Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Thiên Hạ Này, Còn Chưa Có Người Đủ Tư Cách Khiến Khương Mỗ Cúi Đầu

Chương 40: Thiên Hạ Này, Còn Chưa Có Người Đủ Tư Cách Khiến Khương Mỗ Cúi Đầu


Uống thêm vài ngụm, Trần phu tử đặt vò rượu xuống bên bàn, hai tay giấu vào trong ống áo rộng thùng thình, tầm mắt thâm thúy đánh giá Khương Ly.

“Khương tiểu hữu đối với cách cục của thiên hạ bây giờ, cảm thấy thế nào?”

Khương Ly lắc lắc đầu, thản nhiên đáp: “Vãn bối trước nay chỉ ru rú trong nhà, cũng không thế nào để ý tới sự tình trong thiên hạ”

Trần phu tử mỉm cười, vươn tay cầm lấy một quân cờ, nhẹ nhàng vuốt ve hạ giọng nói:

“Bây giờ Đại Ngụy bấp bênh, nguy cơ sớm tối, giang hồ miếu đường, quần hùng cát cứ”

“Đại Ngụy lập quốc bốn trăm năm, lúc ban sơ, Ngô Quyền thái tổ tay trắng lập nghiệp, chinh chiến tứ hải bát hoang, cuối cùng thống nhất thiên hạ. Ba trăm năm trước, Văn Đế dẫn theo binh hùng tướng mạnh, tranh đoạt được Lục Nguyên Châu, thành tựu Thiên Nhân, cũng dẫn dắt Đại Ngụy bước lên thần đàn, trở thành một trong sáu đại siêu thoát thế lực”

“Chỉ là đương kim thiên hạ, có thịnh tất có suy, trải qua mấy trăm năm dựng nước giữ nước, Đại Ngụy Vương Triều đã dần dần bước đến bờ vực suy tàn”

“Kỳ hạn ba trăm năm càng lúc càng gần, Đại Ngụy hoàng thất vẫn chưa xuất hiện Thiên Nhân cường giả đời thứ hai. Trong khi đó đời thứ nhất Văn Đế, từ lâu đã biến mất tăm tích”

Nói đến đây, Trần phu tử hơi dừng lại, thở dài nói:

“Đáng lẽ, 30 năm trước, Đại Ngụy Vương Triều đã phải tiêu vong. Năm đó, Văn Đế tròn ba trăm tuổi, trong khi các thế lực khác lần lượt hoàn thành Thiên Nhân chuyển tiếp, thì Ngô thị hoàng thất vẫn như cũ án binh bất động. Thậm chí nội bộ Hoàng tộc ngay cả Vũ Tôn cường giả cũng không có. Không có Thiên Nhân tọa trấn, Đại Ngụy hoàng thất liệu còn đủ năng lực ngồi ở trên Vũ giới thần dần? liệu còn đủ năng lực nắm giữ thần châu.”

“Vì vậy, quần hùng thiên hạ nổi lên, các thế gia tông phái riêng phần mình ủng binh tự trọng, đẩy ra mười hai vị sứ quân, chuẩn bị dựng cờ khởi nghĩa, phân cắt Cửu Châu”

“Đúng vào lúc thiên hạ rối ren, thì Trương phu tử hoành không xuất thế, võ đạo lấy Võ Đế vĩ lực trấn áp giang hồ, văn đạo lấy Á Thánh cảnh giới trấn trụ miếu đường. Dùng sức một người, thay Đại Ngụy giang sơn kéo dài ba mươi năm khí vận”

“Trương phu tử gánh chịu trùng trùng áp lực, vì Ngô thị hoàng thất tranh thủ thời gian, rốt cuộc ở mười mấy năm trước, đã mang lại chút thành quả. Đại Ngụy tiền nhiệm thiên tử Ngô Xương Hạo, là một vị tuyệt thế thiên tài, hơn ba mươi tuổi, đã đột phá tứ phẩm vũ tông. Hơn nữa thiên tử yêu dân như con, chăm lo triều chính, một lòng phục hưng Đại Ngụy Vương Triều”

“Đáng tiếc, thiên hạ này có rất nhiều người không muốn Đại Ngụy xuất hiện thêm một vị Văn Đế thứ hai, càng không muốn nhìn thấy Đại Ngụy phục hưng. Vì vậy, năm năm trước, vào một đêm mưa to tầm tã, có cường giả lẻn vào hoàng cung á·m s·át thiên tử”

“Đại Ngụy hoàng cung phòng ngự kín kẽ cỡ nào. Có thể vượt qua tầng tầng thủ vệ, xông vào tẩm cung thích sát hoàng đế, lại bình yên vô sự mà rời đi. Trung Vực thập tâm quốc có mấy người làm được?”

“Coi như nhị phẩm Vũ Tôn cũng không làm được sạch sẽ như thế, chỉ có Vũ Đế mới có đầy đủ năng lực. Đương kim thiên hạ có mấy vị vũ đế? Đại Ngụy Vương Triều ba vị, Đông Nhạc Vương triều hai vị, Đại Ly Vương Triều một vị. Vậy rốt cuộc là vị nào đã g·iết chế hoàng đế? không người biết rõ”

“Thiên tử vừa c·hết, thái tử tám tuổi đăng cơ. Chỉ có điều tân nhiệm thiên tử còn nhỏ tuổi, khó lòng trấn áp quần hùng, dẫn tới các phương thế lực lần nữa bắt đầu rục rịch”

“Đối mặt với tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy, Trương phu tử lần thứ hai ra mặt, một mình một lừa chu du khắp giang hồ, liên tục bái phỏng lục tông tam giáo. Chuyến đi này vừa kết thúc, lục tông tam phái đồng thời tuyên bố không nhúng tay vào chuyện miếu đường”

“Như vậy, ngươi nói xem, thiên hạ đã an ổn rồi sao?” Trần phu tử nói đến đây, chợt kích động hỏi Khương Ly.

Khương Ly nói: “Thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, Đại Ngụy hoàng thất một ngày không đi ra một vị nhân kiệt có thể trấn áp thế gian thì thiên hạ còn chưa có ngày an ổn. Trương phu tử có thể giữ được Đại Ngụy mấy chục năm, lại không thể giữ vững được cả đời. Vì sao phải khổ như vậy?”

Trần phu tử đứng dậy, ngước mắt nhìn mặt hồ yên ả, thở dài: “Trương phu tử sở dĩ tận lực giữ vững Đại Ngụy giang sơn, cũng không phải vì trung thành với Ngô gia, mà là vì bình dân bách tính. Thiên hạ loạn lạc, quần hùng tranh đấu, chỉ mỗi bách tính là chịu khổ”

Khương Ly nghe đến đây, trong lòng đối với Trương phu tử cũng ngập tràn kính trọng. Ông ta vốn là một giới văn nhân, lấy sức một người chống đỡ thiên hạ ba mươi năm, để cho thiên hạ muôn dân được hưởng ba mươi năm thái bình. Người như thế đáng được kính trọng.

Đúng lúc này, Trần phu tử chợt xoay người, nhìn về phía Khương Ly, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.

“Khương tiểu hữu, ngươi có nguyện ý phụ tá bệ hạ, cứu vớt muôn dân sao?”

Khương Ly hơi ngẩn người, từ trong hộp gắp lên một khỏa cờ đen, nhẹ nhàng đặt ở bên bàn, tiếp theo nở nụ cười thâm thúy:

“Ta không muốn!”

Lời cự tuyệt vô cùng dứt khoát, không để lại chút lối thoát nào,

Lần này, đến lượt Trần phu tử sững sờ. Khương Ly sẽ từ chối, hắn đã sớm sự đoán từ trước, Tiềm Long Bảng thiên kiêu, người nào chẳng có ngạo khí, chỉ là không nghĩ tới, Khương Ly sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.

Khương Ly cũng không giải thích gì nhiều, mà hai con ngươi bỗng nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương.

Trong sát na, Trần phu tử bỗng cảm nhận được một luồng khí thế bá đạo tuyệt luân, như thiên uy quét ngang cửu thiên thập địa, theo ánh mắt của Khương Ly ầm ầm ập tới.

Luồng khí thế kia đã vượt qua hạn mức cao nhất của Vũ giới. Đối mặt với nó, Trần phu tử chỉ cảm thấy bản thân mình so với con kiến hôi còn nhỏ bé hơn.

Vẻn vẹn một ánh mắt, đã khiến cho toàn thân Trần phu tử run lẩy bẩy, dường như trước mặt hắn không phải là một gã thiếu niên mười tám tuổi, mà là một con hồng hoang mãnh thú đang há to miệng gầm thét vậy.

“Người này, không thuộc về nhân gian!” Khương Ly chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt, mà Trần phu tử sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hồi, trong đầu bất giác nghĩ đến một câu nói như thế.

Nhìn thấy biểu hiện thất thố của đối phương, khoé miệng Khương Ly hơi giương lên, nhưng không hề có ý chê cười. Ánh mắt của hắn ban nãy, bao hàm một tia Vương Khí, coi như Chân Nhân cường giả cũng không dám nhìn thẳng, nói chi vẻn vẹn một giới phàm cảnh võ phu.

Hắn nâng lên vò rượu, chậm rãi uống một ngụm, nhàn nhạt nói:

”Thiên hạ này, còn chưa có người nào đủ tư cách khiến Khương mỗ cúi đầu!”

Lời khẳng định chắc nịch, đanh thép, mang theo ngạo khí vô biên, nhưng rơi vào trong tai Trần phu tử lại giống như chuyện đương nhiên.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, bình phục nổi lòng, hướng về phía Khương Ly chắp tay.

“Mạo muội làm phiền, mong Khương công tử chớ trách”

“Trần tông sư khách khí!” Khương Ly mỉm cười, chắp tay đáp lễ.

Sau đó, Trần phu tử mang theo tâm tình phức tạp mà rời đi. Chuyến viếng thăm Đúc Kiếm Sơn Trang hôm nay, mục đích của hắn vốn là dự định khảo sát tâm tính của Khương Ly, đồng thời chiêu mộ hắn gia nhập Văn Viện. Ai ngờ lại gặp phải niềm vui lớn như thế, để ông ta cười khổ không thôi.

Xe ngựa lần nữa đội cơn mưa phùn, dọc theo quan đạo mà rời đi..

Suốt cả chặng đường, Trần phu tử im lặng không nói, ánh mắt phiêu hốt. Lão Hoàng đánh ngựa thấy thế không nhịn được hỏi:

“Lão gia vị Khương tiểu hữu kia đồng ý bái nhập Văn Viện chứ?”

Trần phu tử bấy giờ mới hoàn hồn, tiếp theo khổ sở nói:

“Văn Viện chúng ta chỉ sợ không thể chứa nổi một tôn đại thần như vậy?”

Đây là lời nói thật, mặc dù không rõ thân phận của Khương Ly là gì. Nhưng sau khi cảm nhận được khí thế bá tuyệt trong mắt Khương Ly, hắn liền biết, Khương Ly chắc chắn sẽ không gia nhập Văn Viện.

Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh đám võ giả thao luyện ở Diễn Võ Trường nhìn thấy ban nãy. Đám võ giả kia căn cơ vững chải, quanh thân ngập tràn thiết huyết khí thế, nhìn không giống một đám hộ vệ thông thường, càng giống một chi vương bài q·uân đ·ội hơn, không khỏi thờ dài nói:

“Loạn thế sắp tới, quần hùng nổi lên, nếu người nọ cũng dự định tham gia vào tranh đoạt thiên hạ, là tốt là xuất khó bề phân biệt”

Trong đình hóng gió, Trần phu tử vừa rời đi, Khương Ly cũng hết nhã hứng chơi cờ.

“Lục Liễu, Hồng Miên ở nhà tu luyện, bản công tử ra ngoài một chuyến”

"Công tử, cho chúng ta theo với!" Hai nữ trăm miệng một lời.

Khương Ly lắc đầu, xoa tóc hai nữ trừng mắt nói: "Ta chỉ ra ngoài hóng gió chốc lát rồi trở về, không cần các ngươi hầu hạ. Mau mau cố gắng tu luyện, lúc ta trở về còn chưa đột phá thất phẩm, thì đừng trách bản công tử ác độc"

"Dạ" Hai nữ mặc dù vẫn muốn đi chơi, nhưng nghe Khương Ly nói vậy, chỉ có thể khổ sở đồng ý.

Chương 40: Thiên Hạ Này, Còn Chưa Có Người Đủ Tư Cách Khiến Khương Mỗ Cúi Đầu