Chương 66: G·i·ế·t Một Trận Thống Khoái
Cũng không rõ đám người Yêu Nguyệt tiên tử bàn luận cái gì, nhưng chỉ chừng nửa canh giờ đã thống nhất xong xuôi, đồng thời xuất phát hướng về phía vô danh hạp cốc, chỗ Khương Ly đang ẩn núp mà bay vội.
Ly Hỏa Tông đại bỉ vẫn diễn ra như thường.
Tông chủ Lục Thiên Dương tự mình đưa tiễn đám cường giả ra tận bên ngoài sơn môn.
Cho đến khi quần tu khuất bóng, Lục Thiên Dương mới thu hồi dáng vẻ tươi cười hớn hở, sắc mặt hơi trầm xuống, đôi mắt ưng lấp lóe không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Đã đem tin tức này thông báo cho Xích Hỏa Thần Cung rồi chứ?”
Lúc này phía sau lưng Lục Thiên Dương đột ngột xuất hiện một người thanh niên trẻ tuổi mặc đạo bào, cả người tỏa ra khí tức xuất trần.
“Bẩm báo lão tổ, đã thông báo từ ba ngày trước!” Lục Thiên Dương hơi giật mình, vội vã quay đầu chắp tay, cung kính nói.
"Làm rất tốt!" Thanh niên mặc đạo bào cười nhẹ tiếng nói. Người này không ai khác chính là định hải thần châm của Ly Hỏa Tông, Ly Hỏa lão tổ.
Ly Hỏa lão tổ, cốt linh hơn sáu trăm, đột phá Chân Vương đã gần ba trăm năm, thực lực thâm bất khả trắc. Có tin đồn, hắn hiện tại chỉ sợ đã đột phá tới Tứ phẩm Chân Vương, có điều từ lúc thành danh đến nay, Ly Hỏa lão tổ vẫn luôn hành sự cực kỳ điệu thấp, thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi xuất thủ.
Lại thêm Xích Hỏa Châu đang có một vị Xích Hỏa Thần Vương thanh danh như mặt trời ban trưa, nên dù Ly Hỏa lão tổ đột phá tứ phẩm đi chăng nữa, cũng không thể nào tranh đoạt vị trí bá chủ được.
"Thật là hưng sư động chúng, lão tổ dự đoán, lần này Bạch Phàm có thể thoát khỏi một kiếp hay không?” Lục Thiên Dương hỏi.
Ly Hỏa lão tổ lắc đầu bảo: "Việc này, lão phu không rõ, nhưng xảy ra chuyện lớn như thế, chúng ta cũng nên đi xem náo nhiệt...”
“Ha ha, đệ tử cũng đang có ý đó, mời lão tổ theo ta!” Lục Thiên Dương cười to, tung người bay lên, đi phía trước dẫn đường.
....
Yêu Nguyệt tiên tử vì đối phó Khương Ly liền hiệu triệu tới ba vị Chân Vương, sáu vị chuẩn vương cùng hơn ba mươi vị nhị phẩm Chân Nhân, thanh thế đừng bảo không lớn.
Mỗi lần quần tu bay qua địa phận của thế lực nào, thế lực đó đều run sợ lẩy bẩy.
Nhiều cường giả như vậy cùng nhau xuất động, tự nhiên khó lòng giấu diếm được thế nhân. Lập tức, có không ít võ giả yên lặng theo đuôi phía sau lưng đám Yêu Nguyệt tiên tử, dự định xem kịch.
Cũng có không ít võ giả, thợ săn tiền thưởng, võ phỉ tự cho mình tài cao gan lớn, lặng lẽ nhìn chằm chằm hướng di chuyển của đám người, dự định đục nước béo cò.
……
Vô danh hạp cốc, Khương Ly xếp bằng ở trên mặt đất, khuôn mặt bình thản ung dung. Mượn nhờ trận pháp thiên nhiên trợ giúp, hai ngày trước, hắn đã đem Cửu Khúc Hoàng Hà Trận bố trí xong. Nghiệt Long cùng đám tiểu Kiếm Linh cũng bị hắn thu vào trong Lạc Thần Giới.
Dù sao Nghiệt Long là một đầu Long Vương, nếu thình lình xuất hiện ở đây, dọa cho đám thợ săn tiền thưởng không dám xuất hiện, như vậy thì xôi hỏng bỏng không.
Chờ đợi mấy ngày ròng rã, đến ngày thứ hai hắn rốt cuộc nghênh đón một bầy cá lớn.
“Đến rồi sao?” Khương Ly mở hai mắt, tung người bay lên cao, nhìn từng nhóm từng nhóm lão quái đang tiếp cận.
Ba tên tam phẩm Chân Vương, người mạnh nhất thể hiện ra tu vi so với Phong Lôi Tử còn cao hơn một bậc, hẳn là tam phẩm hậu kỳ. Hai người còn lại, một người tu vi xấp xỉ Phong Lôi Tử, người khác yếu hơn đôi chút.
Bảy tên Chuẩn Vương cùng ba mươi sáu tên nhị phẩm Chân Nhân.
Kéo thần thức ra xa, hắn còn cảm giác được rất nhiều võ giả đang ẩn núp ở xung quanh, trong đó đồng dạng không thiếu cường giả.
Nhiều người như vậy tụ tập ở nơi đây, có thể là vì g·iết hắn, cũng có thể là xem náo nhiệt, đục nước béo cò.
Nếu là bình thường, gặp phải đội ngũ xa hoa cỡ này, hắn có thể trốn bao xa, liền trốn bao xa. Nhưng hiện tại…Khương Ly nhếch miệng lên, nở nụ cười lạnh lùng.
Bị trùng điệp võ giả vây quanh, bị mấy vị tam phẩm Chân Vương nhìn kỹ, trên mặt Khương Ly lại không hề xuất hiện một tia hoảng loạn.
“Ồ? Ngươi ngược lại rất bình tĩnh nha. Ngươi có biết, bổn tọa là ai không?”
Trọng Huyền Vương bước ra một bước, cẩm bào không gió mà bay, tam phẩm hậu kỳ khí thế ầm ầm tản ra, chấn động bốn phương tám hướng.
Khương Ly liếc đối phương một mắt, đạm bạc nói: “Các hạ hẳn là minh chủ Liên Minh Tán Tu, Trọng Huyền Vương chứ?”
“Không sai! Bổn tọa chính là Trọng Huyền. Hôm nay tới đây là để g·iết ngươi báo thù. Bổn tọa có một người thuộc hạ tên là Tiêu Hàn, có phải c·hết dưới tay ngươi không?”
“Xem như thế đi!” Khương Ly thản nhiên đáp. Mấy năm nay, hắn g·iết người nhiều lắm, cũng không thể nào nhớ rõ hết tên tuổi của đám oan hồn c·hết dưới tay mình.
Trọng Huyền Vương gặp hắn thơ ơ lạnh nhạt đáp lời, tựa hồ chưa để y ở trong lòng, ánh mắt hơi lạnh xuống. Y là một trong ba vị minh chủ của Liên Minh Tán Tu, lâu ngày ngồi ở vị trí cao. Ngày thường được người khác cung kính khách khí, chưa bao giờ bị coi rẻ như thế.
“Hừ, sắp c·hết đến nơi rồi còn kiêu căng ngang ngược!” Trọng Huyền Vương lạnh rên một tiếng.
Khương Ly cười nhẹ, không để ý để đến y, đưa mắt sang nhìn những người khác, hỏi.
“Làm sao? Chư vị cũng giống Trọng Huyền Vương tới tìm ta báo thù ư?”
“Khặc khặc…lão phu cùng ngươi không thù không oán. Hôm nay đến đây là để g·iết ngươi đổi thưởng!” Vừa lên tiếng là một lão giả dáng người gầy gò ốm yếu, quanh thân bao phủ bởi lớp khói đen mờ mờ. Lão giả này là một trong ba vị Chân Vương cảnh tán tu, Tử Âm lão nhân.
“Tốt!”
Khương Ly gật đầu, Tử Âm lão nhân này tương đối thẳng thắn, hắn thích.
“Bạch công tử ngươi còn nhớ th·iếp thân sao?” Bên cạnh Trọng Huyền Vương là một nữ nhân áo đen, dáng người lồi lõm uyển chuyển, lên tiếng hỏi:
“Thải Dương tiên tử...mấy hôm trước ngươi đi qua đây, Bạch mỗ đã phát hiện ra ngươi!” Khương Ly liếc nàng đôi chút, từ tốn nói.
Yêu Nguyệt tiên tử hơi nhíu mày, cười khẽ: “Công tử đã nhận ra th·iếp thân, vì sao không g·iết người diệt khẩu, hay là bỏ trốn mất dạng, tại sao lại ẩn núp ở đây?”
“Tự nhiên là chờ ngươi gọi thêm người đến, Bạch mỗ ra tay hốt gọn một mẻ!” Khương Ly chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đáp.
“A..” Yêu Nguyệt kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn, nhìn kỹ Khương Ly. Cũng không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra. Chẳng lẽ kẻ này có viện binh?
Ả buông thần thức quét qua xung quanh, mặc dù bắt được vài luồng khí tức mãnh liệt, nhưng tựa hồ không phải viện binh.
“Ai ui, Bạch công tử lừa ta dẫn người đến đây? là để chặn g·iết chúng ta ư?” Yêu Nguyệt tiên tử rụt người về sau, một bộ run sợ hỏi.
“Đúng vậy!” Khương Ly đáp.
“Dõng dạc!” Yêu Nguyệt tiên tử còn định nói gì, thì trong đám người, một người đàn ông thân hình cao lớn, cõng thanh trường thương màu tím sau lưng, lớn tiếng cắt ngang. Tiếp theo gã bước ra phía trước một bước, nâng thương chỉ về phía Khương Ly nói.
“Chư vị chớ nên nhiều lời làm gì, trước tiên đem hắn bắt giữ, rồi xử lý sau cũng không muộn!”
“Thương Lang huynh nói đúng! Truyền lệnh của bổn tọa, tất cả đồng loạt ra tay, tận lực bắt sống Bạch tiểu nhi. ”
Trọng Huyền Vương cũng gật đầu, nâng tay hạ lệnh một tiếng, hơn bốn mươi tên võ giả đồng loạt hóa thành độn quang vọt tới chỗ hắn.
Bắt sống Khương Ly là điều kiện mà Yêu Nguyệt tiên tử đưa ra. Còn vì sao phải bắt sống, tất cả mọi người đều cực kỳ tinh tường. Hiển nhiên, Yêu Nguyệt tiên tử muốn tự mình thải bổ Khương Ly rồi mới g·iết c·hết.
Bọn họ cũng lờ mờ đoán ra, Yêu Nguyệt tiên tử sở dĩ hưng sư động chúng, tụ tập bọn họ tới đây vây bắt Khương Ly là vì thèm thuồng thân thể của hắn đi. Nghĩ đến chuyện này, không ít người trong lòng nhổ nước bọt, thầm chửi Bạch Ma tiểu nhi tốt số. Trước khi c·hết còn được làm quỷ phong lưu.
Bốn mươi mấy vị cường giả từ bốn phương tám hướng đồng loạt xuất thủ, thanh thế cực kỳ hùng vĩ, ngay cả Khương Ly cũng có chút giật mình.
Đám võ giả vây xem ở phương xa, từng người nhíu mày. Không ai nghĩ rằng, Khương Ly có thể thoát khỏi c·ái c·hết.
Khương Ly đạp không mà đứng, nhìn từng đám cường giả xông tới trước mặt, ánh mắt lẫm liệt.
Tu đạo gần hai trăm năm, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với nhiều cường giả như thế. Nội tâm không khẩn trương mới là lạ, tuy nhiên nếu đã quyết định thì hắn sẽ không lùi bước. Hôm nay, Khương mô liền g·iết một trận thống khoái vậy!
“Lên!”
Lúc này, Khương Ly chợt nhẹ nhàng nói ra một chữ, hai tay nhanh nhẹn bấm quyết.