Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 52: Tuế Nguyệt Như Toa Kiếm

Chương 52: Tuế Nguyệt Như Toa Kiếm


Lôi đồ sao? Khương Ly nhướng mày nhìn lướt qua bức tranh lơ lửng giữa hư không, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Trong trí nhớ của Tiết Vô Cực thì tấm Hắc Ngục Lôi Đồ trước mặt là bảo vật thành danh của Tống Đế Vương. Đây là một món thất chuyển trung phẩm Vương Binh, uy năng tiếp cận thất chuyển thượng phẩm.

Bên trong Lôi Đồ ẩn giấu một cái tiểu động thiên, tràn ngập lôi điện, có thể triệu hồi ra hắc lôi g·iết người, cũng có thể đem địch nhân hút vào bên trong, dùng vạn lôi trấn áp.

Chỉ thấy Tống Đế Vương đột nhiên bấm quyết. Bức tranh màu đen tản mát ra hắc khí cuồn cuộn, bên trong hắc khí càng xuất hiện từng trận sấm rền.

Xì xì xì

Từ trong bức tranh, từng đạo từng đạo lôi điện màu đen sì tàn sát bừa bãi mà ra, xé nát hư không, bao phủ xuống chiến trường.

Đối mặc với khủng bố lôi uy như thế, ngay cả Diệp Tiếu cũng trở nên cực độ nghiêm nghị.

Tâm niệm vừa động, từ trong túi trữ vật bay ra bốn đạo bạch quang, rơi xuống xung quanh. Nhìn kỹ đó là bốn lá cờ trắng rộng thùng thình, phía trên lập lòe linh quang.

Cờ trắng vừa cắm xuống đất, chợt phát ra ánh sáng, kết nối với nhau, tạo thành một trận pháp trận phòng ngự, bao phủ cả người y ở trên trong.

Pháp trận vừa thành hình thì đầy trời lôi đình cũng đúng lúc đổ ập xuống, đánh tới bên trên pháp trận.

Màu đen lôi đình liên miên bất tận oanh kích lên bề mặt pháp trận, khiến cho trận pháp run rẩy kịch liệt.

Diệp Tiếu nội tâm trầm xuống, Chân Nguyên phồng lên hóa thành từng đạo bạch quang rơi xuống bốn lá cờ. Pháp trận lúc này mới dần dần ổn định.

Bành bành bành

Phía đằng xa, Bình Đẳng Vương lần nữa kéo cung, ba mũi tên màu xám tro lần thứ hai đáp tới, tại trên trận quang đánh ra ba cái vết rách nhỏ. Đáng tiếc, những vết rách này tức khắc đã bị cuồn cuộn Chân Nguyên chữa trị.

“Xem ta!”

Đô Thị Vương quát lớn, trở tay điều khiển cự tháp hung hăng trấn áp qua.

Bành

Cự tháp đâm sầm lên bên trên pháp trận, khiến cho màn sáng ảm đạm đi không ít, đáng tiếc vẫn chưa tài nào phá vỡ trận bích.

Hừ

Đô Thị Vương thấy thế, tựa hồ thẹn quá hóa giận, điên cuồng điều khiển cự tháp đập xuống.

Bên này, Tống Đế Vương một mặt điều động Hắc Ngục Lôi Đồ công kích,mặt khác bấm pháp quyết. Trên người gã hiện ra mảng lớn hỏa diễm màu trắng nhợt, hình thành một cái biển lửa lớn vài chục trượng.

Gã vung tay chụp vào khoảng không, hỏa diễm màu trắng lập tức tách ra một khối nhỏ, ngưng tụ thành bốn thanh trường mâu mâu bằng lửa dài ba trượng.

Tống Đế Vương vung cánh tay lên. Hỏa diễm trường mâu lập tức phóng nhanh như điện, phát ra tiếng rít chói tai, hung hãn đâm vào bề mặt trận pháp.

Ầm ầm ầm âm

Hỏa diễm trường mâu vỡ vụn. Nhưng pháp trận bởi vì hứng chịu liên miên công kích, đã lung lay sắp đổ, khí tức của Diệp Tiếu cũng uể oải đi không ít.

Đám người thấy thế thì đều cười lạnh, liên tục xuất thủ.

Trận pháp vốn dĩ rộng chừng mười trượng. Lúc này nào quang nhanh chóng nhạt nhoà rồi thu nhỏ, nháy mắt đã thu lại chỉ còn chưa đầy ba trượng.

Vào đúng lúc này, một thanh trường côn màu tím bỗng như du long bay lượn trên trời cao, lấy tốc độ cực nhanh bổ trúng trận pháp.

Oanh

Thanh trường côn này tựa hồ được tính toán rất chuẩn. Vốn dĩ trận pháp màu bạc bởi vì hứng chịu liên miên công kích đã lung lay sắp đổ, hiện tại trúng thêm một kích này, giống như cọng rơm cuối cùng l·àm c·hết con lạc đà.

Trận pháp phòng ngự theo đó ầm ầm sụp đổ, Diệp Tiếu bởi vì phản phệ mà ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi.

Người vừa ra tay chẳng ai khác chính là Khương Ly.

Trận pháp vừa phá, bỗng nhiên bầu nhiên bầu trời thất sắc, không khí lạnh lẽo đến cùng cực.

Tiếp theo một đạo kiếm quang từ phương xa kéo tới, giống như xé toạc thương khung, khiến cho thời gian không gian bởi vì đó mà mà ngưng đọng.

“Tuế Nguyệt Khô Vinh, Như Toa Như Mộng!”

Một câu khẩu quyết đạm bạc vang vọng kiếm phần, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng hốt, cảm nhận được uy năng lớn lao của đạo kiếm quang này. Cường đại như Diệp Tiếu cũng không khỏi kinh hồn táng đảm. Bị kiếm quang hướng tới, trong lòng y bỗng sinh ra một cảm giác cổ quái.

Bốn phía hết thảy dường như đều ngưng lại.

“Tuế Nguyệt Như Toa Kiếm!” Sắc mặt của Diệp Tiếu lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hãi, tiếp theo là tuyệt vọng. Y nghiêng đầu nhìn về người đàn ông mặc áo bào tro, đeo mặt nạ quỷ đỏ thẫm ở đối diện, mở miệng nói:

“Ta biết ngươi là ai!”

Hừ! Diêm La Vương hừ nhẹ, chẳng đáp lời y.

Phụt

Khoảnh khắc, một cái đầu lâu bay lên trời, máu tươi từ cổ phun như suối phun ra, trông thật chói mắt.

Diêm La Vương vung tay, cuốn lấy đâu lâu cất vào trong túi trữ vật, sắc mặt âm trầm không nói gì.

Những người khác đồng loạt ngừng tay, mỗi người thần sắc khác biệt chậm rãi đi phía trung tâm chiến trường.

Khương Ly cõi lòng phức tạp, nhìn thân thể không đầu đứng sừng sững trên mặt đất.

Diệp Tiếu, hắn từng nghe nói qua.

Kẻ này cũng xem như một nhân vật truyền kỳ, từ nhỏ thiên phú cao tuyệt bị người đời nghen ghét, thiếu niên bị chí thân phản bội, đoạt mất kiếm cốt, trở thành phế vật, nhưng lại nghịch thiên quật khởi, về sau tọa trấn Kiếp Tộc ba trăm năm, chiến công hiển hách. Tu luyện ngàn năm, đã trở thành cao thủ hàng đầu Loạn Ma Vực. Đáng tiếc, cuối đời trúng ám toán, bị vây g·iết ở Kiếm Phần, im hơi lặng tiếng mà t·ử v·ong.

Đối với c·ái c·hết của Diệp Tiếu, Khương Ly chỉ cảm khái, nhưng không đồng cảm hay thương hại. Võ giả đã bước lên con đường tu hành, thì thời thời khắc khắc đều phải có phải c·hết giác ngộ. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết một ngày nào đó phải c·hết đi, có quyền gì mà thương hại người khác.

Vì vậy, muốn chưởng khống số mệnh của mình, muốn sống sót, muốn thủ hộ thân nhân bằng hữu, việc quan trọng nhất là gia tăng thực lực.

Diệp Tiếu sở dĩ rơi xuống cảnh ngộ ngày hôm nay, là bởi vì y không đủ mạnh mà thôi.

Khương Ly hít sâu một hơi, khẽ nhìn qua Diêm La Vương rồi thu hồi ánh mắt.

“Tuế Nguyệt Như Toa Kiếm, dính dáng tới thời gian chi đạo. Diêm La Vương này vô cùng khó lường!”

Diệp Tiếu vừa c·hết, nhiệm vụ lần này xem như đã hoàn thành, chỉ cần bàn giao kết quả, liền có thể trở về Diêm La Điện tổng bộ nhận phần thưởng hậu hĩnh.

Vậy nên, đám bọn họ sau khi càn quét chiến trường, xác nhận Diệp Tiếu thực sự đ·ã t·ử v·ong liền nhanh chóng rời khỏi.

Kiếm Phần dù sao cũng là một chỗ trọng địa ở Kiếm Châu, được nhiều thế lực mật thiết quan tâm. Trận chiến vừa rồi gây ra động tĩnh rất lớn, nhất định đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Cho nên ở lại chẳng để làm gì.

Ngay khi đám Khương Ly vừa rời khỏi, thì xung quanh Kiếm Phần chợt xuất hiện không ít bóng người.

Những người này đa phần là nhất nhị phẩm Chân Nhân, lác đác có vài vị tam phẩm Chân Vương. Bọn họ vốn đã phát giác ra động tĩnh ở trong Kiếm Phần từ sớm, nhưng lại không dám mạo hiểm vào xem, hiện tại chiến đấu kết thúc, đối phương cũng rời đi, mới nhao nhao xuất hiện.

Có vài kẻ gan lớn, âm thầm chui vào Kiếm Phần tìm hiểu, nửa ngày sau mới ngưng trọng bước ra, nhanh chóng rời khỏi.

Cho đến chạng vạng tối, bên ngoài Kiếm Phần bất ngờ xuất hiện một gã thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, sau lưng còn có một lão đầu dáng vẻ dung tục cực kỳ, há miệng liền lộ ra ba cái răng vàng.

Thiếu niên ngồi ở trước Kiếm Phần, lặng lẽ đốt tiền giấy, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

“Khặc khặc, từ hôm nay về sau, thế gian không còn Kiếm Mục Diệp Tiếu, chỉ có một tên thiếu niên chăn dê tên Diệp Phàm!” Lão đầu lôi thôi cười nhẹ, ba cái răng vàng nhô ra vô cùng hèn mọn.

Thiếu niên không đáp lời, tiếp tục đốt tiền giấy.

“Lão phu có chút thắc mắc, ngươi đã tính ra chính mình sẽ bị ám hại, rõ ràng có khả năng trốn tránh, thậm chí tương kế tựu kế, đem địch nhân g·iết c·hết. Vì sao phải giao ra kiếm mục, còn mất công thiết kế một vở kịch như thế này, chẳng phải tự mua dây buộc mình ư?”

Thiếu niên lắc đầu, đứng dậy, đôi mắt thâm trầm nhìn Kiếm Phần, bình thản đáp:

“Kiếm Mục nhất định phải giao ra, mà Diệp Tiếu cũng nhất định phải c·hết. Nếu không, ta làm sao có thể chúa tể vận mệnh của chính mình. Cũng như tìm được hắc thủ đứng ở sau màn kia chứ!”

“Không hiểu, không hiểu! khặc khặc, đám bọn ngươi làm việc vẫn luôn khó hiểu như thế ...chúng ta hiện tại đi đâu?”

“Đi Vũ Vân Thành!”

“Tốt, chúng ta đi thôi!”

Chương 52: Tuế Nguyệt Như Toa Kiếm