Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 96: Gặp Lại Tô Phu Nhân

Chương 96: Gặp Lại Tô Phu Nhân


Bọn Khương Ly vừa vào Hắc Diệu Thành, liền ngựa không dừng vó mà chạy một mạch tới Lung Linh đạo quan. Nào ngờ lúc đến nơi thì nơi đây chỉ còn là một bãi đất trống. Nguyên bản Lung Linh đạo quan đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn chút vết tích gì.

“Ah ah cái này!” Ô Thiên Phong há mồm, sắc mặt vô cùng khó coi, suýt chút nữa chửi ầm lên.

Gã vốn dĩ phải hạ quyết tâm lắm mới dám đến Hắc Diệu Thành, ai ngờ lúc tơi nơi thì Hoàng đạo nhân đã dọn đi mất rồi.

Khương Ly âm thầm tản ra thần niệm quét vài vòng, hoàn toàn chẳng phát hiện ra bất kỳ dấu tích nào của Lung Linh đạo quan, không khỏi thở dài:

“Nhìn hiện trường của nơi đây, hẳn Hoàng đạo nhân đã rời đi khá lâu rồi…”

Ô Thiên Phong buồn bã nói: “Khổ vậy, khổ vậy, xem chừng cuộc đời này của bần đạo chỉ sợ vô duyên với Hắc Vận Thạch rồi!”

Khương Ly trầm mặc, ban nãy nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với một lão quái vật tồn tại từ thời trung cổ. Tâm thần của hắn vốn dĩ cực độ căng cứng, hiện tại không gặp được người lại cảm thấy tiếc nuối, hụt hẫng.

Lắc lắc đầu, chợt ánh mắt của hắn hơi lóe lên, không tự chủ nghĩ tới một nữ nhân.

“Ta là Tô Nhan, Hắc Thị Tô Nhan, nếu công tử muốn tìm bằng hữu của ngươi, thì hãy đến Lung Linh đạo quán ở Đông thành!”

“Ô đạo hữu chớ vội thất vọng, ta nghĩ tới một người rất có thể biết được tung tích của Hoàng đạo nhân...”

“Ah, là ai vậy?”

“Đạo hữu đi theo ta!” Khương Ly chưa giải thích thêm mà xoay người hướng về trung tâm Hắc Diệu Thành mà đi nhanh.

Người mà Khương Ly muốn gặp, tự nhiên là thiếu nữ mà năm đó hắn từng có duyên gặp gỡ ở trên đường phố Hắc Thị, Tô Nhan.

Ô Thiên Phong thấy Khương Ly đi về phương hướng Hắc Thị, mới vỗ vỗ đầu nói: “Khổ vậy, khổ vậy, bần đạo suýt nữa quên mất, năm đó bên người Hoàng tiền bối còn có một vị nữ cư sĩ. Nàng ta tựa hồ là chưởng quản của Hắc Thị thì phải.”

Gã nói rồi nhấc chân bước thoăn thoắt chạy theo hắn.

Hắc Diệu Thành là tòa thương thành lớn nhất Loạn Ma Vực, so với Xích Hỏa Thành còn nhộn nhịp hơn mấy lần. Toàn bộ thành thị được chia thành hai mặt Đông Tây. Mặt đông là nơi cư trú của dân chúng bản địa và khách giang hồ, còn mặt phía tây thì chủ yếu là các khu giao dịch lớn lớn nhỏ nhỏ.

Khu giao dịch ở phía tây Hắc Diệu Thành được phân ra ba loại đẳng cấp là Thiên, Địa, Nhân.

Khu vực Nhân cấp đại thể đều bán ra các loại phàm vật.

Khu vực Địa cấp thì chủ yếu buôn bán các loại Chân bảo.

Còn lại khu vực Thiên cấp buôn bán ra vật phẩm, ngay cả Chân Vương cũng động tâm.

Toàn bộ mặt tây Hắc Diệu Thành tổng cộng có ba trăm khu vực nhân cấp, ba mươi khu vực Địa cấp, còn khu vực Thiên cấp thì chỉ có ba chỗ. Hắc Thị nằm ở trung tâm thành thị cũng là một trong ba khu vực Thiên cấp.

Trong lúc đi đường, Khương Ly lẫn Ô Thiên Phong đều không hề giấu diếm khí tức của bản thân, nên thủ vệ Hắc Thị vừa nhìn thấy bọn hắn liền lập tức khách khí chào hỏi.

Khương Ly bất động thanh sắc đi thẳng về phía tòa cung điện lơ lửng ở trung tâm Hắc Thị, trên đường, không ngờ lại đụng vai với một thiếu nữ.

Thiếu nữ có dáng người nhìn cực kỳ ốm yếu, như không chịu được một cơn gió thổi, bị hắn đụng một cái liền té ngã lăn quay ra đất.

Nhìn kỹ, thiếu nữ này mặc váy đen, mặt che lụa đen, tóc dài như suối vén ở bên vai, lúc ngã xuống chân ngọc trắng nõn lộ ra ngoài, tuy không thấy rõ mặt mũi, nhưng nàng ta rõ ràng là một mỹ nữ tuyệt sắc. Chẳng qua là hai tròng mắt của thiếu nữ lại đen thuần trông rất quỷ mị, sinh ra ở trên khuôn mặt mỹ miều lại cũng có chút yêu mị.

Quỷ dị nhất là trên người thiếu nữ tựa hồ không hề có bất kỳ một tia Chân Lực nào, khí huyết cũng mỏng manh yếu ớt, chẳng khác gì phàm nhân.

Nhưng có thể đi dạo ở trong Hắc Thị, kém cỏi nhất cũng phải là nhất phẩm Chân Nhân. Nàng ta này nhất định là cao thủ, hơn nữa còn sở hữu một loại pháp môn che giấu tu vi cao minh nào đó.

Thiếu nữ mặc váy đen ngã ngồi ra đất, hai mắt rưng rừng đáng thương nhìn hắn, chờ Khương Ly đỡ nàng đứng lên.

Ô Thiên Phong đứng ở bên cạnh thấy thế, sắc mặt hơi biến ảo, tiếp theo lộ ra nụ cười bỉ ổi, rồi xoay người biến mất tại chỗ.

Gặp dáng vẻ đáng thương hề hề của nàng, Khương Ly sắc mặt bình thản, nâng chân lách người dự định bỏ đi. Thiếu nữ này tu luyện pháp môn che giấu tu vi có thể giấu diếm được thần niệm của hắn, thân phận nhất định không đơn giản. Cho nên nếu không phải b·ị b·ắt buộc, Khương Ly chả muốn cùng nàng ta có chút liên hệ gì, nếu không nhất định sẽ dẫn tới đủ loại phiền toái.

Khương Ly lách người liền đi vội, cực kỳ dứt khoát. Mà thiếu nữ mặc váy đen kia thấy hắn đụng mình té ngã, lại đỡ cũng chẳng đỡ, mắt đẹp lóe lên từng tia giận dữ, liền cắn răng giơ cánh tay mềm mại nắm lấy áo khoác của Khương Ly rồi hô:

“Không cho ngươi đi! Đụng vào người khác, không chịu xin lỗi là sao?”

Khương Ly cau mày liếc nàng một chút, hạ giọng: “Cô nương, xin tự trọng!”

“Đỡ ta dậy, nếu không ôm ta lên cũng được…”

Thiếu nữ mặc váy đen buông lỏng áo khoác của hắn, ngồi quỳ trên đất, giang hai tay nhỏ nhắn ra, làm tư thế muốn được ôm.

Khương Ly lắc lắc đầu, vung ống tay áo, vận chuyển Chân Lực tạo ra một trận gió nhẹ, đem thân thể của nàng nâng lên, rồi tiếp tục đi đường.

“Chờ một chút…”

“Ừm!”

Sắc mặt của Khương Ly hơi sầm xuống, quay đầu quan sát thiếu nữ, lập tức đoán được, người này rõ ràng là cố ý đeo bám mình.

May mắn cho nàng nơi đây là Hắc Thị, có Minh Hải Chân Vương giá·m s·át, hắn không tiện ra tay. Nếu ở bên ngoài, bị người vô duyên vô cớ dây dưa, hắn đã dạy cho nàng ta một bài học rồi.

Thiếu nữ mặc váy đen cười hì hì, ngẩng đầu cùng Khương Ly đối mắt mấy giây, ai ngờ lại biến ảo ra hơn mười loại vẻ mặt. Có hoạt bát, có nhàn tĩnh, có yêu mị, có thục mỹ, có thuần khiết… Đến cuối cùng thì biến thành diêm dúa lòe loẹt, pha chút hoạt bát.

Nhưng tình cảnh ấy rơi vào trong mắt Khương Ly lại để hắn sững sờ, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Công tử đến Hắc Diệu Thành là muốn tìm Hoàng tiền bối ư?” Thiếu nữ chợt lên tiếng, đánh vỡ dòng suy tư của hắn.

Khương Ly âm thầm giật mình, sắc mặt lại bình thản nói: “Phải thì thế nào, mà không phải thì lại thế nào?”

“Hì hì, Hoàng tiền bối hiện tại không ở Hắc Diệu Thành, chuyến đi này của công tử chỉ sợ thành công cốc rồi!”

Khương Ly hơi biến đổi sắc mặt, chắp tay nói: “Mời cô nương chỉ giáo cho!”

Trong đáy mắt đen tuyền của thiếu nữ lóe lên một tia đắc ý, nhoẻn miệng nói: “Ai ui, ban nãy công tử đụng ngã người ta, lại chẳng thèm đỡ lên. Hiện tại nhân gia đang rất thương tâm, làm sao dám chỉ giáo cho công tử đây?”

Giọng điệu này! Khương Ly chợt bừng tỉnh, cân nhắc hồi lâu, hắn rốt cuộc đã nhận ra thân phận của thiếu nữ mặc váy đen này.

Tô phu nhân!

“Đã lâu không gặp, Tô phu nhân!”

“A!” Thiếu nữ hơi sừng sờ, che miệng cười khẽ, tiếp theo quanh người bốc lên từng tia hắc quang, dung mạo biến đổi trở về. Mà thân hình nhỏ nhắn đã hóa thành tia sáng màu đen, nháy mắt liền xuất hiện ở bên cạnh hắn, hờn dỗi nói:

“Khương công tử có Xích Hỏa Cung Chủ làm bạn, liền vội đem hoa tàn bại liễu như nhân gia quên mất, để người ta thật đau lòng!”

Chương 96: Gặp Lại Tô Phu Nhân