Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 50: Lần Đầu TIên Tiếp Xúc Với Tào Vũ Sinh
Giọng nói không lớn nhưng lại truyền rõ vào tai mỗi người nơi này giống như người nọ đang nói bên tai.
Ngay cả Tào Vũ Sinh cũng hơi biến đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Chỉ thấy từ trong đám người đi ra một thanh niên trẻ tuổi, mặc áo bào trắng. Thanh niên này thân hình hơi gầy yếu, khuôn mặt hiền lành ưu nhã, lộ ra từng tia khí tức thư hương.
“Thư sinh?” Trong lòng tất cả mọi người đều không tự chủ nghĩ đến hai từ này.
Khương Ly đẩy đám người ra, híp mắt nhìn về phía Lý Thuần Vũ, thản nhiên hỏi: “Chính ngươi nói ta dạy võ công là hồ đồ sao?”
Đồng thời, một luồng uy áp đáng sợ bao phủ lên người Lý Thuần Vũ, Khương Ly đi càng gần uy áp đó càng lớn, cuối cùng như thái sơn áp đỉnh bao phủ thân thể hắn, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Khương Ly đi đến phía trước đài cao, mặt không b·iểu t·ình nhìn chằm chằm Lý Thuần Vũ hỏi lại lần nữa: “Trả lời ta, có hay không?”
Bịch!
Rốt cuộc Lý Thuần Vũ không chịu nổi uy áp cường đại, ngã ngồi trên ghế, run lẩy bẩy.
Mặc dù hắn có cảnh giới thất phẩm hậu kỳ nhưng đối với Khương Ly mà nói nhỏ yếu như con kiến, tùy thời cũng có thể nghiền c·hết.
Hắn đường đường là Tam phẩm Chân Vương cường giả, thực lực vào lúc toàn thịnh có thể tùy tiện trấn áp toàn bộ Vũ Giới, một tên võ giả phàm cảnh thì có tư cách gì nói hắn dạy võ công hồ đồ.
Lý Thuần Cương dùng ánh mắt sùng bái nhìn Khương Ly.
Hắn vẫn cảm giác lão sư của mình rất lợi hại nhưng hắn bất thiện tại ngôn từ, vẫn không biết lão sư lợi hại ra sao.
Hiện tại nhìn thấy nhị thúc ngày bình thường diễu võ dương oai lại bị lão sư dọa cho run lẩy bẩy, so sánh với hắn, Lý Thuần Cương cảm thấy thực lực lão sư cao tới đáng sợ.
Hắn là tiểu hài tử không nhìn ra cái gì nhưng võ giả phía dưới không giống.
Mặc dù cách làm người của Lý Thuần Vũ bị người khinh thường nhưng hắn dù gì cũng là thất phẩm vũ sư, cho dù không có Vương TIễn làm hậu thuẫn thì cũng là nhân vật có số má tại Bố Hải Thành, hiện tại lại bị khí thế của người khác khiến cho thất thố như vậy, người tới phải kinh khủng đến cỡ nào?
Thanh niên mặc áo trắng này, chẳng lẽ là một vị lục phẩm thậm chí ngũ phẩm cường giả?
Nhất thời bầu không khí xung quanh trở nên cực kỳ vi diệu.
Đúng lúc này, từ trên đài cao chợt có thêm một luồng khí thế khác từ từ tản ra, đem uy áp của Khương Ly đẩy lui, Lý Thuần Vũ giống như tìm được phao cứu mạng, há mồm thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía Khương Ly tràn ngập sợ hãi.
“Các hạ cần gì hùng hổ dọa người như thế” Bấy giờ, vẫn luôn im lặng Tào Vũ Sinh, rốt cuộc lên tiếng, giọng nói tràn ngập uy nghiêm. Bố Hải Thành nói thế nào cũng là địa bàn của hắn, sao có thể để cho người khác đến dương oai.
Khương Ly nhếch miệng,chậm rãi thu hồi khí thế, hướng về phía Tào Vũ Sinh ôm quyền, thản nhiên nói: “Gặp qua Tào Bang chủ. Diệp mỗ cũng không phải hùng hổ dọa người, mà là do kẻ này làm làm việc quá phận. Đầu tiên là muốn phế bỏ đệ tử của ta, kế tiếp còn bêu xấu Diệp mỗ dạy võ công hồ đồ. Hừ, tại hạ hành tẩu giang hồ mấy năm, một kẻ yếu như hắn lấy tư cách gì bêu xấu ta. Ta chỉ dùng khí thế chèn ép hắn đã là độ lượng lắm rồi”
Tào Vũ Sinh nghe Khương Ly nói vậy cũng không phản bác, mà trầm ngâm nhìn kỹ Khương Ly. Nếu đổi lại là bản thân hắn, đệ tử bị người ta xử trí bất công, muốn phế bỏ tu vi, còn công khai nghị luận chính mình dạy võ hồ đồ, Tào Vũ Sinh chỉ sợ không phải dọa dẫm, mà đã đem đầu đối phương cắt bỏ từ lâu rồi.
Trầm ngâm chốc lát, Tào Vũ Sinh hứng thú nhìn Khương Ly hỏi: “Xin hỏi các hạ tôn tánh đại danh?”
Hắn nhìn qua dáng vẻ của Khương Ly chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, đã sở hữu thực lực lục phẩm đại vũ sư, đúng là thiên tài hiếm có. Hơn nữa kẻ này vì chuyện học trò mình bị khi dễ mà đứng ta, xem chừng là người có tình có nghĩa. Nếu như thân phận, lai lịch rõ ràng, ngược lại có thể chiêu mộ vào Tào Bang.
Tào Bang sở dĩ có thể cái sau vượt qua cái trước, ngắn ngủi hai mươi năm trở thành một trong bốn thế lực lớn nhất quận Thanh Hà, ngoài việc Tào Vũ Sinh tu vi mạnh mẽ ra, còn là bởi vì Tào Bang thường xuyên chiêu mộ giang hồ hảo thủ về làm việc cho mình. Chỉ cần thực lực cao cường, nhân phẩm không tệ, đồng thời có ý định gia nhập Tào Bang thì đều được chấp thuận. Mặc dù làm như thế, về lâu dài sẽ khiến cho Tào Bang nhân thủ hỗn tạp, lòng người không đồng nhất, nhưng để nhanh chóng phát triển Tào Bang, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hơn nữa hiện tại thiên hạ loạn lạc, Bố Hải Khẩu tương lai tất sẽ thành miếng mồi ngon mà nhiều thế lực nhắm tới. Tào Bang muốn tồn tại trong loạn thế, cần phải tiếp tục chiêu mộ thêm cường giả, mở rộng nhân thủ.
“Tại hạ họ Diệp, tên một chữ Phàm, xuất thân từ Tĩnh Châu, Vũ Ninh Quận, biệt danh Đoạt Mệnh Thư Sinh!” Khương Ly chắp tay nói.
“Đoạt Mệnh Thư Sinh” Tào Vũ Sinh nhíu nhíu mày, cái tên này hắn chưa từng nghe qua. Nhưng cũng đúng thôi, Đại Ngụy cửu châu cương vực rộng lớn bao la, giang hồ cao thủ nhiều vô số kể. Tĩnh Châu và Thanh Châu cách nhau hai cái quận, khoảng cách hơn vạn dặm, vẻn vẹn một vị lục phẩm đại vũ sư, hắn không biết là chuyện đương nhiên.
“Các hạ xuất thân từ Tĩnh Châu vì sao lại lặn lội đường xá xa xôi tới Thanh Hà Quận chúng ta?” Tào Vũ Sinh nghi ngờ hỏi.
Khương Ly cười khổ một tiếng nói: “Tại hạ từ nhỏ lập chí du lịch thiên hạ, kết bái anh hùng khắp thế gian, chỉ là lúc đi qua Bố Hải Khẩu thì lộ phí trên người cũng vừa hết, bắt gặp Lý gia dán bố cáo tuyển lão sư dạy võ, tại hạ liền tạm thời ở lại Bố Hải Thành, chờ sắm đủ lộ phí lại rời đi”
Tào Vũ Sinh nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhưng lập tức thu hồi biểu lộ, hướng Khương Ly gật đầu, đồng thời vẫy tay, nói với một tên bang chúng Tào Bang:
“Ngươi lấy thêm một cái ghế, cho vị Diệp tiên sinh này ngồi”
“Rõ”
Lập tức hai tên bang chúng khiêng ra một cái ghế lớn đặt lên đài cao, Khương Ly cũng không khách khí thoải mái ngồi xuống. Mà chẳng biết là vô tình hay cố ý, ghế ngồi của Khương Ly được đặt ngay bên cạnh Lý Thuần Vũ.
Vốn đã bị Khương Ly dọa cho mất mật Lý Thuần Vũ trong lòng kêu khổ liên tục, thở cũng không dám thở mạnh.
Nháo một trận đằng sau, đại hội luận võ tiếp tục diễn ra, lần lượt có thí sinh lên lôi đài tỷ thí.
Càng về sau, cũng xuất hiện một chút thiên tài, mười ba mười bốn tuổi đã đột phá cửu phẩm hậu kỳ, dẫn đến các cuộc tỷ thí trở nên tương đối đặc sắc.
Nhưng biểu hiện chói sáng nhất phải kể đến Lý Thuần Cương, rõ ràng tu vi còn chưa nhập phẩm, nhưng lấy kiếm pháp tinh diệu và linh hoạt. Liền g·iết thẳng một mạch vào đến trận tứ kết. Đáng tiếc cuối cùng thua ở trong tay một gã cửu phẩm hậu kỳ thiên tài, nhưng như thế cũng đã khiến người ta liên tục hít vào hơi khí lạnh.
Tất cả mọi người đều xuýt xoa, Lý ra rốt cuộc ra một vị kỳ lân nhi tử, nhao nhao nhìn Lý Thuần Cương với ánh mắt khác. Chỉ có Lý Thuần Vũ là mặt đầy vẻ đắng chát.
Lý Thuần Cương càng ưu tú bao nhiêu, thì nguy cơ của hắn càng lớn bấy nhiêu. Lấy biểu hiện hôm nay của Lý Thuần Cương, nhất định sẽ rơi vào tầm mắt của chủ gia, đến khi đó chuyện hắn khi dễ mẹ góa con côi trước đây tất sẽ bị lật lên, coi như cha vợ hắn Vương Tiễn cũng không giữ được hắn.
Đừng nhìn Lý gia ở Bố Hải Thành là đại tộc, nhưng nếu so Vũ châu Lý thị, thì chỉ là con tép riu mà thôi, hơn nữa chủ gia quy củ sâm nghiêm, nếu chuyện thiên tài bị chèn ép để lộ ra, Lý Thuần Vũ sợ rằng không có quả ngon để ăn.
Đại hội bắt đầu từ sáng sớm, cho đến lúc chiều muộn mới kết thúc, giành được giải nhất là đệ tử của Lôi gia tên là lôi hạo, mười bốn tuổi tu vi cửu phẩm đỉnh cao, mà Lý Thuần Cương thì xếp hạng tám.
Mặc dù như vậy, hắn đã rất vui vẻ, đáy lòng đối với Khương Ly tràn ngập sùng bái.