Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 6: Oan Gia Ngõ Hẹp


Đúng lúc Khương Ly đi ra thư viện, thì bên ngoài Trần phu tử cũng giảng đạo xong xuôi, từng tốp đệ tử theo nhau tản mạn.

“Công tử”

“Công tử”

Bên tai vang lên âm thanh ngòn ngọt, thì ra là Lục Liễu cùng Hồng Miên. Hai nữ mặt mày hớn hở, vừa thấy hắn liền cười tươi như hoa nở.

“Các ngươi vui vẻ như thế, hẳn là hôm nay đạt được không ít chỗ tốt chứ!”

“Vâng, Trần phu tử không hổ là tông sư cường giả, chỉ giảng giải mấy câu liền để ta hiểu ra rất nhiều thứ...” Hồng Miên gật gù đáp.

“Hì hì, mặc dù Trần phu tử giảng giải rất hay, nhưng ta vẫn cảm thấy công tử chỉ điểm dễ hiểu hơn. Tùy ý liền giúp hai chúng ta đột phá tới bát phẩm!” Lục Liễu cười nhẹ, khoác lấy của tay hắn nũng nịu.

“Ta cũng cảm thấy như vậy” Hồng Miên gõ đầu, giật mình sùng bái mà nhìn hắn.

“Chúng ta trở về thôi!” Khương Ly cười lắc đầu nói, hắn đường đường là Tam phẩm Chân Vương, so với thế giới này Thiên Nhân cường giả còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Một giới phàm cảnh võ phu, làm sao có thể so sánh với hắn.

“Vâng!”

Ba người cười nói vui vẻ, dự định rời khỏi Văn Viện, thì chợt từ đằng kia vang lên một đạo âm thanh châm chọc.

“Một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, dám tự cho mình kiến thức uyên bác hơn Trần tông sư. Đúng là cuồng vọng vô tri”

“Hả” Câu nói này vừa vang lên lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Khương Ly nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn sang, vừa lên tiếng là một người tuổi trẻ đang nắm eo bạn gái, trên mặt đầy vẻ trào phúng.

Lục Liễu cùng Hồng Liên lập tức nhận ra người kia, sắc mặt hơi biến đổi, nhẹ giọng nói thúc giục hắn: “Công tử, chúng ta đi thôi!”

Hai nữ quàng lấy tay hắn, muốn kéo hắn đi. Nào ngờ Khương Ly thân như bàn thạch, dù kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

Bên này, người tuổi trẻ kia đã mang theo bạn gái cùng tùy tùng đến gần, ánh mắt khẽ dừng ở trên người Khương Ly, cười hắc hắc: “Đây không phải là Đúc Kiếm Sơn Trang Khương Ly sao? Thật sự là oan gia ngõ hẹp nha!”

Mà nữ nhân trang điểm lộng lẫy trong ngực hắn, khi nhìn thấy Khương Ly, thân thể lập tức cứng đờ, biểu lộ mất tự nhiên, nhẹ nhàng nói: “Diệp sư huynh, sư muội có chút mệt mỏi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đi”

Người tuổi trẻ bị gọi là Diệp sư huynh cười nhạo một tiếng nói: “Là thật sự mệt mỏi, hay là vì gặp được tình nhân cũ nên không được tự nhiên”

Nữ nhân nghe thế khuôn mặt lộ ra xấu hổ, ấp úng không nói.

Diệp sư huynh cười bảo: “Đã gặp tình nhân cũ, như thế nào cũng nên đi tới chào hỏi một tiếng mới phải”

Nói xong liền ôm nữ nhân đi tới đối diện Khương Ly, phía sau lưng gã bảy tám tên tùy tùng cũng hiểu ý, tản ra xung quanh đem ba người bọn họ cho vây lại.

Khương Ly hơi ngẩn người, lẳng lặng nhìn qua người tuổi trẻ kia một mắt, trong đầu xuất hiện chút tin tức.

Vũ Dương Tông, Diệp Phàm.

Vũ Dương Tông là một trong bốn cái thế lực lớn nhất quận Thanh Hà. Chỉ xếp sau Văn Viện và phủ Thái Thú mà thôi. Xét về thực lực, mạnh hơn Đúc Kiếm Sơn Trang quá nhiều.

Vũ Giới võ giả phân thành cửu phẩm, thì thế lực cũng phân chia như thế.

Đúc Kiếm Sơn Trang có hai vị thất phẩm vũ sư tọa trấn, xem như thất phẩm thế lực, mà Vũ Dương Tông đường đường là ngũ phẩm thế lực. Vô luận là số lượng cùng chất lượng, cả hai đều không ở cùng một cái cấp bậc. Vũ Dương Tông tùy tiện phái một vị trưởng lão, đều có thể nhẹ nhõm diệt đi toàn bộ Đúc Kiếm Sơn Trang.

Diệp Phàm này, nghe nói là cháu trai của một vị trưởng của Vũ Dương Tông, thực lực cùng nguyên thân không kém là bao, nhưng địa vị quyền thế lại ngày đêm khác biệt.

Nữ nhân bên cạnh gã gọi là Hoàng Yến, là đệ tử của một gia tộc nhỏ. Một năm trước đây, lúc nguyên thân hành tẩu giang hồ, bắt gặp nàng bị cường đạo t·ruy s·át, liền trượng nghĩa ra tay. Từ đó cả hai kết bạn, cùng nhau du lịch Thanh Châu.

Vốn cho rằng Hoàng Yến dịu dàng thiện lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chính là nhân sinh bạn lữ lý tưởng. Hai người tình đầu ý hợp, tư định chung thân. Ai biết Diệp Phàm bỗng nhiên hoành không xông ra. Giữa nguyên thân cùng Diệp Phàm, Hoàng Yến quả quyết lựa chọn người sau, nguyên thân bởi vì không chịu được đả kích mà hướng Diệp Phàm khiêu chiến.

Cả hai tu vi sàn sàn nhau, thực lực cũng không kém quá nhiều. Đáng tiếc, Diệp Phàm là đệ tử môn phái lớn, được trưởng bối ban tặng nhiều bảo vật mạnh mẽ. Trong lúc tối hậu quan đầu, dùng bảo vật đem nguyên thân trọng thương gần c·hết.

“Tiểu tử, ngươi tựa hồ đã quên trước kia từng nói, trên đường bắt gặp Diệp mỗ, thì phải lùi xa ba trăm trượng…Làm sao vẫn can đảm đứng ở đây? nghĩ muốn ăn đòn phải không?” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn qua Khương Ly. Gã mặc dù từ trong tay Khương Ly hoành đao đoạt ái, nhưng cũng không có ý định buông tha cho hắn. Lần trước quyết đấu lôi đài, gã hạ thủ tàn nhẫn, những tưởng đối phương đ·ã c·hết rồi. Không nghĩ Khương Ly lại vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.

“Hắc” Khương Ly nhếch miệng cười một tiếng: “Bổn tọa đúng là đang muốn ăn đòn. Vốn dĩ ta định đợi mấy hôm mới đi tìm ngươi tính sổ. Nếu các ngươi đã tự mình đưa đến cửa, bổn tọa cũng đỡ tốn công phu."

Khương Ly chưởng khống bộ thân thể này, tự nhiên cũng chưởng khống tất cả bao gồm trí nhớ, tình cảm của nguyên thân. Giờ phút này bắt gặp tình địch, trong lòng không hiểu tuôn ra một đám lửa giận.

Diệp Phàm nghe thế thì sửng sờ, mà trong ngực gã Hoàng Yến cũng một mặt kinh ngạc nhìn qua Khương Ly.

Tại trong ấn tượng của nàng, Khương Ly là người có tính tình ôn hòa, đối xử mọi người cũng cực kỳ khoan hậu. Từ trước đến giờ chưa bao giờ biểu hiện càn rỡ như vậy.

Dạng này Khương Ly để cho nàng cảm giác rất lạ lẫm.

“Ngươi nói cái gì?” Diệp Phàm nghiêng lỗ tai, đem đầu hướng về phía Khương Ly, miệng hú lên quái dị: “Ta giống như không có nghe rõ, làm phiền nói lại lần nữa xem?”

Bịch

Khương Ly cũng không dài dòng, nâng chân hướng về phía trước đạp mạnh một cái. Cả người Diệp Phàm giống như quả bóng bị đạp văng ra xa mấy trượng, lăn mấy vòng mới ổn định thân hình. Mà Hoàng Yến bị gã ôm ở trong ngực cũng theo nhau lăn lộn dưới đất.

Hí!

Từng tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ tại chỗ.

“Công..công tử?” Ngay cả Lục Liễu cùng Hồng Miên cũng kinh ngạc đến ngơ ngẩn, lắp bắp nhìn hắn.

Mà Khương Ly lại bình thản như không, chắp hai tay sau lưng, hững hờ nhìn qua chật vật không chịu nổi một nam một nữ.

“Diệp thiếu!” Mấy tên tùy tùng lúc bấy giờ mới kịp định thần, vội vàng hô nhau chạy tới đỡ lấy Diệp Phàm.

Diệp Phàm bị người dìu lên, đầu tóc bù xù, khóe miệng chảy máu tươi, mà trước bụng quặn đau, hiển nhiên vừa rồi Khương Ly ra tay không lưu lực. Gã vừa sợ vừa giận nhìn hằm hằm Khương Ly quát: “Khốn nạn, ngươi dám đánh ta?”

“Đánh một con c·h·ó mà thôi, có gì không dám!” Khương Ly cười gằn.

"Khụ khụ công tử…” Lục Liễu cùng Hồng Liên thấy Khương Ly càng thêm hùng hổ dọa người, cười khổ nhìn nhau. Các nàng chẳng biết khuyên can thế nào, đành rút kiếm cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.

“Tốt tốt tốt” Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào đám thủ hạ xung quanh mà mắng.

“Đều thất thần làm gì, còn không mau đem bọn họ bắt lại cho ta. Hôm nay nếu không đem tiểu tử này chặt tay, chặt chân, không đem hai tiện nữ nhân kia dằn vặt tới c·hết. Bản thiếu không mang họ Diệp”

Bảy gã tùy tùng sau lưng gã lập tức hướng về phía trước phóng đi. Diệp Phàm hôm nay đến Thanh Hà thành nghe giảng, mang theo tùy tùng thấp nhất cũng là bát phẩm hậu kỳ, trong đó còn bao gồm một vị thất phẩm vũ sư, xử lý ba người tuổi trẻ dễ như trở bàn tay.

“Công tử đi mau, để chúng ta chống đỡ bọn hắn một hồi”

Lục Liễu cùng Hồng Liên nhìn thấy trận thế căng thẳng, thì sắc mặt biến đổi, tay cầm kiếm cũng run lên, nhưng vẫn kiên định ngăn trước người Khương Ly.

Khương Ly bật cười, dùng tay gạt mở hai nữ ra đằng sau, nói: “Có bổn công tử ở đây, nào đến phiên các ngươi ra mặt, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cho ta”

Lời nói vừa dứt, cả người đã giống như tia chớp bắn về phía trước.

“Bịch!”

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, một gã bát phẩm hậu kỳ võ giả đang xông tới, bỗng dưng bay ngược về sau, trước ngực gã thình lình xuất hiện thủng một lỗ hổng to bằng đầu người, lời chưa kịp nói c·hết bất đắc kỳ tử.

“Diệp Dương” Mấy tên hộ vệ khác đồng dạng chứng kiến tình cảnh vừa rồi, tất cả đều sững sờ tại chỗ, sắc mặt đại biến.

Chương 6: Oan Gia Ngõ Hẹp