Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 62: Kẻ Nào Dám Làm Khó Dễ Phu Quân Ta
Xích Hỏa Thành, Tế Vũ Lâu tầng thứ ba mươi ba.
Phía trên Vọng Thiên Đài có một nữ nhân mặc váy vàng, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đang nhắm mắt tu luyện.
Theo từng lần vận chuyển công pháp, thiên địa nguyên khí từ bốn phương tám hướng bị kéo tới, tạo thành một xoáy lớn không ngừng xoay chuyển. Quanh người nàng, hỏa diễm b·ốc c·háy rừng rực, nhưng tuyệt nhiên không hề tổn thương tới một cọng tóc của nàng, chỉ càng tô điểm thêm dung nhan tuyệt mỹ ấy.
Trên vai thiếu nữ, con chim nhỏ chỉ lớn bằng nắm tay, lông vũ đỏ rực chói mắt, chính đang lim dim ngủ. Con chim nhỏ này nhìn như yếu ớt, nhưng người có ánh mắt tinh đời nếu quan sát kỹ, nhất định sẽ phải giật mình kinh hãi.
Bởi vì từ trên thân thể nhỏ bé kia, lại tỏa ra khí tức khủng bố, chẳng kém gì cấp bảy Yêu Vương.
Thời gian trôi qua chừng nửa chum trà, thiếu nữ đột nhiên mở mắt, thở ra một ngụm khí trọc, thở dài nói.
“Muốn thành Chuẩn Vương, trước cần cô đọng Vương Khí, đáng tiếc một bước này đã vây khốn ta ba năm. Việc này, không phải mượn nhờ thiên tài địa bảo, đan dược là có thể làm được, mà còn phải cần mài nước công phu.”
Thiếu nữ này không ai khác chính là Xích Tuyết. Từ ngày đảm nhiệm vị trí cung chủ của Xích Hỏa Thần Cung đến nay đã gần mười ba năm. Mười ba năm trôi qua, dưới sự ủng hộ của thần cung, tu vi của nàng một đường tăng mạnh, hiện tại đã đạt đến nhị phẩm đỉnh phong. Hơn nữa, bởi vì quanh năm ngồi ở vị trí cao, uẩn dưỡng khí chất, khiến cho nàng ngoài diễm lệ ra, còn ẩn chứa một tia khí thế cao cao tại thượng, không giận tự uy.
Trong lúc thiếu nữ đang vì chuyện tu luyện mà ưu tư, thì bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng hô gọi thất thanh:
“Tiểu thư, tiểu thư…chuyện lớn không tốt!”
“Ah!” Mày liễu của thiếu nữ cong lên, nhẹ giọng răn dạy: “Tuổi không còn bé nữa mà suốt ngày hấp ta hấp tấp. Nói cho ta, cuối cùng là có chuyện gì!”
Cửa lớn mở toang, một tên thiếu nữ mặc váy xanh hớt hải chạy vào, vội vã nói: “Tiểu thư, chuyện lớn không tốt. Cô gia gặp phải phiền phức!”
“Cô gia?” Nghe đến hai chữ này, sắc mặt tuyệt đẹp giấu sau khăn che mặt của Xích Tuyết rốt cuộc động dung. Cô gia trong lời của thiếu nữ mặc váy trắng, tự nhiên chính là Khương Ly.
Hơn mười hai năm trước, Khương Ly, Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh và A Phi cùng nhau ngồi Thượng Cổ Truyền Tống Trận truyền tống đến Thiên Nhai Đảo.
Mười một năm trước Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh và A Phi đều đã trở về Xích Hỏa Châu phục mệnh, chỉ riêng Khương Ly vì chuyện cá nhân mà ở lại Hoang Châu.
Cứ như thế ròng rã nhiều năm, chưa hề có tin tức nào truyền về, làm nữ nhân của hắn, Xích Tuyết không mong ngóng mới là lạ. Hiện tại, nghe được tin tức liên quan đến Khương Ly, nàng bắt đầu sốt sắng lên:
“Tiểu Hoàn, nói nhanh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!”
“Bẩm tiểu thư, ban nãy La Võng Đường truyền tới tình báo, nghe nói cô gia đã trở lại Xích Hỏa Châu. Chỉ có điều trên đường đi bị bọn thợ săn tiền thưởng vây g·iết!”
“Nghe đâu rất nhiều người muốn t·ruy s·át cô gia, không cho ngài ấy trở về Xích Hỏa Thành!”
“Tìm c·hết!” Xích Tuyết nghe đến đây thì sắc mặt chợt trở nên sương lạnh, nàng đứng bật dậy, khiến cho chim nhỏ cũng b·ị đ·ánh thức, trầm giọng hỏi:
“Phu quân của ta có b·ị t·hương không?”
“Cái này, nô tỳ không rõ, chỉ biết trên đường đi, cô gia đã g·iết rất nhiều người!” Tiểu Hoàn rụt rè nói.
“Hừ! Bọn ma đầu này thật to gan, lại dám làm khó dễ phu quân của ta. Đây rõ ràng là không đem bổn cung đặt vào trong mắt. Nếu phu quân gặp phải mệnh hệ gì, thì đừng trách bổn cung thủ đoạn ác độc!”
“Tiểu Hoàn, báo với A Phi, đi mời bốn vị phó các chủ cùng chư vị trưởng lão đến đại điện tập hợp, nhanh lên!”
“Vâng!”
Tiểu Hoàn vừa rời đi, Xích Tuyết ôm lấy chim nhỏ, đôi mắt đẹp nhìn về phía xa xăm, khẽ thì thào:
“Tiểu Hồng, cha của ngươi đang trên đường trở về rồi, lát nữa chúng ta cùng đi đón hắn nhé.”
“Ly”
Chim nhỏ tựa hồ nghe hiểu lời của nàng, há miệng ré lên một tiếng, xem như đáp ứng.
…….
Đông Nam Xích Hỏa Châu, Lăng Tiêu Thành, Tiêu Phủ.
Tiêu gia thời gian gần đây cũng không dễ chịu. Mười mấy năm trước, Tiêu gia cùng người của Vạn Dược Cốc đánh cuộc, cuối cùng thất bại thảm hại phải giao ra Vạn Dược Đỉnh, từ đấy uy danh quét rác.
Thêm nữa, nghe đồn, tuổi thọ của Tiêu gia lão tổ Tiêu Nhân Vương tựa hồ cũng sắp đi đến hồi kết, nhưng Tiêu gia lại chậm chạp chưa tìm được người kế tục. Dẫn đến toàn bộ Lăng Tiêu Thành sĩ khí đê mê. Không ít thế lực đang nhìn chằm chằm Tiêu gia, chờ đợi Tiêu Nhân Vương đi về cõi tiên mà nhảy ra kiếm một miếng canh.
Trưa hôm nay, từ chỗ sâu xa của Tiêu Phủ, bất thình lình toát ra một luồng khí thế kinh hồn, bao trùm toàn bộ Lăng Tiêu Thành. Bất kể võ giả hay phàm nhân, đối mặt với luồng khí thế đó đều bị áp chế, không khỏi run rẩy trong lòng.
“Vương khí! Tiêu gia có người minh ngộ ra Vương khí, bước vào Chuẩn Vương cảnh!” Không ít võ giả đã đoán được chuyện gì xảy ra.
“Sẽ là ai chứ? Phải chăng là gia chủ Tiêu Lệ?”
“Không rõ! Nhưng Tiêu gia hiện tại có đã Chuẩn Vương tọa trấn, các thế lực khác muốn động tay chân phải cân nhắc kỹ càng!”
Lúc này, trong Tiêu Phủ chợt vang lên một tiếng gầm lớn, tiếp theo liền thấy một thân ảnh đạp không mà lên. Nhìn kỹ, đây là một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn như thiết tháp, khuôn mặt cuồng dã, đang ngửa đầu cười to.
“Chúc mừng Tiêu Chiến trưởng lão bước vào Chuẩn Vương cảnh!”
“Chúc mừng Tiêu Chiến trưởng lão!”
Lập tức, một đám trưởng lão, chấp sự, ngay cả gia chủ Tiêu Lệ cũng xuất hiện chúc mừng. Nét mắt từng người đều giãn ra, thở phào nhẹ nhõm. Thời gian gần đây, Tiêu gia nhận phải không ít áp lực, lo lắng Tiêu Nhân Vương tọa hóa, sẽ dẫn tới biến cố. Nhưng hiện tại xuất hiện thêm một vị Chuẩn Vương, những áp lực kia đã tan thành mây khói.
“Ha hả, chút chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến!” Tiêu Chiến cười to khoát tay, đưa mắt nhìn sang một người đàn ông thân hình nhỏ thó, mặc áo choàng đen, ồm ồm hỏi:
“Tiêu Ảnh lão đệ cô đọng Vương Khí đến đâu rồi!”
“Đã được bảy thành, trong vòng ba năm tất thành Chuẩn Vương!” Người nọ bình thản đáp.
“Tốt tốt tốt!” Nghe Tiêu Ảnh nói như thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng rực lên, gia chủ Tiêu Lệ thì đã cười không ngậm được mồm. Có thể nói, một lần này, Tiêu gia sắp sửa khổ tận cam lai.
Tiêu Chiến thu hồi khí thế, có chút thở dài nói: “Lão phu có thể đạt đến cảnh giới hiện tại, ngược lại không thể bỏ qua công lao của Bạch lão đệ, cũng không biết tình hình của hắn hiện tại như thế nào?”
“Tiêu Chiến trưởng lão nói là Bạch Ma lão tổ Bạch Phàm ư?” Một vị trưởng lão chợt lên tiếng.
“Đúng thế, chính là người này!” Tiêu Ảnh cười nhẹ đáp.
“Ây!” Một đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.
“A? Các ngươi biết tin tức của Bạch lão đệ?” Tiêu Chiến nhíu mày, vội vàng truy hỏi.
“Chuyện này!” Tên trưởng lão kia do dự chốc lát, đưa mắt nhìn qua Tiêu Lệ, người sau hơi gật gật đầu mới chắp tay bẩm báo.
“Cũng không dối gạt Tiêu Chiến trưởng lão. Mấy ngày nay, toàn bộ Xích Hỏa Châu đều đã sôi trào, không ít thợ săn tiền thưởng đang ráo riết t·ruy s·át Bạch Ma lão tổ, muốn g·iết hắn để đổi thưởng đâu?”
“Còn có chuyện như vậy!” Tiêu Chiến trợn tròn mắt, khí thế trên người ầm ầm bốc cao, chửi ầm lên: “Mụ nội nó, lũ chán sống, lại dám t·ruy s·át Bạch lão đệ!”
Gã nói xong, liền phất tay, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh Cự Khuyết Đao, vác ở trên vai. Tiếp đó tung người một cái, đã hướng về phía ngoài thành bay đi.
“Tiêu Chiến, ngươi đi đâu!” Gia chủ Tiêu Lê giật mình hô to.
“Tự nhiên là đi trợ giúp Bạch lão đệ rồi! Gia chủ không cần ngăn cản ta!” Lời chưa nói xong, người đã mất tăm tích.
“Cái này…cái này!” Tiêu Lệ cùng chúng trưởng lão đều vỗ ngực dậm chân, thầm trách Tiêu Chiến lỗ mãng, còn may Tiêu Ảnh trưởng lão trước nay làm việc ổn trọng thành thục…
Tiêu Lệ thở dài, ngước mắt nhìn sang phía Tiêu Ảnh, vừa định nói mấy câu. Không nghĩ, Tiêu Ảnh cũng đã mất bóng dáng từ lâu.