọt mưa vỡ vụn, sẽ một lần nữa ngưng tụ, nhưng khi đó, nó sẽ vẫn là giọt mưa kia sao? Một cơn mưa, có ngàn tỉ giọt mưa nhỏ, nhìn như tương đồng, nhưng thực tế, mỗi giọt mưa đều có vũ sinh khác biệt. Ta có một kiếm, chém sạch ngàn tỉ giọt mưa, hóa thành kiếm ý, gọi là vô vũ.”

Nói đoạn, ông ta phất tay, dùng kiếm ý hóa thành đại thế, cưỡng ép đem trận mưa kia ngừng lại.

Hình ảnh đến đó, im bặt đi. Khương Ly chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt hắn như có điều suy nghĩ. Bên tai đồng thời vang lên âm thanh khàn đặc của Tống Đế Vương:

“Vương Triều Vương kia cuối đời tu vi chỉ là nhị phẩm Chân Nhân, nhưng cảm ngộ của hắn lại rất có ý tứ, nhất là vô vũ kiếm ý cực kỳ không tầm thường!”

“Nghe nói năm xưa, Diệp Tiếu bị nữ nhân cùng huynh đệ phản bội, đoạt mất kiếm cốt, phế bỏ tu vi. Chạy trốn vào trong Kiếm Phần, bắt gặp mộ của Vương Triều Dương, từ trên bia đá hiểu ra vô vũ kiếm ý. Về sau càng đem vô vũ kiếm ý tu luyện tới viên mãn, cũng khiến cho môn kiếm ý này, vốn từ bát đẳng, lột xác tới ngũ đẳng.”

“Ừmh!” Khương Ly gật gù, bia một trước mặt cùng Diệp Tiếu có liên quan, chẳng trách trong địa đồ của Diêm La Vương sẽ đánh dấu.

Nhưng hiển nhiên, Diệp Tiếu không ẩn núp ở nơi đây.

Đã chẳng có ai, Khương Ly và Tống Đế Vương tự nhiên sẽ không nán lại làm gì. Hai người dọc theo lộ tuyến định sẵn mà đi tới địa điểm được đánh dấu tiếp theo.

Càng đi sâu vào bên trong, kiếm ý khắc ấn trên bia mộ đã không còn là cửu đẳng, mà hầu như là bát đẳng, lác đác có một chút bia mộ ẩn chứa thất đẳng kiếm ý.

Đi chừng một dặm đường, hai người rốt cuộc đi tới địa diểm thứ hai.

Đối diện là một tòa bia mộ cao chừng một trượng, hàn mang lượn lờ, sát khí bắn ra bốn phía.

Giữa bia đá không có văn tự, chỉ có một vết kiếm sâu hoắm, tỏa ra nồng nặc kiếm ý.

“Sát khí thật nặng!” Khương Ly thì thào.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, có lẽ bởi vì kiếm ý trên bia mộ này quá hung hăng, dẫn đến phương viên mười trượng xung quanh không hề tồn tại một tòa bia mộ nào khác.

Hơn nữa, chỉ cần bọn họ bước vào trong vòng mười trượng, sẽ bị kiếm ý chấn động tâm thần. Chấn động cỡ đó đối với Khương Ly và Tống Đế Vương tự nhiên không quá đáng kể, nhưng đối với võ giả bình thường lại cực kỳ nguy hiểm. Nếu bất cẩn, bị kiếm ý xâm nhập vào tâm trí, nhẹ thì điên cuồng, mà nặng thì vong mạng tại chỗ.

“Cảm ngộ ra kiếm ý hung tàn như thế, xem ra chủ nhân của toà bia mộ này năm đó hẳn là một vị hung nhân!” Khương Ly trầm ngâm nói.

“Đúng thế!” Tống Đế Vương gật gù, nhàn nhạt nói.

“Chủ nhân của mộ phần tên là Mạc Phàm, xuất thân từ một cái cấp ba tiểu quốc ở Huyền Dương Võ Vực. Thời trẻ từng gia nhập quân đội, chính chiến xa trường, anh dũng chống lại địch quốc, chiến công hiển hách. Ngày chiến tranh kết thúc, y khải hoàn trở về, thì nhận được tin thê tử của mình bị công tử hoàn khố bạo d·â·m đến c·h·ế·t.”

“Y giận giữ tìm kiếm tên công tử hoàn khố kia trả thù, nhưng đáng tiếc đối phương người đông thế mạnh, không những chẳng thể trả thù mà còn bị phế bỏ tu vi. Y tìm tới quốc chủ kêu oan, đáng tiếc quốc chủ đâu để ý tới một kẻ hèn như y. Lạnh lùng sai người đuổi đi!”

“Mạc Phàm vì thế mà hận ý thao thiên, từ đó cảm ngộ ra sát diệt kiếm ý, vì báo thù mà nhập ma, cuối cùng trở thành một gã tuyệt thế hung nhân!”

Chương 48: Mộ Phần Chủ Nhân