Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Bố Hải Thành Thuyết Thư, Đông Ly Thiếu Chủ Sự Tích

Chương 43: Bố Hải Thành Thuyết Thư, Đông Ly Thiếu Chủ Sự Tích


“Tạ ơn tiểu ca trượng nghĩa cứu giúp, ban nãy tiểu thư nhà chúng ta bởi vì kinh sợ mà không giữ được bình tĩnh, vô tình kéo tiểu ca vào trong phiền toái. Mong ngài đại nhân đại lượng bỏ quá cho, sau khi trở về Bố Hải Thành, bang chủ tất có thâm tạ”

Lúc này Tào Hồng gắng gượng đứng dậy, run rẩy hướng về phía Khương Ly ôm quyền, thay Tào Uyển Thanh cầu tình. Y vừa nói xong, thân thể liền choáng quỳ một chân xuống mặt đất, không đứng dậy nổi.

Khương Ly nhìn y một mắt, Tào Hồng này xem như là người trung nghĩa.

Mà bị Khương Ly ôm trong ngực Tào Uyển Thanh đã lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nói với tỳ nữ:

“Chỉ Hạc nhanh giúp ta chiếu cố Hồng thúc" Hiện giờ đoàn hộ vệ của Tào Bang, cũng chỉ còn mỗi Tào Hồng sống sót, những người khác đều đã vong mạng.

“A vâng” Tỳ nữ tên Chỉ Hạc nghe tiểu thư ra lệnh, vội vội vàng vàng chạy đến giúp Tào Hồng băng bó, ánh mắt rụt rè lâu lâu liếc về phía hai người Khương Ly. Nàng mặc dù cũng tu luyện võ công nhưng tu vi vẻn vẹn cửu phẩm sơ kỳ, so với tiểu thư mạnh đối chút, nhưng so với tên đại ác ma Diệp Phàm quả thật không tính là gì.

Cho nên Tiểu Hạc mặc dù lo lắng, lại chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, mong đại ác ma động lòng trắc ẩn tha cho các nàng một con đường sống.

“Diệp công tử đột nhiên bắt lấy tiểu nữ, là có ý gì?” Tào Uyển Thanh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.

Khương Ly cười nhạt, dùng ngón trỏ nâng cằm của nàng lên, cười tà: “Cô nương cố ý họa thủy đông dẫn, kéo ta vào bãi nước đục, bản công tử tự nhiên phải thu chút lợi tức”

“Nếu công tử muốn lợi tức, sau khi trở về, Uyển Thanh tất sẽ hai tay dâng tặng, bất kể là vàng bạc châu báu, võ công bí tịch, hay thiên tài địa bảo gì đều không đáng kể”

Khương Ly lắc đầu:

“Ta không cần mấy thứ đó”

“Vậy công tử muốn gì?”

“Ngươi nha, khà khà, nghe nói Tào tiểu thư được xếp vào Hồng Nhan Bảng thứ mười tám. Ta nhìn ngươi vẫn còn tấm thân xử nữ, mùi vị nhất định sẽ rất tuyệt, hiện tại có cơ hội, bản công tử không ngại thưởng thức một lần”

“Ngươi!” Sắc mặt của Tào Uyển Thanh dần dần lạnh xuống, nhìn hằm hằm Khương Ly nói: “Nếu ngươi dám đụng đến ta, thì về sau toàn bộ Thanh Hà Quận, sẽ không có chỗ để ngươi dung thân”

“Hắc, bản công tử trước gian d·â·m ngươi, sau lại hủy thi diệt tích, kẻ nào biết là Diệp mỗ làm”

“Ngươi…ngươi…lão nương thà c·hết cũng không để ngươi đạt được” Tào Uyển Thanh nghe hắn bảo vậy, trán nổi gân xanh quyết tuyệt nói.

“Ồ, tùy Tào cô nương nha, chỉ cần ngươi t·ự s·át, Diệp mỗ sẽ lột sạch quần áo của ngươi, rồi ném vào trong Bố Hải Thành, để cho mọi người được chiêm ngưỡng thân thể t·rần t·ruồng của Hồng Nhan Bảng thứ mười tám."

Lời của Khương Ly quả thực cực kỳ vô lại, Tào Uyên Thanh mặc dù chấp chưởng Tào thị thương hội mấy năm, gặp qua đủ hạng người, nhưng đã khi nào nghe được lời nói bẩn thỉu như thế, khiến nàng tức giận đến bộ ngực sữa chập chùng lên xuống.

“Vô liêm sỉ..” Tào Uyển Thanh một bên điên cuồng dãy dụa, chỉ tay về phía Khương Ly, hai mắt phun lửa, chỉ là bởi vì ítbchửi mắng người, nên quay đi quay lại cũng chỉ biết nói mấy câu vô sỉ, bại hoại, đối với Khương Ly không có chút sát thương nào.

“Được rồi, chớ nên náo loạn, Diệp mỗ chuẩn bị đến Bố Hải Thành, Tào cô nương liền bồi ta một chuyến” Khương Ly cũng lười cùng nàng đấu khẩu, ôm lấy eo của thiếu nữ, xông về phía xe ngựa, rất tự nhiên mà chui vào trong thùng xe.

Tào Uyển Thanh tựa hồ biết rõ chính mình tạm thời khó lòng thoát khỏi tay Khương Ly, chỉ có thể an tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn.

Bên ngoài, thị nữ Chỉ Hạc thay Tào Hồng băng bó v·ết t·hương, đồng thời đem y đẩy lên yên ngựa, vừa quay đầu nhìn sang liền bắt gặp Khương Ly đem tiểu thư nhà mình kéo lên xe ngựa.

Nội tâm nàng âm thầm lộp bộp, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, rón rén bước lại gần, khe khẽ hô: “Tiểu…tiểu thư, ngươi không sao chứ?”

Chốc lát, trong xe truyền ra giọng nói bình ổn của Tào Uyển Thanh: ‘"Ta không sao, ngươi đánh ngựa, chúng ta trở về Bố Hải Thành”

“Rõ”

Chỉ Hạc gật đầu, nhảy lên xe ngựa, vung roi lái xe ngựa hướng về phía trước mà đi.

Bên trong xe, Tào Uyển Thanh mặt đầy xấu hổ, bị Khương Ly ôm ở trong ngực, hơn nữa bàn tay của hắn càng không chịu ngồi yên, lâu lâu sẽ chạm vào bộ vị n·hạy c·ảm của nàng, để nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Xe ngựa chạy một mạch về phía trước, trôi qua chừng hai canh giờ, rốt cuộc đi đến trước thành quan đạo.

“Tiểu thư, chúng ta về đến Bố Hải Thành rồi”

“Dừng ở trước cổng thành ba mươi trượng” Âm thanh của Tào Uyển Thanh lần nữa vang lên.

“Dạ dạ” Chỉ Hạc kéo cương điều khiển xe ngựa dừng ở bên vệ đường.

Màn vải vén lên, Khương Ly từ bên trong đi ra, ngẩng đầu nhìn hai chữ Bố Hải trên cổng thành, khóe miệng nở nụ cười. Tiếp theo thân hình hóa thành một đạo kim quang xông về phía dòng người đông đúc, chớp mát, thân ảnh của hắn đã biến mắt.

Khương Ly vừa rời đi, Chỉ Hạc vội vã nhấc màn xe, chui đầu vào nhìn, liền thấy Tào Uyển Thanh sắc mặt đỏ bừng ngồi một mình.

Nhìn thấy nàng quần áo gọn gàng, không có dấu hiệu bị khi dễ, Chỉ Hạc mới thở hắt ra, chui đầu trở về, tiếp tục đánh xe đi vào thành.

Xe ngựa vừa đến cổng thành, thủ thành binh sĩ lập tức phát hiện ra ba người bọn họ. Lập tức, có một toán binh sĩ kéo xuống cổng thanh tiếp đón, nhìn thấy bên ngoài xe ngựa đầy vết rách cùng máu tươi, cộng thêm bị trọng thương Tào Hồng nằm ngang trên yên ngựa, hiển nhiên là có chuyện lớn xảy ra.

“Chỉ Hạc cô nương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đại tiểu thư không sao chứ?”

Thủ vệ đội trưởng là một gã thanh niên mặc áo giáp đen, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Chỉ Hạc nghĩ lại tình cảnh ban nãy, sắc mặt hơi trắng bệch đáp: “Chúng ta trên đường trở về, bị người của Dã Trư Trại tập kích. Tất cả mọi người đều c·hết hết, chỉ còn lại ta, tiểu thư cùng Tào Hồng thúc thúc”

“Lại có kẻ ra tay với đại tiểu thư, đúng là gan to bằng trời” Thủ vệ đội trưởng nghe vậy thì giận tím mặt.

Gã đang muốn nói thêm cái gì thì rèm xe ngựa lần nữa được kéo lên Tào Uyển Thanh sắc mặt lạnh lùng bước ra nói:

“Các ngươi mau đưa Hồng thúc về trị thương, đồng thời giúp ta làm một việc”

“Đại tiểu thư có gì dặn dò?”

“Thay ta điều tra một người!” Tào Uyển Thanh nói.

“Là ai vậy?”

“Vũ Dương Tông Diệp Phàm”

“Rõ, thuộc hạ sẽ sai người đi điều tra.” Thủ vệ đội trưởng vội vàng đáp lời.

Tào Uyển Thanh gật đầu, nghĩ nghĩ chút lại dặn dò: “Kẻ này hiện đang ở trong thành, ngươi để cho tuần tra binh sĩ tận lực lưu ý, nếu phát hiện hành tung của hắn thì lập tức đến Tào phủ báo tin cho ta. Chân dung của hắn, lát nữa sẽ có người mang tới”

“Rõ”

“Ừm” Tào Uyển Thanh dặn dò xong xuôi, cúi người chui trở về trong xe ngựa. Ngửi thấy mùi hương nam nhân còn bồi hồi chưa tan biến, nàng nhịn không được cầm chặt nắm đấm, lẩm bẩm:

“Tốt nhất đừng để lão nương bắt được ngươi, nếu không ngươi sẽ biết tư vị muốn sống không được muốn c·hết cũng không xong là như thế nào!”

"Chỉ Hạc, hồi phủ"

.........

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, toàn bộ Bố Hải Thành bỗng nhiên gà bay cho c·h·ó chạy, từng tốp vệ binh không ngừng chia nhau lùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm kiếm một người.

Nghe nói kẻ đó dám cả gan chọc giận đại tiểu thư. Toàn bộ Bố Hải Thành cư dân ai mà chẳng biết, đại tiểu thư Tào Uyển Thanh chính là viên ngọc quý trong tay Tào thành chủ. Vậy mà có kẻ không có mắt đắc tội với nàng, đúng là tự tìm đường c·hết.

Toàn thành nhốn nháo tìm kiếm tung tích của hắn, mà Khương Ly lúc này, đang ngồi nhàn nhã ở trong một một cái tửu quán, uống rượu nghe kể chuyện.

“Lại nói lúc ấy trời nhá nhem tối, Vũ Dương Tông trưởng lão dẫn theo ba ngàn đệ tử rốt cuộc phá tan được hộ sơn đại trận, tràn vào trong Đúc Kiếm Sơn Trang. Tình cảnh bấy giờ quả thực ngàn cân treo sợi tóc.”

“Đúng lúc này, từ trong sơn trang đi ra một người thanh niên mặc áo trắng, tóc đen như mực, ánh mắt sáng như sao sa, chặn đường ba ngàn nhân mã. Người đó không ai khác chính là Đông Ly thiếu chủ Khương Ly”

“Chỉ thấy Đông Ly thiếu chủ nâng tay về phía hư không trảo một cái, quát lớn: Kiếm đến! Tiếp theo một đạo kiếm quang từ phương xa bay tới, bị ngài ấy nắm giữ ở trong tay”

“Nhìn kỹ, kia rõ ràng là một thanh kiếm chảy xuôi một vầng sáng hư ảo, kiếm dài ba thước ba, thân kiếm như gương, rõ ràng đến mức có thể dùng để soi gương, lưỡi kiếm tạo hình trôi chảy, mũi kiếm sắc bén, giống như ngay cả hư không đều có thể mở ra”

“Đông Ly thiếu chủ cầm trong tay thần kiếm, ánh mắt hững hờ nhìn về phía đám đông võ giả, nhàn nhạt nói: “Kẻ xúc phạm Đúc Kiếm Sơn Trang ta, c·hết”

"Lời nói vừa dứt, kiếm khí tràn ngập bầu trời, máu tươi văng khắp nơi, tàn chi bay tứ tung. Một khắc này lại giống như đã trôi qua trăm ngàn năm, khí kiếm khí tan mất, phía đối diện ba ngàn đệ tử Vũ Dương Tông đã hóa thành đầy đất thịt nát, máu chảy thành sông, ngay cả ngọn núi ở phía xa xa cũng bị san thành bình địa. Mà Đúc Kiếm Sơn Trang đệ tử lại không nhận phải chút q·uấy n·hiễu nào”

“Tê…” Người thuyết thư nói tới đây, trong quán rượu lập tức vang lên từng tiếng hít vào hơi khí lạnh, tiếp theo là ồn ào cảm thán.

Mà đang ngồi ở chỗ góc khuất lặng lẽ uống rượu Khương Ly, cũng lời của đối phương làm cho kinh ngạc.

“Ta mẹ nó mạnh đến thế sao?”

Chương 43: Bố Hải Thành Thuyết Thư, Đông Ly Thiếu Chủ Sự Tích