Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 10: Xuân Thu Kiếm
Thanh Hà Thành phường thị, người đông như xe cửi.
Khương Ly dẫn theo hai nữ chậm rãi du ngoạn, lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm.
Trên đường phố hàng vỉa hề trưng bày san sát, giá cả so với trong cửa hàng cũng thấp hơn hai ba thành, chỉ là phẩm tướng tương đối hỗn tạp. Vũ Giới võ giả giao dịch vật phẩm vẫn như cũ sử dụng vàng bạc, ngân phiếu, không giống như Tứ Hoang sử dụng nguyên thạch.
Đi dạo tới cuối phố, ánh mắt Khương Ly bỗng lóe lên, hơi lộ ra vẻ mừng rỡ.
Chỉ thấy ở đằng kia có một lão nhân đang bán rượu. Lão nhân này trên thân áo bào màu tro, quanh thân phát ra mùi rượu nồng đậm, vừa nói vừa lộ ra hàm răng đen nhém.
Bên trên quầy hàng trưng bày hai mươi đàn lớn nhỏ khác nhau, dùng bùn đỏ bịt kín.
Khương Ly ngồi xổm ở trước gian hàng, đưa mắt nhìn một lượt rồi hỏi: “Lão tiên sinh, rượu này bán thế nào?”
Lão nhân ngoác miệng cười nói:
“Công tử hữu lễ, rượu này tên là Xích Hồng. Chính là rượu gia truyền của nhà ta. Rượu màu đỏ như máu, lúc đổ vào chén như ánh nắng mặt trời vừa mọc buổi sáng. Mỗi đàn 5 lượng bạc, giá cả phải chăng không dối trên lừa dưới”
Trong lúc nói cười, lão ta cầm một bình rượu dở đổ ra chén, quả nhiên nước rượu màu đỏ tươi tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
“Rượu tốt!”
Khương Ly tán thán, hắn cả đời thích uống rượu, ánh mắt rất cao, vừa ngửi mùi hương, nhìn sắc nước liền biết là rượu ngon.
“Hai mươi đàn này, giảm giá hai thành, bản công tử lấy hết!”
Lão nhân do dự một chút, mỗi đàn rượu giảm một lượng bạc, lão vẫn có lời liền đồng ý.
“Bán cho ngươi!”
Khương Ly gật gù, tiện tay cầm lấy một đàn rượu, bóc đi bùn đất, ngửa đầu uống ừng ực, đối với hai nữ nói:
“Các ngươi quay về Văn Viện lấy ngựa, giúp ta chuyển số rượu này”
“Rõ!” Lục Liễu, Hồng Miên đồng thanh đáp, có chút lấy làm lạ. Công tử các nàng trước nay hiếm khi uống rượu. Không nghĩ hôm nay liền mua một mạch mấy chục đàn lớn.
Khương Ly cũng không giải thích mà tinh tế phẩm rượu.
Thế giới này võ đạo mới hưng thịnh ba trăm năm, cũng không có túi trữ vật loại hình. Nên muốn chuyển đồ ngược lại tương đối vất vả.
Đợi chừng nửa khác, hai nữ dắt ngựa tới, đem toàn bộ rượu chất lên lưng ngựa xong xuôi. Khương Ly tiếp tục đi dạo.
Một đường đi vào khu giao dịch phía đông nam.
Tụ Bảo Trai
Khương Ly bước qua cửa, nhìn thấy hai gã võ giả đang nói giá.
Nơi này bán đủ loại vật phẩm, từ công pháp, v·ũ k·hí đến đan dược, tài liệu.
Chủ nhân của Tụ Bảo Trai là một vị lục phẩm đại vũ sư tên là Thiệu Hưng, tại Thanh Hà Thành cũng xem như cao thủ có tiếng. Thiệu Hưng trai chủ tuổi đã ngoài sáu mươi, nhưng vẫn tóc đen đầy đầu, nhìn chẳng khác gì bốn mươi tuổi.
Khương Ly chắp tay sau lưng lượn lờ ngang dọc.
Bên trong Tụ Bảo Trai trưng bày công pháp, chủ yếu là Nhân giai, Địa giai một bản cũng không có. Khương Ly quan sát vài lượt rồi bỏ qua.
Hắn đi đến quầy đan dược, lựa chọn mấy lần rồi lại lắc lắc đầu.
Vũ Giới võ đạo chia làm cửu phẩm, đan dược v·ũ k·hí cũng tương tự chia thành cửu phẩm.
Tụ Bảo Trai trưng bày đan dược tương đối phong phú, nhưng đại thể đều là tam phẩm trở xuống. Tứ phẩm trở lên có mấy bình, nhưng thủ pháp luyện chế cực kỳ thô ráp, đan độc vượt quá ba bốn thành, nếu dùng nhiều chỉ sợ sẽ tổn hại căn cơ.
“Ồ”
Trong lúc Khương Ly dự định rời đi, thì chợt một quầy hàng thu hút sự chú ý của hắn.
Quầy hàng này nằm ở góc hẻo lánh, phía trên trưng bày đủ loại tạp vật.
Khương Ly nhanh chân bước đến, từ bên trong đống tạp vật lục lọi ra một thanh kiếm gãy, lưỡi kiếm đã rỉ sét từ lâu.
“Công tử có hứng thú với thanh kiếm này sao?”
Đúng lúc, sau lưng chợt vàng lên một âm thanh trầm ấm, một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím, tóc đen xõa bên vai, ngậm cười bước đến. Ông ta chính là chủ nhân của Tụ Bảo Trai, Thiệu Hưng đại vũ sư.
Khương Ly hỏi: “Xin hỏi trai chủ, thanh kiếm này có lai lịch như thế nào?”
Thiệu trai chủ vươn tay chỉ về phía quầy hàng, cặn kẽ giải thích.
“Những đồ vật ở đây đều là do võ giả tìm được từ Mai Cốt Lĩnh, bán cho bản điếm. Công tử vừa ý thứ gì, bản điếm liền tiện nghi bán cho ngươi”
“Thì ra là thế!” Khương Ly gật đầu.
Mai Cốt Lĩnh là một chỗ hiểm địa của Vũ Giới, nằm ở biên giới của tam đại vương triều.
Nơi đây năm xưa cũng không gọi là Mai Cốt Lĩnh mà là Vũ Di Sơn. Ba trăm năm trước, có thần vật giáng xuống Vũ Di Sơn, dẫn đến thiên hạ loạn động.
Vũ giới hết thảy thế lực vì tranh đoạt thần vật mà bốc lên đại chiến liên miên, khiến cho ngàn dặm sơn hà hóa thành tử vực. Năm ấy, c·hết ở Vũ Di Sơn trên dưới bốn triệu người, trong đó thậm chí có mười mấy vị tông sư cường giả.
Tông sư cường giả, đặt ở ba trăm năm trước chính là cường giả đứng đầu thế gian.
Mai Cốt Lĩnh thây c·hết ngàn dặm, tử khí trùng thiên, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Lại bởi vì nguyên khí thức tỉnh, bên trong xuất hiện rất nhiều oán linh, yêu tà, chính là một chỗ hung địa.
Nhưng bởi vì bên trong Mai Cốt Lĩnh mai táng rất nhiều cường giả, ngược lại trở thành chỗ bảo địa. Có rất nhiều võ giả nghèo khổ vì mưu sinh mà mạo hiểm xông vào tìm kiếm cơ duyên.
“Nói như vậy thanh kiếm gãy này là v·ũ k·hí của một vị võ giả vẫn lạc ở Mai Cốt Lĩnh rồi.” Khương Ly thì thào, vung vẫy vài lần, chỉ cảm thấy vô cùng thuận tay liền nói.
“Thứ này ta muốn!”
Thế là Khương Ly bỏ ra mười lượng bạc, mua lấy kiếm gãy, tiếp theo dẫn theo hai nữ nghênh ngang cưỡi ngựa rời thành.
“Công tử, vì sao ngươi lại mua một thanh kiếm gãy, nó có gì đặc biệt sao?”
Trên đường về, Lục Liễu không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
Khương Ly cười nhạt, cầm chuôi kiếm khẽ vận nội khí. Lập tức, lớp gỉ sét bao phủ bên ngoài ầm ầm tróc ra, lộ ra lưỡi kiếm trong suốt như ngọc.
Trên thân kiếm còn khắc chìm hai chữ: Xuân Thu!
Thấy bảo kiếm biến hóa hai nữ hai mắt đều tỏa sáng, hiển nhiên thanh kiếm gãy trong tay hắn không phải là vật phàm.
Khương Ly tiện nay ném cho Lục Liễu. Thiếu nữ cẩn thận đỡ lấy, chăm chú quan sát.
Chốc lát, chợt ồ lên, vẻ mặt đầy kinh dị: “Không nghĩ lại là nó?”
“Ồ, ngươi biết lai lịch của kiếm gãy?”
Khương Ly nghi ngờ nhìn nàng.
Lục Liễu gật đầu nói: “Nếu nô tì đoán không lầm, thì thanh kiếm gãy này chính là một trong thập đại danh kiếm ba trăm năm trước Xuân Thu Kiếm!”
“A” Khương Ly cũng giật mình, khá là hứng thú hỏi: “Nói một chút về thập đại danh kiếm đi.”
"Chuyện này nô tì biết!” Bên cạnh Hồng Liên cũng chen miệng bảo:
“Ba trăm năm trước khi võ đạo chưa hưng khởi toàn bộ Vũ Giới thịnh truyền mười đại danh kiếm. Mỗi thanh danh kiếm đều là tuyệt thế thần binh, chém sắt như chém bùn, uy năng mạnh mẽ."
"Đứng thứ nhất là Vũ Hoàng Kiếm. Vũ Hoàng Kiếm tồn tại từ thời đại thượng cổ, lúc ấy Vũ Giới Thần Hoàng thống nhất bát hoang lục hợp, xây dựng vô thượng thần triều, tụ tập nhân tộc khí vận mà đúc thành. Chỉ là sau thời thượng cổ, ngũ vực phân liệt, Vũ Hoàng Kiếm cũng biến mất tăm tích.”
“Thứ hai là Trấn Quốc Kiếm, bốn trăm năm trước Ngô Đế thống nhất thiên hạ, lập nên Đại Ngụy, hội tụ tất cả Chú Kiếm Sư tốt nhất Cửu Châu, hỗn hợp ngũ kim mà đúc thành thần binh, xem như bảo vật trấn quốc. Trấn Quốc Kiếm đặt ở Triều Dương Cung, thiên hạ không mấy người tận mắt nhìn thấy kiếm này”
“Thứ ba là Thái A Kiếm, Thái A Kiếm có khí thế của sao Ngưu, Đẩu. Đây là một trong ba thanh kiếm do Âu Dương Dã đại sư đúc thành, về sau rơi vào trong tay của các chủ Thiên Nhai Hải Các”
“Thứ tư chính là Xuân Thu Kiếm, là bảo vật trấn phái của nho gia, chỉ là ba trăm năm trước tham dự đại chiến, nho gia cao thủ chiến tử gần hết, Xuân Thu Kiếm cũng thất lạc ở Mai Cốt Địa”
“Thứ năm là Tuyết Tễ Kiếm, là tín vật của lịch đại chưởng môn Đạo Cung, kiếm này rất ít xuất thế, nhưng uy danh lại cực kỳ hiển hách”
“Thứ sáu là Lăng Hư Kiếm. Lăng Hư Kiếm thanh nhã, tú lệ với ánh bạc lóa mắt, không thể nhìn thẳng. Cả thanh kiếm được khảm mười tám viên ngọc đỏ, tuу là ᴠũ khí nhưng không ᴠương một chút máu tanh chỉ thấу thanh thoát như mâу baу theo gió. Mỗi lần truyền nhân của Bạch Ngọc Kinh xuất thế đều sẽ mang theo Lăng Hư Kiếm bên người”
“Thứ bảy là Cự Khuyết Kiếm, đồng dạng là một trong ba thanh thần kiếm do đại sư Âu Dương Dã đúc luyện. Cự Khuyến Kiếm toàn thân làm bằng huyền thiết, bên ngoài phủ thanh đồng. Kiếm tuy to nặng thô kệch, nhưng uy lực lại dời non lấp biển. Kiếm này là bảo vật trấn phái của Đại Ly Vương Triều”
“Thứ tám là Thiên Chiếu Kiếm, ngũ hành thuộc kim, là giang hồ thanh danh hiển hách sát kiếm, một kiếm chém ra như liệt nhật chiếu trời, đột cháy vạn vật. Thiên Chiếu kiếm là bội kiếm tùy thân của sơn chủ Kiếm Sơn.”
“Kiếm thứ chín là Nghịch Thủy Hàn Kiếm, kiếm này toàn thân trong suốt như băng, hàn khí ngút trời, kiếm vừa ra vỏ liền có thể băng phong mười mấy trượng. Hiện tại thuộc sở hữu của Đông Nhạc Vương Triều.”
“Thứ mười tên là Bát Nạn Kiếm, Bát Nạn Kiếm không có kiếm cách, cũng không có chuôi kiếm, vỏ kiếm đen nhánh cổ phác, giống như từ da giao mãng chế thành. Nghe nói, nhiều năm trước Bát Nạn Kiếm xuất thế, liền đem hai mươi dặm chúng sinh đồ sát sạch sẽ, bị xem thành ma kiếm. Vừa lúc có Thông Thiên Tự cao tăng đi qua, đem kiếm trấn áp. Từ đó về sau, Bát Nạn Kiếm bị giam lỏng ở Thông Thiên Tự, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian”