Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Ác Khách Lâm Môn

Chương 12: Ác Khách Lâm Môn


“Hài nhi gặp qua phụ thân, gặp qua Hạ thúc công!” Khương Ly đứng vững thân hình, ôm quyền hành lễ.

Đi tới Vũ giới đã mấy hôm, hắn cũng triệt để dung nhập vào thân phận hiện tại. Hơn nữa, người ở Chúc Kiếm Sơn Trang tương đối hiền hòa, đối xử với hắn cũng rất tốt, để Khương Ly khá là cảm mến.

Khương Hạ thúc công lườm hắn một mắt, nổi giận quát: “Cả ngày không làm việc đàng hoàng, cũng không biết chạy đi chỗ nào lêu lổng, Chúc Kiếm Sơn Trang chúng ta nếu là trông cậy vào ngươi, sớm muộn phải diệt môn”

Lão thúc công cũng không phải ghét bỏ Khương Ly, chỉ là mấy năm nay biểu hiện của nguyên thân thật sự làm cho ông ta quá thất vọng. Khương Ly dù sao cũng là thiếu chủ của Đúc Kiếm Sơn Trang, lại vì một nữ nhân mà quên ăn quên ngủ, trước đó thậm chí còn cùng người tranh đấu, thiếu chút nữ m·ất m·ạng.

Khương Thượng khoát khoát tay bảo: “Không nghiêm trọng như thế, tiểu Ly tính tình trẻ con chưa đủ trầm ổn, còn cần thời gian rèn luyện thêm!”

“Rèn luyện cái gì, hắn năm nay đều đã mười tám tuổi, tiêu tốn đủ loại tài nguyên tu luyện, hiện tại cũng chỉ mới bát phẩm trung kỳ. Nếu cứ tiếp diễn thế này, cả đời này đừng nói đột phá trung tam phẩm, đột phá thất phẩm cũng đã gánh nặng đường xa. Liền cái đức hạnh này của hắn, Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta khi nào mới có thể nở mày nở mặt!” Lão thúc công thở hồng hộc nói.

Khương Ly khom người cười nhẹ nói: “Thúc công dạy phải, đệ tử biết sai, trước đó ta trẻ người non dạ, cô phụ tâm ý của mọi người. Chẳng qua hiện tại ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ngày sau nhất định sẽ chuyên tâm tu luyện, sớm ngày đột phá tu vi”

Lão thúc công hơi có chút ngạc nhiên, cũng không biết lời của Khương Ly là thật hay giả, nộ khí thu liễm, gật đầu dặn dò: “Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt, nhưng nhớ kỹ nói được thì làm được”

“Cẩn tuân lòi dặn dò của thúc công, hôm nay ta đến Thanh Hà Thành du ngoạn, gặp đứa to gan khiêu khích đệ tử, đệ tử đã hung hăn dạy dỗ bọn hắn một trận rồi”

“Ồ!” Lão thúc công hai mắt sáng lên, nâng cốc trà uống một ngụm, lập tức trở nên hào hứng: “Là đứa nào không có mắt, dám khiêu khích ngươi? kết quả như thế nào?”

“Đệ tử đem bọn hắn g·iết sạch!” Khương Ly hời hợt đáp.

Nháy mắt, đại điện trở nên yên ắng!

Hồi lâu, Lão thúc công mới ho nhẹ một tiếng: “Người tuổi trẻ làm việc quả quyết là chuyện tốt, như thế mới không làm hỏng uy danh của Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta, ừm, nói xem đều là những người nào?”

Lão thúc công cũng biết đến tính cách của Khương Ly, trước nay ôn hòa lễ độ, dám g·iết người hẳn là một chút lưu manh côn đồ. Loại nhân vật kia muốn g·iết thì g·iết, ông ta vốn chẳng để trong lòng. Chúc Kiếm Sơn Trang mặc dù thế yếu, nhưng cũng không phải người bình thường có thể trêu chọc.

“Là Vũ Dương Tông đệ tử Diệp Phàm cùng mấy tên tùy tùng của gã” Khương Ly chậm rãi bẩm báo. “Lúc ấy đệ tử vừa đi từ Văn Viện ra…”

Không đợi hắn nói xong, liền nghe được một loạt âm thanh xoàn xoạt vang lên, Khương Ly ngẩng đầu nhìn qua, chỉ gặp tất cả mọi người trong sảnh đường đều đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi, mà lão thúc công đang uống trà lập tức phun ra ngoài.

“Ngươi, ngươi, ngươi lặp lại lần nữa, ngươi g·iết đều là những ai?” Lão thúc công ngón tay run run hỏi.

“Là Vũ Dương Tông Diệp Phàm…ừm, thúc công hẳn là không biết người này, người này tựa hồ là hậu nhân của một vị trưởng lão của Vũ Dương Tông, trước đó từng xích mích với đệ tử” Khương Ly tỉnh bơ đáp.

“Ta đương nhiên nhận biết!” Lão thúc công khóe mắt nhảy lên kịch liệt, trầm giọng hỏi: “Ngươi thật g·iết Diệp Phàm?”

“Không thể giả được!” Khương Ly gật gù đắc ý.

Lão thúc công nghe thế đặt mông ngã ngồi trên ghế, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Khương Ly đã nói như vậy, thì hiển nhiên không sai. Huống chi Diệp Phàm trước kia cùng Khương Ly từng có ân oán, hắn không đến nổi ngay cả người cũng nhận lầm.

Khương Ly g·iết đệ tử Vũ Dương Tông, lần này Chúc Kiếm Sơn Trang gặp họa lớn rồi. Lão thúc công nhất thời chẳng biết nói gì, ngẩn ra tại chỗ.

Mà Khương Thượng thì sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều nói:

“G·i·ế·t thì cũng đã g·iết rồi, có gì mà lo lắng. Dù sao Vũ Dương Tông nhìn chằm chằm chúng ta đã lâu, lần này xem như triệt để đắc tội bọn họ mà thôi. Việc nên làm lúc này, chính là làm thế nào ứng phó lửa giận của Vũ Dương Tông”

“Còn ứng phó thế nào?” Lão thúc công thở dài ngao ngán: “Vũ Dương Tông thực lực mạnh mẽ như mặt trời ban trưa. Không tính đã ngũ phẩm đỉnh phong Triệu Vô Cực, bên dưới đám trưởng lão, tùy tiện cử một người đến đây cũng đủ khiến chúng ta ăn một chầu rồi”

“Chớ nên bi quan như thế, Vũ Dương Tông thế lớn, nhưng Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta cũng không phải quả hồng mềm, người nào thích bóp thì bóp.” Khương Thượng lạnh nhạt nói.

“Ừm!” Ánh mắt của lão thúc công hơi ngưng lại hỏi: “Nếu vận dụng thủ đoạn của tổ tiên, liệu có nắm chắc ngăn trở Vũ Dương Tông sao?”

Khương Thượng lắc đầu bảo: “Không có nắm chắc, binh đến tướng chặn, nước đến xây bờ thôi. Nhưng chúng ta cũng chẳng thể nào hoàn toàn trông chờ vào thứ đó”

“Tiếp theo chúng ta cần chuẩn bị vài ba phương án, nếu không được thì tạm thời từ bỏ Đúc Kiếm Sơn Trang, lưu lại núi xong sợ gì không có củi đốt”

Nghe được lời của Khương Thượng, lão thúc công mặc dù sắc mặt vẫn ngưng trọng, nhưng không nói gì mà âm thầm chấp thuận. Đứng ở giữa đại sảnh Khương Ly, thì nghi hoặc liếc qua Khương Thượng một chút.

Đúc Kiếm Sơn Trang hiện tại mèo lớn, mèo nhỏ vài ba con, lại còn có thủ đoạn gì có thể ngăn trở Vũ Dương Tông, đáng tiếc cả Khương Thượng lẫn lão thúc công đều chưa tiết lộ, hắn cũng không tiện hỏi dò.

Tiếp theo, Khương Thượng liên tiếp hạ xuống mệnh lệnh, toàn bộ Đúc Kiếm Sơn Trang bắt đầu quay cuồng lên. Tất cả luyện khí sư đều tạm dừng luyện kiếm, tất cả nô tì hộ vệ nhốn nháo chuẩn bị đồ đạc.

Mà Khương Ly thì mang theo nghi hoặc trở về biệt viện.

Hắn thẳng tay g·iết c·hết Diệp Phàm, đã ngờ tới Vũ Dương Tông tất sẽ mãnh liệt trả thù. Muốn ứng đối chu toàn, cần phải nâng cao thực lực.

Hiện tại tu vi của hắn là bát phẩm đỉnh cao, lấy kinh nghiệm chiến đấu lão luyện, cùng nội khí hùng hậu, trung tam phẩm phía dưới gần như vô địch. Nhưng nếu gặp phải lục phẩm đại vũ sư, đánh lên còn tương đối miễn cưỡng, chớ nói chi Vũ Dương Tông đâu chỉ có vài ba gã lục phẩm.

Việc đầu tiên cần làm đó là đột phá thất phẩm.

Võ đạo hạ tam phẩm, bao gồm cửu phẩm vũ đồ, bát phẩm vũ giả cùng thất phẩm vũ sư.

Muốn đột phá từ bát phẩm lên thất phẩm, cần thiết đả thông một mạch trong kỳ kinh bát mạch.

Nhân thể có bát mạch, nối liền giữa mười hai đường chính kinh theo thứ tự là Nhâm Mạch, Đốc Mạch, Xung Mạch, Đới Mạch, Âm Kiều Mạch, Dương Kiều Mạch, Âm Duy Mạch cùng Dương Duy Mạch.

Muốn đả thông bát mạch so với đả thông thập nhị chính kinh khó hơn rất nhiều, cũng cần lượng nội khí gấp bội.

Khương Ly nâng tay, từ trong ngực áo lấy ra một lọ gốm nhỏ, đổ ra tám viên đan dược tròn vo màu nâu sẫm. Đan dược này gọi là Phá Mạch Đan, là chiến lợi phẩm lấy được từ trên người Diệp Phàm.

Phá Mạch Đan là tam phẩm đan dược, có tác dụng hỗ trợ đả thông kinh mạch. Chỉ có điều thủ pháp luyện chế cực kỳ thô ráp, bên trong ẩn chứa rất nhiều tạp chất. Nếu là bình thường, hắn tất nhiên sẽ không đem ra sử dụng.

Nhưng hiện tại nguy cơ đến gần, cũng chẳng thể suy xét quá nhiều.

Lắc lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm, Khương Ly ngồi xếp bằng ở trên giường, một bên chầm chậm vận chuyển Hỏa Linh Quyết, một bên điều động tinh thần lực tìm kiếm mạch tượng đầu tiên Âm Duy Mạch.

Chừng nửa khắc, hắn mới mở hé hai mắt ra, há mồm nuốt xuống một viên Phá Mạch Đan. Đan dược vừa xuống bụng, lập tức hóa thành một luồng nội khí bồng bột, bị Khương Ly dùng Hỏa Linh Quyết dẫn dắt hướng về phía Âm Duy Mạch mà lao nhanh.

Bồng

Cuồn cuộn nội khí đâm mạnh về phía trước, Khương Ly chỉ cảm thấy đầu óc mông lung thân thể rã rời. Chỉ là Âm Duy Mạch vẫn như cũ cứng rắn, không tài nào phá nổi.

Thất bại!

Khương Ly nhíu mày, chưa vội xung kích lần nữa, mà lặng lẽ dùng nội khí điều dưỡng kinh mạch.

Tu luyện không ngày tháng, sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng.

Ở trong biệt viện, Khương Ly mở bừng hai mắt, khí tức trên người bỗng dưng dâng lên một đoạn.

Đột phá!

Ròng rã sáu canh giờ, ba lần thất bại, đến lần thứ tư, hắn rốt cuộc đả thông được mạch đầu tiên trong kỳ kinh bát mạch, đột phá thất phẩm vũ sư.

“Cũng chẳng phải dễ dàng gì!” Khương Ly than nhẹ.

Chậm rãi đẩy cửa đi ra ngoài, đơn giản đánh vài đường quyền. Hắn cảm thấy thực lực của mình tăng lên một đoạn dài, cẩn thận ước lượng, thất phẩm vũ sư hẳn là tương đương với Ngân Cốt cảnh sơ kỳ đi.

Lấy thực lực hiện tại, phối hợp với kinh nghiệm phong phú, có thể đối đầu với lục phẩm cao thủ chứ. Khương Ly âm thầm suy tư. Đúng lúc này, có hai đạo thân ảnh thất kinh vọt đến.

“Lục Liễu, Hồng Miên, có chuyện gì mà bối rối như thế?” Khương Ly thu tay, quay đầu nhìn hai nữ dò hỏi.

Lục Liễu cùng Hồng Miên sắc mặt đều tái nhợt, sau lưng mỗi người cõng một cái bao vải, vội vàng nói: “Công tử, trang chủ hạ lệnh, để ngươi lập tức đến Hoan Châu một chuyến?”

“Hoan Châu?” Khương Ly nhướng mày: “Chỗ kia cách nơi này mấy ngàn dặm, phụ thân muốn ta đi chỗ đó làm gì?”

Lục Liễu gấp gáp nói: “Công việc cụ thể nô tì cũng không biết, trang chủ chỉ nói ngươi đến đó rồi sẽ biết, công tử, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi mau”

Nói xong liền bắt lấy tay Khương Ly kéo ra ngoài.

Nhưng Khương Ly đứng yên không nhúc nhích, mặc cho hai nàng kéo thế nào đều bất động.

“Nói đi, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Khương Ly sầm mặt nhìn hai nữ chất vấn.

“Không, không có việc gì!” Lục Liễu, Hồng Miên trăm miệng một lời.

Khương Ly hừ nhẹ nói: “Có phải người của Vũ Dương Tông đã đến?”

“Không phải…không phải!”

Khương Ly lắc đầu, thân hình hơi chuyển, lách qua hai nữ, chớp mắt đã xông ra bên ngoài.

Chương 12: Ác Khách Lâm Môn