Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 59: Ngươi Quá Dài Dòng!
Sau khi nhận chủ hết thảy khôi lỗi, Khương Ly cầm lên tấm thẻ ngọc ẩn chứa bí thuật Vạn Đạo Thanh Liên.
Đây là một môn bí thuật thượng cổ, chia làm ba tầng là Vạn Đạo Thanh Liên, Thập Vạn Đạo Thanh Liên cùng Bách Vạn Đạo Thanh Liên, đáng tiếc thẻ ngọc này vốn không trọn vẹn, bên trong chỉ ghi chép tầng đầu tiên là Vạn Đạo Thanh Liên.
Tuy nhiên, nếu triệt để tu luyện thành công, lấy thanh liên hộ thể, coi như tam phẩm đỉnh cao Chân Vương cũng khó lòng phá vỡ. Giống như Phong Lôi Tử, vẫn chưa hoàn toàn tu thành Vạn Đạo Thanh Liên, nhưng lúc mở ra phòng ngự, lại dễ dàng chống đỡ công kích của Thiên Đạo Kiếm Hạp.
Môn bí thuật này mặc dù là bản thiếu, uy lực lại không thể coi thường, có thể học tập.
Hiện tại, tu vi nhục thân của Khương Ly đã đạt tới Niết Bàn nhị trọng hậu kỳ, kết hợp với cửu trọng Bất Diệt Kim Thân có thể chống chịu công kích của tam phẩm sơ kỳ.
Lại tăng thêm Đa Trọng Niệm Thuẫn Quyết, coi như tam phẩm trung kỳ cũng có khả năng chống đỡ.
Nếu cộng thêm Vạn Đạo Thanh Liên, có thể nói tứ phẩm trở xuống, hắn tiên thiên đứng ở thế bất bại.
Chỉ có điều, để tu luyện môn bí thuật này, cần tiêu tốn bảy tám loại Linh Dược quý trọng, hơn nữa đều là Lục phẩm Linh Dược. Trên người hắn hiện tại chẳng có nhiều Linh Dược như thế, nên tạm thời để qua một bên.
Khương Ly ngồi ở trong Lạc Thần giới chỉnh đốn một ngày, sáng sớm hôm sau, hắn mới trở ra ngoại giới rồi một mạch chạy về phía Xích Hỏa Châu.
Lần này, hắn cũng chẳng thèm ngụy trang, mà thẳng thừng đi tới trận môn. Ngày trước bởi vì thực lực chưa đủ, hoặc không muốn dính dáng đến phiền phức nên Khương Ly mới tiến hành ngụy trang.
Nhưng hiện tại, hắn đã không còn quá mức kiêng kỵ.
Phải nhớ một điều, tại Loạn Ma Vực, không nói nhân nghĩa, chỉ tin thực lực. Loạn Ma Vực g·i·ế·t một người là tội, g·i·ế·t trăm người là ma, g·i·ế·t vạn người là hùng, g·i·ế·t trăm vạn người là hùng chủ.
Thế nhân xem hắn là dê béo, đơn giản vì đều cho rằng, thực lực của hắn thấp kém, dễ dàng săn g·i·ế·t.
Cho nên, muốn kinh sợ thế nhân, thì phải bày ra thực lực.
Khoảng cách đến trận môn còn bốn ngàn dặm, Khương Ly chân đạp Túng Địa Kim Quang nhàn nhã bay tới. Chỉ là trên đường đi, hắn bỗng cảm thấy khác lạ. Rất nhiều võ giả hồ hởi chạy về phía trận môn, tựa hồ có chuyện gì đó náo nhiệt.
Khương Ly nào biết, hiện tại toàn bộ Kiếm Châu và Xích Hỏa Châu đều đã sôi trào. Không ít thợ săn tiền thưởng đang ráo riết truy tìm hắn. Trong đó đa số là nhị phẩm Chân Nhân, thậm chí một chút Chân Vương tán tu cũng tham dự.
Phi hành chừng ba khắc đồng hồ, rốt cuộc nhìn thấy tòa trận môn liên tiếp Kiếm Châu và Xích Hỏa Châu. Đang lúc định chạy đến trước trận môn thì bỗng nhiên ánh mắt của hắn hơi chìm xuống.
Ngay phía trước trận môn xuất hiện tám tên nhị phẩm Chân Nhân đạp không mà đứng, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.
Tám người này, đều là Kiếm Châu võ tu, trong đó người dẫn đầu thình lình là trưởng lão của Kiếm Thành Lý gia.
Ngày hôm nay, tất cả các tòa trận môn từ Kiếm Châu đến Xích Hỏa Châu đều bị chặn lại, đồng thời có đại lượng võ giả mai phục. Tòa trận môn này chỉ là một trong số đó.
“Các hạ chính là Bạch Ma lão tổ chứ?” Dẫn đầu đám người là một lão giả thân hình cao gầy, tu vi nhị phẩm đỉnh phong. Lão ta là trưởng lão của Lý gia, phụ trách tọa trấn nơi đây.
“Đúng thế!” Khương Ly thản nhiên đáp.
“Rất tốt! g·i·ế·t hắn!” Lão giả không hề nói nhảm, tám tên võ giả đồng loạt rút kiếm xông về phía Khương Ly.
“Hắc, thì ra các ngươi ở đây chờ ta sao?” Trong mắt Khương Ly lóe lên hàn mang, bàn tay hướng về phía trước chụp mạnh một cái, trong tám tên nhị phẩm Chân Nhân, bảy tên nháy mắt thân thể nát bét, c·h·ế·t ngay tại chỗ.
Người còn lại, chính là lão giả họ Lý, lão mặc dù chưa c·h·ế·t, nhưng cũng đã gần thoi thóp.
Khương Ly sắc mặt như thường, túm lấy đầu lâu của lão ta, tiến hành sưu hồn diệt ức.
Sưu hồn xong, nội tâm Khương Ly lạnh lùng đến cực điểm. Hắn không nói một lời, vận dụng Thôn Niệm Quyết, hấp thụ thần hồn của đối phương.
Từ trong ký ức của lão giả họ Lý này, hắn cũng biết rõ một chút tin tức. Chính mình hôm qua g·i·ế·t c·h·ế·t hai người Triệu Tiền Tôn cùng Lý Bích Hà, bị cung chủ của Tinh Vũ Cung biết được, ả không tiếc đem mười triệu nguyên thạch ra treo thưởng hắn.
Cũng đem tin tức này thông báo cho võ giả ở các ma châu phụ cận, hiệu triệu tất cả cường giả đến đánh g·i·ế·t mình lĩnh thưởng.
Một chiêu mượn đao g·i·ế·t người của Tinh Vũ cung chủ, đúng là thiên y vô phùng.
“Rất tốt, lại đem Khương mỗ trở thành con mồi để săn g·i·ế·t. Ta cũng muốn xem, rốt cuộc là ai g·i·ế·t ai!”
Khương Ly nhẹ giọng thì thào, yên lặng thu hồi túi trữ vật của tám tên võ giả, híp mắt liếc nhìn xung quanh một lượt.
Nơi phương xa ẩn núp không ít võ giả, nhìn thấy Khương Ly tiện tay liền chụp c·h·ế·t tám vị nhị phẩm Chân Nhân, tất cả đều sợ xanh mặt.
Hừ! Hắn lạnh rên một tiếng thị uy, tiếp theo hóa thành kim quang xông vào trận môn.
Chỉ có điều ngay khi hắn vừa chui ra khỏi trận môn, thì chợt có một luồng cực quang màu vàng, từ phương xa, lấy tốc độ cực nhanh vù vù bắn tới.
Theo một tiếng xé gió chói tai truyền ra, trong nháy mắt, chùm cực quang kia đã đánh trúng người Khương Ly.
Lấy hắn làm trung tâm, đại địa lập tức bắt đầu hướng về hai bên vỡ ra, chấn động mạnh mẽ khiến cho mấy dặm đại địa đều vỡ vụn.
Khương Ly bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị chùm cực quang đánh văng xuống đất, cuốn lên khói bụi tán loạn.
Bấy giờ từ phía đối diện đi ra năm người, dẫn đầu là một gã thanh niên tuấn lãng mặc cẩm bào, tu vi thình lình đạt tới Chuẩn Vương. Mà bốn người sau lưng y thì đều là nhị phẩm Chân Nhân.
“Hắc, một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên của thiếu chủ đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, đừng nói là nhị phẩm Chân Nhân, coi như tam phẩm Chân Vương vô ý trúng phải cũng trọng thương!”
Bên trong năm người, một lão giả đưa mắt đảo qua bụi mù, toét miệng cười nói.
“Hừ! Thiếu chủ thế nhưng là Đao Thành thất tử đứng đầu, võ đạo tham công tạo hóa, trong vòng mười năm tất đột phá Chân Vương, tự nhiên đâu phải hạng người bình thường có thể so sánh!”
Một người khác lên tiếng.
“Các ngươi đoán xem, Bạch Ma tiểu nhi đã c·h·ế·t hay chưa?”
“Bạch Ma tiểu nhi hơn mười năm trước có thể đánh lén g·i·ế·t c·h·ế·t một bộ thế thân của Yêu Nguyệt tiên tử, thực lực chẳng kém gì Chuẩn Vương cảnh, nói không chừng còn sống đi!” Một người khác chần chờ nói.
“Khặc khặc, dù không c·h·ế·t cũng phải trọng thương đi, cũng không phải chưa có Chuẩn Vương cường giả c·h·ế·t dưới chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên của thiếu chủ đâu...”
Năm người nói chuyện nhàn nhã, tựa hồ chẳng đem Khương Ly để vào trong mắt.
Cuồng phong nổi lên, bụi mù tản mạn, Khương Ly chậm rãi bước ra từ trong bụi mù, một bộ áo trắng, tóc đen tung bay trong gió, ngay cả góc áo đều chưa hề tổn hại, nhưng ánh mắt của hắn lại lộ ra băng lãnh vô tình.
“Ngươi…ngươi thế mà không bị thương!” Khương Ly hoàn hảo vô thương, để đám võ giả đều kinh dị vô cùng.
Ngay cả tên thanh niên mặc cẩm bào cũng hơi có chút động dung, tiện đà mở miệng:
“Có thể đón đỡ một đao của ta, Chân Vương phía dưới, ngươi là người đầu tiên!”
“Bổn tọa lần này du lịch Loạn Ma Vực, g·i·ế·t người lĩnh thưởng vốn là tiện tay. Nhưng hiện tại gặp được ngươi, bổn toạ ngược lại nổi lên lòng ái tài. Chỉ cần ngươi chịu về dưới trướng ta, như vậy…ặc”
Thanh niên còn chưa kịp nói xong, thì đã thấy một mũi kiếm nhọn hoắt từ phương xa đâm tới, tiếp theo đầu lâu của gã bình bịch rơi xuống mặt đất, c·h·ế·t không thể c·h·ế·t hơn.
“Ngươi quá dài dòng!” Khương Ly vươn tay túm lấy túi trữ vật của gã, lạnh lùng lên tiếng.