Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 47: Kinh Thiên Biến Cố, Loạn Mười Hai Sứ Quân

Chương 47: Kinh Thiên Biến Cố, Loạn Mười Hai Sứ Quân


“Tiểu thư, đã có tin tức của đại ác ma kia rồi”

Tào phủ, trong một chỗ đình viện trồng đầy hoa cỏ, hương thơm ngào ngạt, Tào Uyển Thanh ngồi ở bên bàn, dựa lưng vào cột đá uyên tĩnh đọc sách. Chợt từ bên ngoài một thiếu nữ trẻ măng hớt hải chạy vào kêu lên:

Tào Uyển Thanh nhíu nhíu mày, đặt sách xuống bàn, ngẩng đầu chê trách: “Chỉ Hạc, ta đã nói với em bao nhiêu lần, không cần lúc nào cũng hấp tấp như thế”

“Vâng tiểu thư” Chỉ Hạc ngượng ngùng gật đầu, một bên thở hổn hển, một bên nói: “Chỉ là em vừa nhận tin từ Thám Báo Đường rằng có tin tức của cái tên Diệp Phàm kia rồi nha”

“Hử” Nghe đến hai chữ Diệp Phàm, sắc mặt của Tào Uyển Thanh lập tức biến đổi, vội vàng nói: “Tin tức ở đâu, mau đưa cho ta xem”

Chỉ Hạc mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một cuộn giấy đặt vào trong tay nàng, Tào Uyển Thanh nhanh nhẹn đem cuộn giấy mở ra, chăm chút xem xét, tiếp đó liền đem cuộn giấy ném xuống bàn, sắc mặt âm trầm như nước, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đáng giận!”

“Chuyện gì vậy tiểu thư?” Chỉ Hạc đứng bên cạnh không hiểu hỏi.

“Em tự xem đi” Tào Uyển Thanh chỉ tới cuộn giấy trên bàn. Chỉ Hạc cúi đầu đọc thư tín, tiếp theo sắc mặt cũng lộ ra vẻ giận dữ.

Các nàng sở dĩ tức giận, là bởi vì trên tin tức có ghi rõ, Vũ Dương Tông quả thật từng có một gã đệ tử tên là Diệp Phàm, nhưng người này đ·ã c·hết hơn một tháng. Ngoài ra, tu vi của Diệp Phàm vẻn vẹn là bát phẩm trung kỳ mà thôi. Nên nói rõ người mấy hôm trước khi dễ Tào Uyển Thanh không phải Diệp Phàm, mà là một kẻ khác.

“Chỉ Hạc, bên Thám Báo Đường đã tìm ra tung tích của tên hỗn đản kia chưa?”

Chỉ Hạc gật đầu rồi lại lắc đầu bảo: “Thám Báo Đường đã tìm ra chút manh mối, ba hôm trước tên hỗn đản kia vào thành liền đến quán rượu nghe thuyết thư, hơn nữa còn cùng một vị thuyết thư tiên sinh trò chuyện hồi lâu. Tuy nhiên, sau đó hắn liền biến mất hành tích”

“Coi như số ngươi may mắn, Hừ!” Tào Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng, chẳng còn tâm tình đọc sách nữa rồi.

…….

Lý phủ, khu phòng nhỏ ở phía tây, Khương Ly đang dạy bảo Lý Thuần Cương tập võ.

“Ngươi có học qua võ đạo trụ cột sao?”

Khương Ly hỏi.

Lý Thuần Cương trung thực đáp: ““Chỉ học qua công pháp luyện thể cơ sở, còn có kiếm pháp gia truyền.”

“Vậy ngươi thi triển ra cho ta xem.”

Lý Thuần Cương gật gật đầu, hắn cầm lấy kiếm và bắt đầu múa may đâu ra đó, xem rất không tồi.

Khương Ly chỉ nhìn một hồi liền lắc đầu, bộ kiếm pháp này cũng không cao minh nhưng bị Lý Thuần Cương thi triển đông cứng như thế quả thực chẳng khác gì tập thể d·ụ·c.

“Được rồi, dừng lại!”

Khương Ly bảo ngừng, cau mày hỏi: “Ai dạy ngươi phương thức dùng kiếm như vậy?”

“Phụ thân ta.”

Khương Ly nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng đừng có luyện thêm bộ kiếm pháp đó nữa.”

Lý Thuần Cương sững sờ hỏi: “Vậy ta luyện cái gì, lão sư ngươi muốn dạy ta kiếm pháp mới sao?”

Khương Ly lắc lắc đầu nói: “Không, ta muốn dạy ngươi phương thức dùng kiếm.”

“Phương thức dùng kiếm?”

Khương Ly cầm lấy kiếm gỗ của Lý Thuần Cương, hắn bắt đầu dùng kiếm pháp Lý Thuần Cương vừa dùng nhưng cảm giác khi thi triển khác nhau hoàn toàn.

Lý Thuần Cương hơi ngơ ngác sờ sờ đầu, hắn không rõ lão sư dùng bộ kiếm pháp kia có phải kiếm pháp gia truyền nhà mình hay không nữa?

Khương Ly thu kiếm, chỉa chỉa vào ngực Lý Thuần Cương và nói: “Võ công là c·hết, người là sống, một thức kiếm pháp này yêu cầu giơ lên thì tại sao lại đâm xuống? Trong chém g·iết sinh tử, địch nhân cũng không chiến đấu theo yêu cầu của ngươi.”

“Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, khi đối chiến với người khác, động là tâm, biến là chiêu, tùy tâm sở d·ụ·c, dẫn đối phương theo tiết tấu của mình mới có thể dành chiến thắng”

Khương Ly dạy Lý Thuần Cương rất đơn giản, hắn không có dạy Lý Thuần Cương bất cứ chiêu thức gì cả, mà chỉ dạy Lý Thuần Cương quên đi tất cả chiêu thức kiếm pháp, cho dù mình xuất kiếm ở bất cứ góc độ nào, Lý Thuần Cương nhất định phải hoàn toàn ngăn cản được.

Tính cách Lý Thuần Cương hơi ngốc, loại phương thức dạy bảo này trong mắt người ta là hồ đồ, Lý Thuần Cương cũng chưa có cảm giác có cái gì không đúng, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.

Trần Nhược Hoa chỉ là người bình thường, nàng cũng không nhìn ra cái gì, dù sao nhìn thấy nhi tử mỗi ngày vui vẻ học kiếm của Khương Ly thì nàng thỏa mãn rồi.

Trước kia tại Lý gia, Lý Thuần Cương chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn những đệ tử Lý gia khác học võ, đã sớm hâm mộ không chịu được, hiện tại hắn cũng rốt cục có lão sư dạy bảo mình.

Trong lúc đó, Lý Thuần Vũ đã phái người giám thị bọn họ, thậm chí bản thân hắn cũng tự mình tới xem, hắn cũng chẳng phát hiện ra có cái gì không đúng.

Hắn cũng hoài nghi ánh mắt mình có vấn đề, dù sao tập võ và dạy võ cho người khác là hai việc khác nhau.

Hắn đem thầy dạy võ của Lý phủ mời tới xem, cho hắn xem Khương Ly dạy bảo Lý Thuần Cương, kết quả tên lão sư kia khinh thường nói hai chữ hồ đồ rồi bỏ đi.

Bởi như vậy Lý Thuần Vũ triệt để yên tâm, thậm chí hắn cũng bỏ cả người giám thị.

Cứ như thế, Khương Ly an ổn ngây ngốc ở trong Lý phủ hơn một tháng.

Thời gian một tháng này, hắn không chỉ dành thời gian dạy dỗ Lý Thuần Cương, mà cũng không ngừng chải chuốt lại võ học đồng thời gia tăng tu vi.

Bảy ngày trước, hắn thành công đả thông sáu cái kỳ kinh, tấn thăng thất phẩm hậu kỳ. Hiện tại chỉ cần đả thông hai mạch Nhâm Đốc, liền có thể bước vào trung tam cảnh.

Về phần Đại Lực Ngưu Ma Quyền đã tu luyện tới tầng thứ tư Luyện Cốt cảnh, hiện tại không cần vận dụng nội khí, hắn có thể giao chiến với lục phẩm đại vũ sư.

Thực lực so với mười mấy ngày trước mạnh hơn không ít.

Mặc dù ẩn núp ở trong Lý phủ, nhưng Khương Ly vẫn thường xuyên nghe ngóng tin tức của Đúc Kiếm Sơn Trang.

Một tháng vừa qua, có thể nói là thời gian phát triển cực thịnh của Đúc Kiếm Sơn Trang, bất kể là thực lực tổng hợp, hay công việc làm ăn kinh doanh đều không ngừng mở rộng.

Đúc Kiếm Sơn Trang hiện tại đã chẳng còn là một thế lực vô danh như trước nữa, mà trở thành thế lực chạm tay có thể bỏng.

Tám ngày trước, Vũ Dương Tông tông chủ Triệu Vô Cực xuất quan, độc thân đến Đúc Kiếm Sơn Trang tính sổ, nhưng ngay cả sơn môn cũng không vào được, chỉ có thể không công mà về, chuyện đó trở thành đề tài trà dư tửu hậu trong chốn võ lâm.

Ngay sau đó, rất nhiều thế lực thi nhau hướng Đúc Kiếm Sơn Trang quăng cành ô liu, muốn giao dịch làm ăn, cũng muốn kết ân.

Mà giống như Khương Ly dự đoán, bởi vì bản thân hắn không cẩn thận leo lên Tiềm Long Bảng, rất nhiều người thi nhau tới khiêu chiến hắn. Trong vòng một tháng, có mười hai vị thanh niên tài tuấn từ khắp Thanh Châu chạy tới buông lời khiêu chiến. Trong đó có ba người nằm trên Tiềm Long Bảng.

Đáng tiếc, bởi vì Khương Ly lâu dài không xuất hiện, lại nghe nói hắn đã rời nhà đi du lịch thiên hạ từ lâu, bọn họ chỉ có thể coi như thôi.

Cũng trong tháng này, xuất hiện một tin tức chấn động Đại Ngụy Vương Triều.

Nửa tháng trước, vốn đã biến mất khỏi Đại Ngụy hai mươi năm, tiền nhiệm giáo chủ Thiên Ma Giáo, Giang Thượng đột nhiên xuất hiện ở Thượng Kinh, đồng thời á·m s·át Trương phu tử.

Mặc dù về sau thất bại chạy trốn, nhưng Trương phu tử cũng vì đó mà trọng thương, đã nhiều ngày không vào triều.

Trương phu tử trọng thương, Đại Ngụy hoàng thất mất đi chỗ dựa vững chắc, bắt đầu loạn thành một đoàn. Mà thiên hạ mười hai đạo sứ quân cũng nhân cơ hội này, mà đồng loạt dấy binh làm loạn, bắt đầu công thành đoạt đất.

Ngắn ngủi nửa tháng, Đại Ngụy cửu châu, có bốn châu tuyên bố ly khai Đại Ngụy, tự phong vương hầu.

Đại Ngụy Vương Triều phồn vinh bốn trăm năm, rốt cuộc phải rơi vào tình cảnh chia năm xẻ bảy, khiến cho dân chúng bàng hoàng không yên.

Thế nhân gọi giai đoạn này là Loạn Mười Hai Sứ Quân.

Chương 47: Kinh Thiên Biến Cố, Loạn Mười Hai Sứ Quân