Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56: Thượng Cổ Bí Thuật, Vạn Đạo Thanh Liên

Chương 56: Thượng Cổ Bí Thuật, Vạn Đạo Thanh Liên


“Mười hai bộ nhị phẩm, ba mươi bộ nhất phẩm…tốt tốt tốt, bốn mươi hai bộ khôi lỗi này nếu sử dụng thích đáng, chính là át chủ bài không tồi!”

Khương Ly bị đông đảo khôi lỗi vây ở chính giữa, không những không kinh sợ, mà còn thỏa mãn gật đầu, khiến Phong Lôi Tử cực kỳ khó chịu.

Bầy khôi lỗi này, y mất công hơn ba trăm năm mới luyện chế thành công, từng chính diện dọa lui không ít Chân Vương lão quái. Ngươi chỉ là một kẻ hèn nhị phẩm Chân Nhân, lấy tư cách gì mà bình phẩm?

Phong Lôi Tử chả thèm nói nhảm, chỉ quyết biến đổi, lập tức bốn mươi hai bộ khôi lỗi cũng đồng loạt véo quyết, mấy chục thanh phi kiếm treo lơ lửng ở trên không trung lục đục tỏa ra ánh sáng màu xanh, liên kết với nhau tạo thành trùng trùng kiếm trận.

Kiếm trận sắp hình thành, một luồng cảm giác nguy cơ đột nhiên hiện ra trong lòng Khương Ly. Nếu thật để Phong Lôi Tử bố trí kiếm trận thành công, hắn chỉ sợ phải ăn quả đắng.

Khương không dám chậm trễ, vỗ túi trữ vật lấy ra đan dược, ném vào trong miệng nhai ngấu nghiến, một bên luyện hóa đan dược, đồng thời hai tay không ngừng bấm quyết, ngưng tụ ra từng mai Ngự Linh Ấn, đánh về phía quần khôi.

Nhất phẩm sơ kỳ khôi lỗi, tiêu tốn mười đạo Ngự Linh Ấn, hoàn toàn nhận chủ.

Nhất phẩm trung kỳ khôi lỗi, tiêu tốn bốn mươi đạo Ngự Linh Ấn, hoàn toàn nhận chủ.

Nhất phẩm hậu kỳ khôi lỗi, tiêu tốn bảy mươi đạo Ngự Linh Ấn, hoàn toàn nhận chủ.

……

Nhất thời Ngự Linh Ấn bay rợp trời, chưa đầy mười hơi thở, đã có gần một phần ba khôi lỗi bị Khương Ly luyện hóa nhận chủ. Khôi lỗi thay đổi chủ nhân, kiếm trận tự nhiên cũng mất đi hiệu lực.

“Chuyện gì xảy ra!”

Phong Lôi Tử cả kinh, cực kỳ hoảng sợ phát hiện, chính mình vừa lơ là chốc lát, thì đã có hơn mười bộ khôi lỗi b·ị đ·ánh cắp, không còn thuộc về y.

“Ngươi làm sao làm được!”

Sắc mặt Phong Lôi Tử trở nên âm trầm gào lớn, chỉ là Khương Ly chẳng thèm trả lời y, mà tiếp tục thi triển Ngự Linh Ấn.

“Không được!” Phong Lôi Tử sợ xanh mặt, bởi trong nháy mắt vừa rồi, lại một bộ nhất phẩm khôi lỗi mất đi liên hệ. Y nào dám chậm trễ, cuống quýt vung tay thu hồi đám khôi lỗi còn lại.

Trong lòng kiêng kỵ vô cùng.

Bốn mươi hai bộ Chân Nhân khôi lỗi, chính là chỗ dựa lớn nhất của y. Không nghĩ gặp được Khương Ly, gặp được Ngự Linh Quyết.

Vừa đối mặt, bốn mươi hai bộ khôi lỗi đã b·ị c·ướp mất mười lăm bộ, mặc dù đều là nhất phẩm khôi lỗi, nhưng Phong Lôi Tử không thể không giật mình. Mẹ nó, y tung hoành võ giới năm trăm năm mà chưa từng gặp trường hợp nào tà môn như thế.

Trước giờ, cho dù phải đối đầu với tam phẩm hậu kỳ lão quái, y cũng chưa từng kinh hoảng thất thố. Nhưng đối đầu với Khương Ly, y lại cảm giác bó tay bó chân. Bởi vì ở đối diện với Ngự Linh Ấn của Khương Ly, một đời khổ tu Khôi Lỗi Thuật của y đều sẽ trôi theo dòng nước, khôi đạo thành không.

“Trốn! Không thể tranh đấu thêm!”

Phong Lôi Tử quyết định thật nhanh dự định chạy trốn. Năm mươi triệu nguyên thạch mặc dù rất dụ hoặc nhưng muốn có tiền trước hết phải có mạng mà tiêu đã.

Chỉ là Khương Ly làm sao sẽ để cho y đạt được mục đích. Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra Thiên Đạo Kiếm Hạp, thần niệm vừa động, nháy mắt ba ngàn bảo kiếm che rợp trời, hướng về phía Phong Lôi Tử cuốn qua, đem y vây khốn ở chính giữa.

“Vương Binh, ngươi lại có Vương Binh!”

Phong Lôi Tử kinh ngạc hô to, không nghĩ trong tay Khương Ly thế mà sở hữu một kiện lục chuyển Vương Binh.

Phải biết y chính là tam phẩm trung kỳ Chân Vương, tu võ sáu trăm năm, nhưng cũng chỉ sở hữu mấy món ngũ chuyển đỉnh cao Chân Binh mà thôi. Đương nhiên, một phần nguyên nhân là bởi vì Phong Lôi Tử đam mê khôi lỗi thuật, đối với binh khí chẳng quá để tâm.

Nhưng cũng không phủ nhận được, Vương Binh cực kỳ hiếm có.

Hơn nữa, từ trên ba ngàn bảo kiếm, y cảm nhận được một luồng nguy cơ mãnh liệt, hiển nhiên kiếm hạp này không phải bình thường lục chuyển Vương Binh, uy lực chỉ sợ đã tương đương với lục chuyển trung kỳ.

“G·i·ế·t!”

Khương Ly điều động thần niệm, ba ngàn bảo kiếm chợt phát ra kinh thiên kiếm mang, vù vù đâm về phía Phong Lôi Tử, muốn đem y đâm thành con nhím.

“Hừ!” Phong Lôi Tử lạnh rên một tiếng, mười ngón tay bấm quyết, thi triển bí thuật bảo mệnh.

"Thượng Cổ Bí Thuật, Vạn Đạo Thanh Liên!”

Chỉ thấy y nhấc ngón tay điểm nhẹ, trước mặt độ nhiên hiện ra một đóa hoa sen màu xanh.

Hoa sen màu xanh vừa xuất hiện, lập tức hóa thành một vạn bóng sen, xoay quanh thân thể Phong Lôi Tử.

Một vạn bóng sen tầng tầng lớp lớp, ba ngàn bảo kiếm không ngừng công kích, càng là không cách nào công phá bóng sen phòng ngự.

Khương Ly híp hai mắt, lấy thực lực của hắn hiện tại vận dụng Thiên Đạo Kiếm Hạp, có thể đánh nát phổ thông Vương Binh, kích thương tam phẩm Chân Vương.

Nhưng lại không thể làm gì đối phương, đủ thấy bí thuật phòng ngự của Phong Lôi Tử lợi hại đến cỡ nào.

Có điều hắn cũng nhìn ra được, đối phương tựa hồ còn chưa tu thành thuật này, cho nên bóng sen chỉ là hư huyễn.

Nếu y tu luyện thành công bí thuật, e rằng tam phẩm hậu kỳ, tam phẩm đỉnh phong Chân Vương, cũng chưa chắc có thể thương tổn được y.

“Thú vị, không biết ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?”

Khương Ly cười nhẹ, vẫn như cũ tràn ra thần niệm, điều khiển ba ngàn bảo kiếm liên miên công kích đối phương.

Lấy cường độ thần niệm của hắn, điều khiển Thiên Đạo Kiếm Hạp tiêu hao không lớn, mà Phong Lôi Tử thi triển bí thuật, lấy vạn liên hộ thể, Chân Lực tiêu hao rất nhiều.

Dần dần, sắc mặt của Phong Lôi Tử bắt đầu xám ngắt, Chân Lực của y đã không còn thừa bao nhiêu.

Ánh mắt của y lộ ra vẻ tàn nhẫn, bỗng nhiên bấm quyết, một vạn bóng sen ầm ầm tự bạo, đem ba ngàn bảo kiếm đẩy lui ra ngoài.

Sau đó, vội vã vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược, không nói hai lời, ném vào trong miệng.

Trong nháy mắt, ánh sáng màu xanh lóe lên, thoáng cái y đã chạy ra bên ngoài ba trăm dặm.

Viên đan dược kia, có tác dụng tăng lên tốc độ, nhưng tác dụng phụ rất lớn, sau khi ăn vào, mỗi lần vận dụng độn thuật, tu vi sẽ xói mòn chút ít.

Nếu không phải tình huống nguy cấp, Phong Lôi Tử tuyệt đối sẽ không nguyện ý ăn viên thuốc này.

“Muốn chạy?”

Ánh mắt Khương Ly lộ ra vẻ châm chọc, phất tay thu hồi Thiên Đạo Kiếm Hạp cùng mười lăm bộ khôi lỗi. Chân đạp Túng Địa Kim Quang đệ nhị thiên thê, nháy mắt đã vượt qua trăm dặm. Vừa tiếp đất, hắn lại lần nữa vọt lên, cứ như thế sau ba lần nhảy vọt, hắn đã quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Phong Lôi Tử.

Hiện tại tu vi của Khương Ly là nhị phẩm cực hạn, lượng Chân Lực nhiều tới chín mươi chín giáp, đã có thể thoải mái thi triển Túng Địa Kim Quang, không giống như trước kia, mỗi lần thi triển độn thuật, khí huyết, Chân Lực liền hao hết.

“Làm sao có thể! Ngươi vừa thi triển là độn thuật gì, tại sao có thể mỗi bước bước ra trăm dặm?”

Phong Lôi Tử nhìn thấy Khương Ly nhàn nhã đứng ở trước mặt, sợ đến vong hồn đại mạo.

Phong lôi chưởng, phong lôi kiếm trận của y không thể đả thương Khương Ly nửa phần. Bốn mươi hai bộ khôi lỗi của y bị Khương Ly trộm mất mười lăm bộ, y ăn vào đan dược thoát thân, tốc độ lại cũng không nhanh bằng Khương Ly.

Thắng không được, đánh không được, trốn không xong.

Nhất thời Phong Lôi Tử cảm thấy hối hận vô cùng, hối hận chính mình lòng tham che mắt, vì sao phải nghe lời dụ dỗ của đám Triệu Tiền Tôn, đến đây t·ruy s·át Khương Ly chứ.

Phong Lôi Tử hiện tại đã vô kế khả thi, y thân là khôi lỗi sư, hiện tại mất đi khôi lỗi, pháp lực cũng tiêu hao gần hết, căn bản không phải đối thủ của Khương Ly.

“Khụ khụ, Bạch đạo hữu à, chúng ta chỉ sợ có chút hiểu lầm!”

Phong Lôi Tử thu liễm cảm xúc, không còn chạy trốn nữa mà đối với Khương Ly nói.

“Hiểu lầm?” Khương Ly cười không phải cười nhìn y, hiếu kỳ muốn xem y định nói cái gì.

Chương 56: Thượng Cổ Bí Thuật, Vạn Đạo Thanh Liên