Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 7: Ngươi Làm Càn
“Bát phẩm đỉnh phong!” Khương Ly dùng một quyền đ·ánh c·hết một gã tùy tùng, đồng thời cũng đem tu vi bạo lộ ra ngoài, kinh động tất cả mọi người.
“Không thể nào, tiểu tử nhà ngươi làm sao lại là bát phẩm đỉnh phong?” Kinh ngạc nhất không ai khác chính là Diệp Phàm. Bởi vì năm ngày trước, lúc gã cùng Khương Ly giao chiến, tu vi của hắn vẫn là bát phẩm trung kỳ, vừa vặn mở ra bốn đường chính kinh, so với gã còn kém hơn một đường. Hiện tại, ngắn ngủi mấy hôm, tiểu tử này đã mở xong mười hai đường chính kinh, đột phá hai cảnh giới nhỏ rồi?
Sau khi chấn kinh, sắc mặt của gã trở nên vặn vẹo, trong mắt lóe lên một tia hung ác, lớn giọng quát mắng.
“Còn sững sờ gì nữa, mau mau bắt lấy hắn lại cho ta. Nhanh!”
Mà đứng ở bên cạnh gã Hoàng Yến thì một mặt phức tạp. Nàng cùng Khương Ly trước kia vốn tình đầu ý hợp. Nếu không có gì thay đổi, thì tương lai nàng rất có thể là thê tử của hắn. Chỉ là sau khi gia nhập Vũ Dương Tông, quen biết Diệp Phàm, cũng chứng kiến gia thế, quyền hành của gã. Nàng liền quyết định bỏ hắn qua một bên mà lựa chọn Diệp Phàm.
Hiện tại nhìn thấy Khương Ly tu vi tăng mạnh, trong lòng nàng bỗng dưng ngũ vị tạp trần. Mười tám tuổi bát phẩm đỉnh phong, nếu gia nhập Vũ Dương Tông, tất sẽ trở thành đệ tử chân truyền, tương lai không hạn lượng nha.
Hoàng Yến hơi lắc đầu. Đáng tiếc, dù Khương Ly tu vi tăng mạnh đi nữa, nhưng hôm nay hắn cố ý trêu chọc đến Diệp Phàm sư huynh, nhất định sẽ ăn phải quả đắng. Nội tâm nàng khẽ do dự, đợi lát nữa Khương Ly thất bại, mình có nên thay hắn cầu tình, xem như đền bù ân nghĩa hay chăng.
Bên này, bọn hộ vệ nghe Diệp Phàm thúc giục, cũng không dám qua loa, vội vàng hô nhau gầm thét, rút ra v·ũ k·hí trái phải giáp công mà tới.
Có kẻ dám tại trước cổng Văn Viện bốc lên phân tranh, còn c·hết một người, lập tức càng thêm thu hút sự chú ý dân chúng xung quanh. Ngay cả Văn Viện phu tử cũng bị kinh động đến, chỉ là bọn họ chưa hề đứng ra can ngăn.
Chốc lát, khoảng sân trước cổng Văn Viện đã tụ tập không ít người, thi nhau bàn tán.
Bên kia, Khương Ly cùng mấy người tùy tùng đã đánh thành một đoàn.
Chỉ thấy đao quang kiếm ảnh lấp lóe, Khương Ly đem hai nữ đẩy ra đằng xa, liền tay không tấc sắt mà lao vào vòng chiến. Mặc dù thế, hắn một mực chưa từng rơi xuống thế hạ phong.
“Bịch”
Lại một tiếng vang nhỏ truyền ra.
Một gã bát phẩm đỉnh phong tùy tùng đột nhiên bắn ngược về sau, không dám tin nhìn lấy lồng ngực của chính mình, tròng mắt trừng lớn.
Bởi vì chẳng biết lúc nào, gã bị Khương Ly đấm trúng một quyền, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thì cả người bay ngược, tiếp theo toàn thân sinh cơ tiêu tán, lăn lông lốc trên mặt đất.
Hí!
Từng tiếng hít vào hơi khí lạnh vang lên, tất cả mọi người đều khó có thể tin, một người tuổi trẻ như Khương Ly, đối mặt với một vị thất phẩm vũ sư cùng sáu vị bát phẩm võ giả vây công, lại có thể thong dong đối ứng, thậm chí liên tiếp g·iết c·hết hai người. Hơn nữa, càng đáng sợ hơn là, hắn không thèm sử dụng v·ũ k·hí, tùy tiện xuất quyền liền đ·ánh c·hết đôi thủ.
Một quyền đ·ánh c·hết bát phẩm đỉnh phong võ giả, coi như thất phẩm vũ sư cũng chưa hẳn đã làm được.
Diệp Phàm nguyên bản mang theo bảy gã tùy tùng, bây giờ bị Khương Ly g·iết mất hai tên, còn lại năm người. Nhưng năm người kia giờ phút này đều cảm thấy tê cả da đầu, đứng nguyên tại chỗ.
“Giao chiến với bản tọa còn dám thất thần, muốn c·hết!” Khương Ly cười lạnh, đột nhiên dậm chân một cái, thân hình như huyễn ảnh trong tích tắc đã áp sát năm người bọn họ. Tay phải âm thầm vận chuyển nội khí, ngưng tụ thành ba tấc kiếm chỉ, đột ngột hướng về phía gã hộ vệ đầu lĩnh mà g·iết tới.
“Mơ tưởng” Hộ vệ đầu lĩnh cả kinh, nhưng gã dù sao cũng là thất phẩm vũ sư, phản ứng rất nhanh, lập tức nâng đại đao trảm mạnh xuống. Ai ngờ Khương Ly chỉ hơi chuyển bước, đã dễ dàng tránh khỏi một đao trầm trọng, đồng thời kiếm chỉ cũng vòng qua người gã, đâm về phía yết hầu của một gã hộ vệ khác.
Xoẹt!
Một chiếc đầu lâu rơi xuống đất, ở cổ máu tươi phun như suối, dưới ánh nắng chói chang càng thêm chói mắt.
Cảnh tượng vô cùng huyết tinh, bốn phía lập tức truyền ra từng đợt kêu sợ hãi, mọi người nhao nhao lùi về sau, sợ tai bay vạ gió.
Lúc bấy giờ, trước cổng Văn Viện, tại một góc khuất ít ai chú ý, đứng đấy hai người. Một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh, cùng một lão đầu mặc áo xám. Cả hai người đều đang lặng lẽ quan chiến.
“Hả” Đột nhiên người đàn ông trung niên chợt giật mình kinh ngạc nói: “Nội khí ngoại phóng, vẻn vẹn bát phẩm võ giả, lại có thể làm được. Vị tiểu hữu kia là người phương nào, lão Hoàng ngươi có biết không?”
“Bẩm lão gia, kẻ này buổi sáng tới thư viện đọc sách, tự xưng là Khương Ly, lão hủ còn chưa tìm hiểu ra lai lịch của hắn” Lão Hoàng lắc đầu nói.
“Ừm, vị Khương tiểu hữu này mặc dù tuổi trẻ, nhưng mặc kệ là cường độ thân thể hay là kinh nghiệm chiến đấu đều vượt qua đồng lứa quá nhiều. Nếu trước hai mươi tuổi đột phá lục phẩm, thì Đại Ngụy Tiềm Long Bảng tất có một vị trí cho hắn”
Nghe người đàn ông trung niên nói thế, Lão Hoàng càng thêm kinh dị.
Tiềm Long Bảng là bảng danh sách ghi chép một trăm vị tuyệt thế thiên tài của toàn Đại Ngụy vương triều. Những kẻ có khả năng leo lên bảng, đều là hạng người xuất chúng, sinh thời thậm chí có cơ hội đột phá thượng tam phẩm.
Lão Hoàng theo Trần phu tử tới Thanh Hà Quận mười năm, chứng kiến qua rất nhiều nhân tài. Trong đó cũng không hiếu hạng người kinh tài tuyệt diễm, lại chưa từng có ai để lão gia nhà mình đánh giá cao như thế.
Phía trước cổng Văn Viện, hỗn chiến vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng tình thế lại hoàn toàn nghiêng về một bên. Khương Ly lấy bát phẩm tu vi, đem mấy vị hộ vệ ép cho chật vật không chịu nổi.
Lại qua mười mấy chiêu, trên mặt đất xuất hiện thêm bốn cỗ t·hi t·hể, mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên xung quanh.
Khương Ly phất tay, đem máu tươi dính ở trên người mình đều đánh rơi xuống đất, giương mắt hướng về phía Diệp Phàm mà nhìn sang.
Mà Diệp Phàm thì ngây ngẩn cả người. Lúc chiến đấu vừa bắt đầu, gã còn ở bên ngoài hô to gọi nhỏ. Nhưng theo từng tên từng tên tùy tùng ngã xuống, nội tâm của gã càng ngày càng hoảng loạn, hiện tại đã ngây ra như phỗng..
Đây chính là Đúc Kiếm Sơn Trang Khương Ly ư? đây chính là kẻ từng bị chính mình đánh như c·h·ó c·hết đây ư? Diệp Phàm cảm giác chính mình giống như đang nằm mơ, mọi thứ đều không chân thật cho lắm.
Bên cạnh gã Hoàng Yến cũng há hốc mồm.
Mắt thấy Khương Ly từng bước hướng về phía chính mình đi tới, Diệp Phàm lập tức hoảng hồn: “Đừng…đừng tới đây!”
“Ban nãy, nhà ngươi không phải nói muốn chặt đứt tay chân của bổn tọa hay sao? Ta không đến, ngươi chặt thế nào được?” Khương Ly cười nhạt nhìn gã một cái.
“Là ta..ta nói đùa” Diệp Phàm run lẩy bẩy, chợt thấy đứng ở bên cạnh chính mình Hoàng Yến, vội vàng đẩy nàng ra phía trước nói: “Không phải ngươi thích nữ nhân này sao? Ta đem nàng trả lại cho ngươi, ngươi chớ đến đây”
Hoàng Yến bị đẩy một cái lảo đảo, ngã vào trong ngực Khương Ly, sắc mặt càng trắng xám hơn.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Khương Ly hững hờ quan sát xuống, ánh mắt kia tràn đầy xa lạ cùng chán ghét, để cho nàng không dám tin.
“Hừ!” Khương Ly hừ hẹ, đem nữ nhân này đẩy qua một bên, tiếp theo khoan thai đi về phía Diệp Phàm.
“Khương Ly ngươi không được g·iết ta. Ông nội ta là Vũ Dương Tông trưởng lão, là lục phẩm đại vũ sư. Nếu ngươi dám g·iết ta, Đúc Kiếm Sơn Trang các ngươi chắc chắn sẽ bị diệt”
“Khương huynh đệ, nếu như ngươi tha cho ta lần này, sau khi trở về Diệp mỗ tất sẽ đưa lên hậu lễ cảm tạ”
"Khương Ly, suy nghĩ cẩn thận..."
“Ngươi nói quá nhiều!” Mặc kệ Diệp Phàm đe dọa hay dụ dỗ, Khương Ly vẫn lù lù bất động, từng bước từng bước áp sát. Tiếp theo, vươn tay đem cổ của gã túm lấy, giơ lên cao. Diệp Phàm mặc dù là bát phẩm trung kỳ võ giả, nhưng đối mặt với hắn, lại hoàn toàn không có sức chống trả.
Đúng lúc này, từ phương xa chợt vang lên quát lớn: “Dừng tay!”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng kia có một nhóm người chừng hai mươi vị võ giả mặc áo bào tím, hông dắt yêu đao, dẫn đầu là một người đàn ông mặt ưng, hai bên thái dương nhô cao đang nhanh chóng đến gần.
“Là Thành Vệ Binh, ta được cứu rồi” Diệp Phàm nhìn thấy người đến, trong ánh mắt lóe lên một tia hi vọng, ú ớ kêu lên:
“Đại…đại nhân cứu..” Có điều lời còn chưa nói xong, thì chỉ cảm thấy vô cùng đau nhức, tiếp theo liền bị bẻ gãy cổ mà c·hết.
Khương Ly đem xác gã vứt xuống đất, nhếch miệng cười nhạt: “Người một nhà thì nên chỉnh chỉnh tề tề”
Vừa lúc đó, đám Thành Vệ Binh cũng chạy đến nơi. Người đàn ông mặt ưng gặp Khương Ly nghe mình lên tiếng, vẫn can đảm g·iết người thì tức giận vô cùng. Ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Khương Ly quát lớn:
“Ngươi làm càn!”
“Ta làm càn như thế nào?” Đối mặt với thái độ hùng hổ dọa người của y, Khương Ly vẫn bình thản như không, hỏi lại.