Chương 45: Tung Tích Của Tô Phu Nhân, Lý Gia
“Nhắc tới Tiềm Long Bảng, ban nãy công tử nghe ta kể chuyện, hẳn là biết đến, Thanh Hà Quận chúng ta có một vị thiên kiêu vừa leo lên bảng, chính là Đông Ly thiếu chủ, Khương Ly” Lưu tiên sinh giảng giải xong mười vị trí đầu của Tiềm Long Bảng, vuốt vuốt râu cười nói.
“Vãn bối vừa mới biết, nhưng một cái Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín mà thôi, sao mọi người lại vui vẻ đến thế?”
“Hử” Lưu tiên sinh ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía hắn giống như đang nhìn thằng ngớ ngẩn, nhưng bởi vì vừa nhận bạc uống rượu của Khương Ly, nên đành ôn tồn giải thích:
“Mọi người sở dĩ vui mừng là vì thể diện nha . Toàn bộ sáu quận ở Thanh Châu thì Thanh Hà Quận chúng ta trước nay vẫn vẫn bị chê yếu nhất. Bởi vì quận chúng ta không có tam phẩm Vũ Vương tọa trấn, lại thêm từ lúc Trung Vực Tam Bảng xuất hiện đến nay, Thanh Hà Quận chưa từng có người trèo lên bảng”
“Hiện tại Đông Ly thiếu chủ hoành không xuất thế, trực tiếp g·iết tới Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín, toàn bộ Thanh Hà Quận võ lâm rốt cuộc có cơ hội nở mày nở mặt, rất nhiều võ lâm tiền bối đều nhả ra một ngụm uất khí, đối với Đông Ly thiếu chủ khen ngợi không ngớt”
Khương Ly nghe vậy thì gật gù, coi như đã hiểu.
Lưu tiên sinh tiếp tục lên tiếng: “Muốn nói đến Thanh Hà Quận chúng ta cũng là chỗ địa linh nhân kiệt, chẳng những ra một cái Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín, năm ngoái còn ra một vị Hồng Nhan bảng thứ mười tám”
Nói xong, ông ta chủ động bổ sung: “Hồng Nhan Bảng, thu nhận đều là thiên hạ tuyệt sắc”
Cái này thì không cần giải thích, Khương Ly cũng có thể tự mình đoán được, hơn nữa vị Hồng Nhan Bảng thứ mười tám Tào Uyển Thanh kia, lúc sáng còn bị hắn khi dễ một trận đây này.
“Đều nói từ xưa đến nay hồng nhan thường bạc mệnh, có thể leo lên Hồng Nhan Bảng, cũng không phải chuyện tốt lành gì. Nghe nói ở Thiên Châu có một cái võ lâm thế gia tên là Tô thị. Tô thị truyền thừa nhiều năm, hơn trăm năm trước cũng từng xuất hiện một vị tông sư cường giả. Nhưng hơn một tháng trước, nhị tiểu thư Tô gia, Tô Thuyên, bỗng nhiên ghi tên Hồng Nhan Bảng thứ mười. Bởi vậy mà bị Doanh thị để mắt tới, dẫn đến cửa nát nhà tan”
“Tô Thuyên?” Khương Ly nhíu mày, trong đầu không tự chủ nghĩ đến hình bóng một thiếu nữ đi chân trần, tính cách ngang tàng lại cổ linh tinh quái, không khỏi trầm giọng hỏi;
“Vì sao Tô gia lại tan cửa nát nhà?”
“Hắc, nghe nói ngay sau khi nhị tiểu thư Tô gia được ghi danh ở trên Hồng Nhan Bảng, thì cửa nhà Tô gia đều bị người ta đạp nát, vô số thế lực nhao nhao cử bà mối đến cầu hôn. Hết thảy thanh niên tài tuấn ở Thiên Châu đều đổ xô mà đến, chỉ mong được ngắm phương nhan của nàng ta một lần. Chỉ là Tô gia thái độ cực kỳ cứng rắn, tất cả đều cự tuyệt”
“Về sau, tin tức này rơi vào tai một đại nhân vật, chính là Doanh Thị tam công tử Doanh Thiếu Dương. Doanh Thiếu Dương cũng không phải kẻ tốt lành gì, người này tham tài háo sắc, tính tình ác độc cay nghiệt, không biết đã đạp hư biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành. Rất nhiều võ lâm nhân sĩ muốn g·iết y cho hả dạ, ngặt nổi Doanh thị thế lớn, hơn nữa bên người y luôn luôn có cường giả bảo vệ, võ giả bình thường không tài nào chém g·iết y, mà cường giả lại không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với Doanh thị, nên Doanh Thiếu Dương vẫn như cũ hoành hành bá đạo” Nói đến đây, Lưu tiên sinh thu hồi vẻ ngả ngớn, thở dài một tiếng nói tiếp.
“Doanh Thiếu Dương háo sắc như mạng, hay tin một vị tuyệt thế mỹ nhân ở trước mắt, sao có thể bỏ qua. Vì vậy, kéo người đến muốn đem Tô Thuyên bắt về làm th·iếp”
“Nào biết vị Tô nhị tiểu thư kia tính tình cương liệt, thà c·hết không theo. Sau đó nàng bị người Tô gia lặng lẽ đưa ra khỏi Thiên Châu. Doanh Thiếu Dương thẹn quá hóa giận, đem toàn bộ nhà họ Tô từ trên xuống dưới g·iết sạch sành sanh, thủ đoạn tàn nhẫn khốc liệt, khiến cho ai cũng phải giận sôi người”
Khương Ly nghe thế, ánh mắt dần dần lạnh xuống hỏi: “Vậy vị Tô nhị tiểu thư kia hiện tại như thế nào rồi?”
Lưu tiên sinh lắc đầu bảo: “Tô nhị tiểu thư vừa thoát khỏi Thiên Châu liền không còn tin tức, tựa hồ biến mất khỏi nhân gian. Có tin đồn, nàng được một vị tuyệt thế cao nhân thu làm đệ tử, đưa trở về tông môn tu luyện. Cũng có tin đồn, nàng bị Doanh thị bắt được, bị h·ành h·ạ đến c·hết. Cũng có tin đồn, nàng tự hủy dung nhan, trốn ở trong rừng sâu núi thẳm, chờ cơ hội báo thù… Thuyết pháp rất nhiều, chỉ là chưa cái nào được chứng thực”
Khương Ly gật gật đầu, đổi đề tài hỏi về Tông Sư Bảng.
Lưu tiên sinh cũng thu hồi tâm trạng, bắt đầu giới thiệu tên tuổi, lai lịch cùng chiến tích của mười vị đại tông sư đứng đầu Tông Sư Bảng.
.....
Một lần trò chuyện, chính là nửa canh giờ.
Khương Ly lại lấy ra một nén bạc tặng cho Lưu tiên sinh, mà chính mình thì đứng dậy rời khỏi quán rượu, chậm rãi lượn lờ trên đường phố.
Mặc dù chưa thể hoàn toàn xác nhận vị Tô nhị tiểu thư kia chính là Tô phu nhân, nhưng hắn lại có một dự cảm, đó rất có thể là nàng.
Nếu là Tô phu nhân thật, thì Khương Ly cũng không quá lo lắng. Bởi vì hắn tin lấy bản sự của nàng nhất định có thể thoát khỏi khốn cảnh, đồng thời một ngày nào đó g·iết trở về.
Vừa đi đến một gốc phố vắng người, hắn chợt quay đầu hiếu kỳ nhìn về phía đằng kia, chỉ thấy người đi trên đường không ngừng chỉ trỏ về một căn trạch viện và vây chặt như nêm cối.
Khương Ly vỗ vỗ một tên trung niên cõng kiếm bên cạnh hỏi: “Vị huynh đài này, xin hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Trung niên kia quay đầu lại, nhìn thấy là một thanh niên văn nhã, sau lưng còn đeo một cái gùi sách, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải người ở Bố Hải Thành?”
Khương Ly lắc đầu.
Trung niên kia thần bí chỉ vào trạch viện rồi nói: “Tòa nhà trước mặt là trạch viện của đại gia tộc trong Bố Hải Thành, hôm nay có nhiều người vây tại đây là vì có người muốn tìm lão sư võ đạo cho con trai Lý gia chủ, Lý Thuần Cương, mỗi tháng ra giá năm lượng.”
Khương Ly lập tức sững sờ, Lý gia cần vui đùa vậy không?
Một ít tiểu gia tộc ở Thanh Hà Quận thường thích mời võ giả bên ngoài về nhà dạy con cháu của mình, nguyên nhân rất đơn giản, cũng bởi vì dạy người khác cũng là nghệ thuật, người thực lực mạnh chưa hẳn đã am hiểu dạy người khác.
Giống như tại Thanh Hà Thành, có một cái võ quán gọi Thiên Tâm võ quán, do một vị lục phẩm đại võ sư tên là Trần Thiên Tâm sáng tạo ra. Ở Thanh Hà Thành, lục phẩm đại vũ sư không chỉ có một mình Trần Thiên Tâm, nhưng rất nhiều trong số bọn họ đều gửi con cháu của mình đến Thiên Tâm võ quán học tập.
Cho nên nói dạy võ công cho người khác cũng không phải ai cũng có thể làm được, đồng thời trả lương cũng không thấp, Lý gia thân là đại tộc trong Bố Hải Thành lại bỏ ra năm lượng bạc mời lão sư cho con của gia chủ, đây không phải đùa giỡn thì gọi là cái gì?
Chẳng lẽ cho rằng võ giả là rau cải trắng trên đường, có thể mua được bằng cân?
Trung niên nhân kia nhìn ra suy nghĩ của Khương Ly, hắn thở dài nói: “Cũng không phải Lý gia cố ý trêu đùa người khác, người ta hoàn toàn bị buộc bất đắc dĩ nha.”
“Tuy Lý gia là đại tộc trong Bố Hải Thành nhưng nhân khẩu không vượng, gia chủ thế hệ này là Lý Thuần Dương, tuy thực lực không tốt, chỉ có tu vi thất phẩm hậu kỳ nhưng cũng xem là người hiền lành, người khác bình luận không tệ.”
“Về sau Lý Thuần Dương cưới ba thê tử nhưng nửa đường c·hết non, liền có người nói Lý Thuần Dương có mệnh khắc thê, cuối cùng vẫn là mỹ nữ nổi danh phố đông, đậu hủ tây thi Trần Nhược Hoa vì an táng phụ thân nên gả cho Lý Thuần Dương.”
“Không nghĩ tới Trần Nhược Hoa không có việc gì, lại còn sinh ra một đứa con trai cho Lý Thuần Dương, tên là Lý Thuần Cương.”
“Mọi chuyện vốn rất tốt nhưng ai biết Lý Thuần Dương luyện công xảy ra ngoài ý muốn, trùng kích Nhâm Mạch thất bại, cho nên c·hết đi lưu lại hai mẫu tử.”
“Lý gia chủ hiện tại do đệ đệ Lý Thuần Dương là Lý Thuần Vũ đảm đương, kẻ này không phải thứ tốt.”
Trung niên lúc này cười lạnh nói: “Lý Thuần Vũ lên Lý gia chủ liền khi dễ đại tẩu, nhưng Trần Nhược Hoa liều c·hết phản kháng, cuối cùng náo toàn thành đều biết, Lý gia mất sạch mặt mũi.”
Trung niên nhìn chung quanh, người Bố Hải Thành đều nghe được hắn nói như vậy, cũng lộ ra thần sắc tán thành, liên tục phỉ nhổ cách làm người của Lý Thuần Vũ.
Vây xem ở nơi đây không đơn thuần chỉ có đầu gấu, phần nhiều là võ giả tại Bố Hải Thành, mặc dù đại bộ phận đều là hạ tam phẩm võ phu nhưng cũng tự nhận là người giang hồ, Lý Thuần Vũ làm ra hành vi không bằng s·ú·c sinh nên mọi người liên tục tỏ vẻ oán giận.
Trung niên kia tiếp tục nói: “Đây không phải là hành vi ác liệt nhất, mà ác liệt nhất là lão bà Lý Thuần Vũ Vương Liên Hoa. Phụ thân Vương Liên Hoa chính là phó đường chủ Thám Báo Đường của Tào Bang, biệt hiệu Kim Tiền Báo Tử Vương Tiễn, hắn là lục phẩm đại vũ sư hàng thật giá thật."
Trước kia Lý Thuần Dương còn sống, Vương Liên Hoa còn không dám xằng bậy, hiện tại Lý Thuần Dương c·hết rồi, Vương Liên Hoa có tiếng nói trong Lý gia còn hơn cả Lý Thuần Vũ.
Từ nay về sau cuộc sống của Trần Nhược Hoa thê thảm, tiền lệ hàng tháng của hai mẫu tử chỉ hơn mười lượng bạc, ấm no đầy đủ nhưng muốn học võ cũng chỉ có võ công gia truyền Lý gia, nhưng hắn không có tư cách học.
Hiện tại Lý Thuần Cương đã mười tuổi, nếu còn không chính thức tu luyện võ đạo đã sắp hết tuổi tốt nhất.
Mặt khác các đệ tử Lý gia được học võ công gia truyền, Lý Thuần Cương chỉ có thể nhìn mà thôi, Trần Nhược Hoa chẳng có biện pháp nào hơn, lại không đành lòng nhìn hài tử bị phế, nàng ra giá năm lượng bạc mời lão sư cũng là bị ép bất đắc dĩ.
Đem bố cáo dán trên cửa lớn, có người bóc lấy và làm lão sư Lý Thuần Cương, nơi này có không ít võ giả đồng tình với mẫu tử Trần Nhược Hoa, khinh bỉ phu thê Lý Thuần Vũ làm người đáng giận nhưng không ai dám bóc bố cáo.
Đồng tình và khinh bỉ là một việc, nhưng nếu bảo bọn họ công nhiên vì Trần Nhược Hoa mà đối đầu với Lý gia, bọn họ không dám làm như thế.
Dù nói thế nào Lý gia cũng là đại tộc trong Bố Hải Thành những võ giả giang hồ như bọn họ không dám xen vào.
Huống hồ sau lưng Vương Liên Hoa còn có phó đường chủ Tào Bang, Kim Tiền Báo Tử Vương Tiễn, toàn bộ Bố Hải Khẩu đều là địa bàn của Tào Bang.
Bọn họ đi giúp Trần Nhược Hoa sẽ đắc tội với Vương Liên Hoa, đắc tội Vương Liên Hoa tương đương đắc tội Vương Tiễn, trừ phi ngươi không muốn lăn lộn ở Bố Hải Thành, bằng không mấy ai có gan dám trêu chọc Vương Tiễn?